← Quay lại trang sách

Chương 29

Trúc chế nước sôi vào phin cà-phê, đậy nắp lại nhìn những giọt đen đặc quánh đang từ từ nhiễu xuống ly thủy tinh nho nhỏ. Mùi cà phê thơm thơm bắt đầu lan tỏa. Trúc gật gù hài lòng nghĩ mình đã pha đúng độ. Cô mỉm cười nhìn mọi thứ xung quanh được lau chùi sáng bóng. Trúc cảm thấy vui vui khi đã giúp được mẹ chút gì đó trong ngày nghỉ. Hôm qua Trúc về trễ, mẹ vào bếp nấu cho Trúc một bữa ăn khuya bổ dưỡng, bởi vậy sáng nay mọi thứ còn lộn xộn chưa kịp dọn dẹp cho ngăn nắp. Trúc đứng thẫn thờ suy nghĩ mông lung, không biết có nên chờ bố mẹ?

Kim đồng hồ, đã chỉ đúng tám giờ sáng, bố vẫn chưa tập thể dục về, còn mẹ xách giỏ đi chợ khó có thể về trước chín giờ, kiểu này chắc phải đóng cửa đi trước, không thể chờ bất cứ ai được nữa. Hôm qua nói chuyện với Hiền, biết anh có ca trực không ở nhà, anh không dám hứa trước điều gì, chỉ cho Trúc địa chỉ nhà mình cũng là lời mời ngầm Trúc tới nhà.

Sáng nay Trúc không dám gọi hỏi han gì vì anh đã nhắc nhở nếu rảnh sẽ tới Trúc ngay! Giờ này cũng đã trễ, vả lại điện thoại cứ im ỉm thế này khó có hy vọng hẹn hò gì được nữa, hãy tranh thủ tới nhà anh ấy gặp má ảnh vậy!. Má ảnh ra sao mình không rõ nhưng tốt hơn hết đối với người già trong lần trình diện đầu tiên có lẽ nên ăn mặc giản dị kín đáo, còn trang điểm thì…

Tiếng chuông cửa reo lên từng hồi vang vọng tận phòng bếp. Trúc giật mình. Thôi chết rồi lẽ nào lại Triển sao?. Tiếng chuông có vẻ hối hả. Trúc lẩm bẩm. Không phải Triển. Thói quen của Triển đứng trước nhà không bao giờ anh ta bấm chuông mà gọi điện xem mình đang ở đâu?. Đây là lý do để Trúc có cơ hội phớt lờ không trả lời điện thoại, tìm cách tránh mặt. Có thể bạn của bố mẹ không chừng?.

Trúc chạy ra phòng khách tra chìa vào ổ khóa. Cánh cửa bật mở. Trúc sững sờ không tin vào mắt mình.

Trước mặt Trúc, Hiền mặc quân phục, tay cầm bó hoa với chỉ duy nhất một cánh hồng nhung đỏ thắm rực rỡ nổi bật giữa nhưng cánh sao nháy tim tím li ti, dễ thương quá đi khiến Trúc thấy tim mình như muốn ngừng đập. Cô đưa tay lên ngực, giọng yếu hẳn run run thều thào:

- Anh…đo…đó sa…sao?”

Hiền ôm bó hoa đầy vẻ trịnh trọng miệng cười bí ẩn:

- Anh đây, cho anh vào nhà đi em!

Định thần lại, Trúc hí hửng kéo tay Hiền:

- Mời anh vào, ôi sao anh không gọi điện báo làm em bất ngờ quá! Hoa ngộ ghê, của em phải không anh?

- Chứ còn của ai nữa đây?. Xin tặng em bó hoa này cùng với một tấm thiệp.

