Chương 32
Trúc đi đi lại lại dọc khoang máy bay luôn miệng nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn, để hành lý xách tay gọn gàng, tắt máy di động. Chuyến bay này sao nhiều con nít quá, chúng khóc la om sòm. Trúc quan sát một phụ nữ tuổi chắc chưa đến đôi mươi nhưng lại bế một bé khoảng chừng bảy tám tháng, cứ hết đứng lên lại ngồi xuống. Mọi động tác bồng bế dỗ dành con quá vụng về. Dỗ hoài xem ra không hiệu quả, con cứ khóc ngằn ngặt gây khó chịu cho những người xung quanh.
Trúc tiền lại hỏi:
- Bé sao vậy em?
- Dạ em không biết cháu đau ở đâu mà sao nó khóc quá chị ơi?
- Em đi một mình sao?.
- Dạ em mang cháu về thăm ngoại, còn ông xã bận đi làm không về được.
Trúc nhìn đứa bé đang oằn người khóc la ra rả. Người mẹ buộc phải ngồi xuống ghế ghì chặt con hơn. Nó rướn người quậy thật mạnh như muốn vùng thoát ra khỏi lòng mẹ. Vầng trán đứa bé lấm tấm mồ hôi, hai cánh mũi nho nhỏ cứ phập phồng. Người nó như được bọc kín bởi những lớp quần áo nặng nề.
Trúc nhìn xung quanh. Máy bay chỉ còn một chỗ trống ở cuối khoang, nghĩ ngợi một lúc Trúc chép miệng, đành vậy chứ biết sao?.
Trúc chỉ tay về phía chỗ trống nói:
- Nó khỏe không đau ốm gì đâu!. Bây giờ em mang bé lại chỗ đó, cởi bớt đồ cho bé cho thoáng rồi chờ chị.
Một lúc sau Trúc cầm nôi tiến đến chỗ hai mẹ con. Người phụ nữ hí hửng khoe:
- Bé hết khóc rồi chị!. Lúc nãy nó làm em hết hồn! Em mới có đứa con đầu lòng nên ít kinh nghiệm, tưởng nó đau ốm gì chứ!
Thằng bé đã ngưng khóc, giương cặp mắt ươn ướt nhìn Trúc nhoẽn miệng cười.
Trúc để chiếc nôi xuống dặn dò:
- Em đặt bé nằm xuống, dỗ bé ngủ đi, đừng để bé la khóc nhiều nha!.
Vừa giải quyết xong một việc, quay đi Trúc đã nhìn thấy cảnh chướng mắt khác. Một người đàn ông ngoại quốc đang tỏ ra ga-lăng dành lấy dùm đồ trong hộc phía trên cho người đàn bà châu Á ngồi bên cạnh. Bà này hình như nóng ruột hay sợ gì đó, cuống cuồng với tay rút túi xách thật nhanh làm rớt đồ xuống một hành khách khác. Trúc đi lại định nhắc nhở nhưng cả hai đã ngồi vào chỗ. Người đàn ông chỉ tay xuống phía dưới ghế ngồi phía trước nói bằng tiếng Anh: “ Place it under the seat in front of you”.(Đặt nó dưới ghế trước mặt bạn).
Người đàn bà lắc đầu cứ ôm khư khư túi xách trong lòng. Họ lại ríu rít to nhỏ với nhau bằng tiếng Anh. Tuy không muốn nghe lỏm cuộc nói chuyện nhưng những lời nói vu vơ của họ cứ rót vào tai nghe rõ mồn một. Trúc nghĩ họ chỉ là bạn đồng hành trên chuyến bay.
Người đàn ông sở hữu bộ râu quai nón trắng xóa rất đặc biệt mặc dù nhìn da dẻ ông ta còn căng bóng chưa nhăn. Xem ra ông ta có vẻ tâm đắc với người đàn bà. Ông ta nói huyên thuyên về những quán bar ở Sài-gòn, những thức ăn Việt Nam ngon miệng ông đã từng nếm thử trong những chuyến đi công tác.
Người đàn bà im lặng lắng nghe lâu lâu lại gật gù ra vẻ hài lòng. Được một lúc, như chợt nhớ ra người đàn ông lại chỉ cái túi xách khuyên người đàn bà nhét dưới gầm ghế cho khỏe. Người đàn bà lắc đầu nói rằng trong túi chứa những vật bất ly thân, túi xách nho nhỏ nên bà đeo trước ngực được rồi. Bà ta giải thích rằng bản thân có tật hay quên, lần này về Việt Nam có một mình không có chồng con đi theo để nhắc nhở nên phải cẩn thận.