Nói tới đây Hiền cứ nhìn Trúc, miệng đơ ra, Hiền lí nhí những gì Trúc nghe không rõ. Cô đỡ lấy bó hoa Hiền trao, cúi xuống dịu dàng hôn lên cánh hồng hàm tiếu, cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

Môi mấp máy mơn man những nụ li ti, hai mắt khép hờ nhìn thấy không gian trước mặt như đang lung linh với muôn ngàn ánh sao tim tím. Bỗng bờ môi chạm vào cánh thiệp cưng cứng, cô mở to mắt nhìn cho rõ.

Khi tay vừa chạm vào chiếc phong bì cài trong bó hoa cô ngước lên nhìn Hiền rụt rè hỏi:

- Thiệp gì vậy anh?. Em nhớ hôm nay đâu phải sinh nhật em?.

Hiền sau khi đã thấy người yêu âu yếm bó hoa, anh bình tĩnh lại, giữ tay Trúc không cho cô mở tấm thiệp vội. Anh kéo Trúc ngồi xuống bên mình thì thầm:

- Đây không phải quà sinh nhật. Mấy hôm nay bất cứ khi nào được một chút rảnh rỗi anh đều nghĩ đến khoảnh khắc này em à!. Anh biết anh không có thì giờ để có thể lang thang khắp các tiệm kim hoàn lùng mua một món đồ trang sức nào đó để làm món quà cầu hôn em. Vả lại anh rất tồi trong việc chọn mấy thứ đó, cho nên anh sẽ dùng tấm thiệp này thay cho lời cầu hôn, nếu lời cầu hôn được chấp nhận khi nào cả hai đứa nhất định được với nhau về thời gian anh sẽ đưa em đi chọn kiểu nhẫn nào em thích được không em?.

Trúc buông bó hoa để xuống bàn, ôm lấy Hiền rên lên:

- Anh ơi! Bản thân em chấp nhận lời cầu hôn của anh mà không cần phải hoa, thiệp hay món đồ trang sức nào cả! Em chỉ cần tấm chân tình của anh thôi!.

Hiền cúi xuống, Trúc ngước lên chờ đợi…Khi cảm nhận làn hơi âm ấm đang mơn trớn môi mình, người Trúc run bắn lên,cô nhắm mắt lại, ép sát vào Hiền. Đang đê mê bỗng ngực Trúc chạm phải trái tim gỗ cồm cộm, mùi hương xá xị ngọt ngào thoang thoảng. Trúc khựng lại như một người vừa tỉnh cơn mê, cô buông lơi vòng tay, nhìn vào chỗ hơi nhô lên giữa ngực Hiền. Tuy đã cam kết không chấp nê gì với quá khứ của anh, nhưng ngay lúc này đây Trúc nhận chân ra rằng hình dáng, mùi hương cũng như những gì khắc trên trái tim gỗ thật khó chịu. Đây có phải món quà cầu hôn của Hiền với ai đó nhưng rồi họ trắc trở không đến được với nhau?.

Trúc thở dài.

Nhìn thấy Trúc đang say đắm bỗng buông lơi, ánh mắt buồn buồn không thể rời phần cồm cộm giữa ngực mình, Hiền dịu dàng hỏi:

- Em sao vậy? Lại buồn trái tim gỗ phải không?

Trúc đáp:

- Ở địa vị em bây giờ anh có buồn không?. Nếu không buồn mới là lạ. Em đang còn nghĩ có phải đây là món quà cầu hôn với người tình trước của anh không?. Vì cách khắc hai chữ cái xoắn xuýt lấy nhau như những cái tên của đôi uyên ương in trong thiệp cưới. Em chỉ mong một lúc nào đó anh giải thích hay kể cho em nghe chứ cứ như vầy hoài em ức lắm, không lẽ em không có được món quà cầu hôn như vậy sao?

Hiền đáp:

- Thì anh đã nói rõ khi nào rảnh tụi mình đi lựa nhẫn mà!. Với lại em đã coi quà cầu hôn của anh với em đâu mà so đo?.

Trúc ngơ ngác:

- Quà cầu hôn nào?

- Thì trong thiệp đó!

- Trong thiệp chỉ có những dòng chữ…

Hiền cắt ngang:

- Em hãy đọc đi!. Em vừa bảo em không cần hoa, đồ trang sức, vậy sao giờ lại than?.

- Nhưng lúc đó em quên mất cái vụ trái tim gỗ giờ thấy nó cứ chình ình em bực quá!

- Trúc à, em vừa nói em chỉ cần sự chân tình. Anh vốn nói năng vụng về không thể tự nghĩ ra cái gì hay ho nhưng có lần anh đọc được một bài thơ bằng tiếng Anh thấy hay, có ý nghĩa, anh tạm dịch ra tiếng Việt thay cho lời cầu hôn em. Em hãy mở ra đọc nếu thấy chưa vừa lòng thì em muốn quà cầu hôn ra sao nói cho anh biết anh sẽ cố gắng chìu theo ý em.

Trúc cầm lấy tấm thiệp mở ra bắt đầu đọc:

Your name

I wrote your name in the sky

But the wind blew it away

I wrote your name in the sand

But the waves washed it away

I wrote your name in my heart

and forever it will stay

Jessica Blade

Tên em

Anh viết tên em lên bầu trời,

nhưng rồi cơn gió cuốn bay đi.

Anh viết tên em trên cát mịn,

nhạt nhòa tên theo sóng ra khơi.

Anh khắc tên em trong tim mình,

Từ nay tên sẽ mãi không phai.

Vừa đọc xong dòng cuối, Trúc ôm lấy Hiền, áp sát tai vào ngực Hiền cố phớt lờ trái tim gỗ để lắng nghe từng nhịp đập thật sự tận thấu trong lồng ngực anh, cô rơm rớm nước mắt thầm thì:

- Em cám ơn những lời cầu hôn thật đẹp của anh. Giờ không thể nói em hết buồn vì trái tim gỗ, nhưng nếu tên em được khắc trong trái tim đang đập từng hồi đầy sinh lực, trái tim nếu thiếu nó anh sẽ thành vô cảm, thiếu nhiệt huyết, tồi tệ hơn nữa sẽ mất đi sự sống thì em muốn tên mình được khắc ở nơi đó. Em không còn ấm ức nữa, đã thấy nhẹ nhõm phần nào. Em mong đó là những lời chân tình của anh.

- Thời gian sẽ chứng minh sự chân tình, đừng buồn nữa nghe cưng!

Trúc không nói gì thêm, tai vẫn áp sát vào ngực Hiền. Cánh cửa bật mở. Cả hai giật mình quay đầu lại. Ông Thức cầm giỏ xách bước vào trước. Bà Thức đi tay không lẽo đẽo theo sau.

Hiền đứng dậy lên tiếng trước:

- Con chào hai bác. Hai bác đi chợ cùng nhau chắc vui lắm?

Ông Thức cười tươi:

- Bác đâu có đi chợ, bác đi tập thể dục. Gặp mấy ông bạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, về tới đầu ngõ đụng đầu mẹ nó đi chợ về nên giành xách giỏ cho vợ vài phút lấy le vậy mà!. Con tới chơi lâu chưa?

Hiền đáp:

- Dạ con định tới rủ Trúc về nhà con chơi, nhưng thấy nhà vắng vẻ quá chưa dám đưa em đi, sợ hai bác về bắt đền.

Không hẹn nhau, cả hai ông bà đều bật cười. Bà Thức liếc nhìn bó hoa để trên bàn lẩm bẩm:

- Quà gì đẹp vậy? Lại có thiệp nữa?

Trúc vội vàng kêu lên:

- Quà của con đó mẹ!. Để con kiếm cái bình chưng hoa ở phòng riêng của con.

Dứt lời cô vội vàng bỏ tấm thiệp vào túi, ôm bó hoa chạy vút lên thang lầu không quên quay lại dặn dò Hiền:

- Đợi em xíu nha, em đi cắm hoa đã, kẻo nó héo.