Người đàn bà nói tiếng Anh lưu loát như người bản xứ, phong thái cử chỉ rất “tây” khiến Trúc thắc mắc hồ nghi không biết bà ta có phải người Việt Nam không?. Chắc chắn không phải người Tàu hay Nhật rồi! Vì bà ta có đôi mắt to hai mí hẳn hòi. Tuy đã luống tuổi, tóc mai lấm tấm bạc nhưng trông còn rất đẹp. Khuôn mặt trái xoan trầm tư với xống mũi thẳng,làn môi phơn phớt son, đầy gợi cảm, thỉnh thoảng lại giãn nhẹ thành nụ cười man mác. Thần thái bà ta toát ra một vẻ gì đó rất lôi cuốn khiến cứ muốn nhìn mãi.
Trúc quay đi không chú ý đến họ nữa. Nhìn lại hai mẹ con lúc nãy đã ngủ say. Trúc thở ra nhẹ nhõm. Đây là chuyến bay trở về nước. Chuyến bay kết thúc một tuần làm việc vất vả. Sẽ có hai ngày nghỉ. Trúc đã sắp xếp mọi kế hoạch trong đầu.
Tuy tuần này Hiền mắc công việc nhưng Trúc không cảm thấy buồn hay lo sợ vì Hiền đã chính thức cầu hôn Trúc tuần trước. Đây cũng là động cơ khiến Trúc làm việc hăng say trên các chuyến bay, giải quyết mọi sự cố rất nhanh gọn khiến các đồng nghiệp nam giới cũng phải nể phục. Hiền còn hứa sẽ dẫn Trúc đi lựa nhẫn cưới. Thế là quá đủ! Trúc không ước mong gì hơn nữa. Trúc tính sẵn trong đầu, nhân lúc Hiền vắng nhà Trúc sẽ gặng hỏi dò má anh, biết đâu sẽ khám phá được điều gì đó về sợi dây chuyền?.
Sợi dây giờ không phải sự ngăn trở nữa, nhưng nó vẫn gợi cho Trúc sự tò mò. Không biết ai đã từng ghi dấu ấn đậm sâu đến thế với một người có cái đầu “lạnh” như Hiền nhưng lại luôn giữ trái tim “ gỗ” toát hương bên mình.
Trúc mỉm cười một mình, ánh mắt dừng lại nơi hai người nói tiếng Anh lúc nãy. Ông tây kia đã ngủ khò. Còn bà kia xem ra khác hẳn với mọi người. Không đọc sách báo tạp chí, không nghe nhạc hay xem video. Bà ta đang mở túi xách lấy một cuốn sổ rồi hí hoáy viết… Lâu lâu bà ta lại dòm chừng cái túi xách. Trong cái túi đó còn thứ gì lỉnh kỉnh lùng bùng nữa thì phải?.
Trúc nhìn đồng hồ nhớ ra mình chưa ăn uống gì nhưng cũng không cảm thấy đói. Tiếp viên trưởng ghé lỗ tai nhắc Trúc kiếm gì ăn.
Trúc gật đầu nhưng đầu óc lại lan man nghĩ đến những kiểu mẫu mình được phép chọn cho cặp nhẫn cưới. Mẹ chắc chắn muốn vàng tây rồi đó! Nhưng mình lại muốn vàng trắng. Vàng trắng thôi sao?. Phải đính cái gì chứ? Kim cương hay đá đây?. Khả năng này còn tùy thuộc túi tiền của Hiền mặc dù anh ấy nói cho mình tự do chọn. Gia cảnh nhà Hiền giờ Trúc đã hiểu. Nhà cửa đạm bạc, chỉ có mẹ già đơn chiếc. Anh còn phải lo cho mẹ nữa. Cái khó là tìm được loại nhẫn vừa rẻ lại vừa đẹp đúng mốt, chứ nếu như Hiền nhiều tiền Trúc mặc sức chọn, cần gì phải suy với tính!. Không sao! Nếu mình bỏ ra chừng một buổi đi lùng sục thế nào chả có!. Chả phải mình từng nổi tiếng khéo chọn quần áo và phụ kiện thời trang đó sao?.
Đang nghĩ mông lung một đồng nghiệp nam đẩy xe thức ăn tới bên Trúc dặn dò:
- Em phục vụ phía trên đó nha, anh lo hàng ghế dưới này.
Trúc giật mình đứng thộn mặt ra một lúc. Anh chàng nhìn Trúc nheo mắt cười:
- Sao bữa nay trông tươi như hoa vậy?. Có gì vui sao mà bắt gặp mặt cứ nghệt ra, cười mím chi hoài ta?.
Mặt Trúc nóng ran lên, cô cười lỏn lẻn vội vàng đẩy xe đi.