Bà Trúc nhìn Hiền chặc lưỡi than thở:

- Hôm nay con nhỏ này lạ nhỉ?. Con biết không, mọi lần ai tặng hoa nó đều xếp vào cái góc kia kìa, bác có nhớ thì cắm nếu không nó dám quên tuốt luốt cho héo luôn đó con. Giờ hai đứa hẹn nhau đi chơi phải không, có về nhà ăn bữa trưa không hai bác sẽ chờ cơm?

Không đợi cho Hiền kịp trả lời ông Thức xen ngang:

- Thôi thôi, hai đứa hiếm hoi mới được có những phút giây thư giãn bên nhau, tụi con muốn đi đâu cứ đi, rồi chiều tối nếu có rảnh Hiền ở lại lai rai với bác vài ly nho nhỏ cho vui, được không Hiền?

Hiền gật đầu:

- Dạ thưa hai bác thế nào trong những ngày gần đây dù cho không có Trúc ở nhà nếu rảnh rỗi lúc nào con sẽ tranh thủ tới ăn cơm với hai bác thường xuyên hơn.

Ông Thức xăm xoi bộ quân phục Hiền mặc trên người tấm tắc khen:

- Cái thằng này hôm nay trông còn oai phong lẫm liệt hơn cả lúc thường nữa!

Hiền đỏ mặt giải thích:

- Dạ tại hôm qua con có ca trực, sáng về thoáng qua nhà, chưa kịp thay đồ đã vội qua đây.

Ông Thức cười lớn:

- Thì bác có nói gì đâu, bác đang khen bộ quân phục con đang mặc trên người, nó hợp với con lắm! Bác thấy dạo này quân phục của Việt Nam, vải cũng như màu sắc đẹp hơn trước nhiều đấy!

Trúc chạy ào từ thang lầu xuống, cắp tay Hiền hí hửng giục:

- Đi thôi anh! Chín giờ rồi, em còn tính ghé chợ mua ít đồ nữa!

Bà Thức nhìn con gái từ đầu tới chân đầy vẻ ngạc nhiên. Thấy mẹ trợn tròn mắt nhìn mình không chớp Trúc hỏi:

- Mẹ sao vậy? Mặt con có dính nhọ nồi sao?

Bà Thức hạ thấp giọng trách:

- Sao đi chơi với bạn trai lại đánh cái quần bò với áo sơ- mi nhìn như con trai thế kia?. Sao không mặc cái váy cho nó nhẹ nhàng một chút hả con?

Trúc tủm tỉm cười thì thầm vào tai mẹ:

- Con không đi phố. Nhà anh ấy ở ngoại ô, mặc vầy hợp hơn, bạn trai gì mà bạn trai, con rể của mẹ rồi đó! Không cần phải giữ kẽ đâu!. Thôi con đi đây!

Dứt lời Trúc kéo tay Hiền hăm hở tiến về phía cửa. Hiền ngoái lại chào ông bà Thức.

Bà Thức đứng ngẩn người. Ông Thức nãy giờ quan sát hai mẹ con, ông không rõ con nói gì đến nỗi mặt mẹ cứ nghệt ra như người mất hồn, ông tiến sát lại vỗ nhẹ vào cánh tay vợ hỏi:

- Con nó nói gì sao trông em lạ quá vậy?

Bà Thức giật nẩy người, cùng lúc bà hiểu ra lời con gái vừa thì thầm. Môi bà giãn ra tươi tắn:

- Anh ơi, Hiền đã cầu hôn con gái mình rồi đó!

Bên ngoài tiếng xe máy nổ. Ông bà Thức không ai bảo ai đều thò đầu ra ngoài. Hiền đã chở Trúc đi được một đoạn, Trúc ngoái nhìn. Cô đưa tay lên vẫy vẫy chào bố mẹ.

Ông bà Thức dõi theo con gái đang ngồi sau chiếc xe với dáng điệu vô cùng yêu đời. Khi xe đã khuất bóng cả hai lặng lẽ quay lại ôm chầm lấy nhau, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc từng trông đợi bao lâu nay.