Người đàn ông ngoại quốc lúc nãy đã dậy, đang coi video.Người đàn bà vẫn viết liên miên không ngừng. Cuốn sổ của bà có bìa da thuộc rất đẹp, hình như còn mới toanh. Trúc ngừng lại cầm khay thức ăn trao cho bà nói bằng tiếng Anh:
- Xin mời bà dùng bữa!
Bà ta giật mình đóng vội cuốn sổ nhét vào túi xách, đỡ khay thức ăn, nhìn Trúc mỉm cười trả lời bằng tiếng Việt:
- Cám ơn cô.
Trúc ngạc nhiên chưng hửng. Sự tò mò khiến Trúc gợi chuyện:
- Bác về Việt Nam có một mình thôi sao?
Người đàn bà nghiêng người ngắm Trúc một lúc rồi đáp:
- Mấy lần trước tôi về Việt Nam với chồng nhưng năm nay chồng tôi không về được vì muốn dự lễ tốt nghiệp ra trường của con gái chúng tôi.
Trúc gật gù ra chiều thông cảm hỏi tiếp:
- Vậy sao bác không đợi để bác trai đi luôn một thể.
Người đàn bà thở dài:
- Tôi thấy đây cũng là dịp để có thể dễ dàng tìm lại những kỷ niệm của riêng mình. Bởi vì dù sao chồng tôi cũng là người Mỹ. Ông ấy không về năm nay, chả sao, năm sau về cũng được. Tôi lại khác, năm nào cũng phải về. Đối với tôi điều đó rất cần thiết!
Dứt lời người đàn bà cầm ly sữa tươi lên uống. Trúc chúc bà ta ăn ngon miệng, tiếp tục phân phối suất ăn phục vụ các hành khách khác.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Khoang máy bay bắt đầu lao xao chộn rộn. Hành trình bay sắp kết thúc. Người mẹ trẻ lúc nãy ôm em bé đến gần Trúc thì thầm:
- “Em cám ơn chị nhiều. Nhờ chị, bé không quấy nếu không chắc phải nghe bà con rủa đầy tai, bé lại được ngủ một giấc dài nên dễ chịu tươi tỉnh hẳn ra. Chị là tiếp viên chắc không chợp mắt được đâu ha? Chị ngậm viên kẹo cà phê này của em cho tỉnh người đi chị!. Kẹo này kẹo Mỹ ngậm vào đã lắm!. Chị không ngậm bây giờ, cũng cứ nhận cho em vui nha chị! ”
Trúc nhận viên kẹo của cô ta kèm theo lời nhắc nhở:
- Em bế con về lại chỗ của mình đi, máy bay sắp hạ cánh rồi!
Vừa dứt lời giọng của đồng nghiệp vang lên trong khoang máy bay: “ Máy bay sắp hạ cánh. Xin quý khách lưu ý dựng thẳng lưng ghế; gấp bàn ăn, đóng cất màn hình và các vật dụng cá nhân. Xin quý khách vui lòng cài dây an toàn, tắt các vật dụng điện tử xách tay.”
Trúc vội vàng đi về phía các ghế sát bên cửa thoát hiểm dặn dò hành khách, cảnh cáo không được tự động bấm nút, ai vi phạm sẽ bị phạt tiền rất nặng…Trúc đi đi lại lại kiểm tra hành khách lần chót. Người đàn bà vẫn viết. Viết mải mê. Trúc tiến lại vỗ vai bà. Bà giật mình đóng cuốn sổ bỏ vào túi xách, cài lại cẩn thận, đưa mắt nhìn xung quanh môt vòng, từ từ thắt dây an toàn.
Người đàn ông ngồi bên cạnh chỉ vào xách tay bà ta nheo mắt cười với Trúc nói đùa:“ Somethings mysterious must be stored in her handbag!”. “Hẳn phải có gì bí mật trong túi xách bả đó!”
Trúc thở phào. Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ.
Trúc kéo hành lý đi giữa đám đông, lòng rộn lên một niềm vui khôn tả. Những mệt nhọc sau những chặng bay dài liên tục, sự ồn ào của sân bay tất cả vẫn không làm vơi đi niềm phấn khởi trong lòng. Chỉ cần nghĩ đến hai ngày nghỉ trọn vẹn cho đến thứ hai, ôi, sao quá tuyệt vời!.
Một phần thời gian nhất định sẽ dành ra để tới thăm, thủ thỉ với má Hiền xem có móc được thông tin gì về trái tim gỗ không, phần khác dành để đi xem xét nhẫn cưới cùng với mẹ hay Chi trước đã!. Nếu ông Triển phá đám cứ để ổng việc tháp tùng theo, mình sẽ rủ Chi mua thật nhiều đồ, để cho ổng trả tiền hàng mình mua, sau đó thông báo việc thành hôn của mình với Hiền để xem cái mặt ổng méo hay tròn?.
Có ai khẽ vỗ vai. Trúc quay lại. Một người đàn ông buột miệng khen:
- Cô mặc áo dài đỏ đẹp giống như bông hồng nhung biết đi vậy đó! Cô có thể cho tôi chụp vài tấm ảnh được không?.
Trúc hỏi:
- Để làm gì?
Người đàn ông trả lời:
- Để nhiều người không có điều kiện đi máy bay cũng biết tiếp viên hàng không Việt Nam đẹp như thế nào chứ!
Trúc cười tươi hướng thẳng về phía ống kính đang chớp lia lịa.
Bỗng cả đám đông nháo nhào chạy tứ tán hốt hoảng kèm theo đó là tiếng la hét thất thanh. Một chú chó to lớn hai mắt lóe sáng đang ngậm chặt chiếc túi xách dáng vẻ hăm hở mũi thở phì phò.
Nó rẽ đám đông, lao đi như tên bắn vào khu vực kiểm tra an ninh sân bay. Vừa thoáng nhìn Trúc bỗng ngớ người ra kêu lên:
- Ủa? Cái túi xách của bà ấy mà!
Người đàn ông có bộ râu quai nón trên chuyến bay lúc nãy cũng vừa trờ tới. Ông ta hớt hãi lắp bắp:
- Bà ta bị bắt rồi! Không ngờ bà ta buôn lậu. Bà ta giấu ma túy bị chó nghiệp vụ đánh hơi thấy. Tôi định đẩy dùm cho bà ta cái túi hành lý có bánh xe nhưng may quá chắc bà ta tưởng thoát rồi nên xăm xăm đi không chịu cho tôi giúp nếu không giờ này tôi bị oan! Ôi trời ơi là trời! Khủng khiếp quá!.
Trúc còn chưa hết ngỡ ngàng Chi đã ở đâu chạy tới hỏi:
- Trúc! Chuyến bay vừa đáp xuống của mày có người buôn lậu phải không?.
Trúc hỏi:
- Sao mày biết?
- Tao biết được khi nghe mấy ông trong đội đặc nhiệm kiểm soát ma túy đọc lệnh giữ cái bà đẹp đẹp vừa rồi.
- Bà ta đâu?
- Gớm! làm gì hốt hoảng cứ như tòng phạm với nhau vậy?. Bả ngất xỉu ngay tại chỗ được người trong đội an ninh kèm cặp chở đi cấp cứu rồi!. Hành lý của bả bị giữ đang được mang vào phòng an ninh rà soát lại.
- Không có người thân ra đón sao ta?. Trời ơi người đẹp đẽ thanh lịch như vậy ai dè đâu?
- Người thân nào?. Khi đã bị bắt, tòng phạm lánh đi ngay chứ lãng vãng gần đó cho bị tóm sao?. Thôi đi mày ơi! Thời buổi này “đồ dỏm” nhiều lắm! Càng sang trọng quý phái càng đáng nghi! Công an có tai mắt khắp nơi trong sân bay rồi!. Tao tới báo cho mày biết anh Triển đang bị công an mời lên làm việc vì có người bị bắt trong chuyến bay sáng do buôn hàng quốc cấm khai ra anh Triển là người đặt mua hàng đó!
- Hàng gì mới được chứ?
- Sừng tê giác!
- Trời đất! Cái ông này sao toàn chơi đồ thú rừng không vậy?
- Ổng đang nhờ mày nói với Hiền giúp ổng đó!
Trúc đổ quạu hét lên:
- Ông có giỏi cứ việc lên đồn công an mà đối chất nhận hàng về, có sức chơi có sức chịu, ai dám dính vào ba cái vụ này. Đã có luật quốc tế đa dạng sinh học bảo vệ thú rừng từ mấy năm nay rồi, tao đã cảnh báo, nhưng ổng phớt tỉnh. Không lẽ ổng làm ăn hợp tác với kho hàng sân bay lại không biết điều này sao chứ?. Đừng có hòng nhận hàng lại được đâu. Coi chừng còn bị còng tay nữa đó nha!. Nói cho ổng biết tao nói vậy đó, để chừa cái thói chơi ngông đi!. Nói không phải ác mồm chứ nhờ vậy, hôm nay tao mới được thư thả đi về nhà không bị cái đuôi nào bám theo làm phiền cả!. Mày cũng đừng có lanh chanh mai mối cho thiên hạ làm gì. Gặp tao chứ gặp người khác, mày sẽ bị phiền trách, làm ơn thành mắc oán đó! Thôi tao đi đây, mai rảnh đến tao, tụi mình đi shopping. Nói xong không chờ cho cô em họ trả lời, Trúc kéo hành lý xăm xăm rời khỏi sân bay.