← Quay lại trang sách

Chương 31

Căn phòng có đến hơn hai mươi người nhưng không ai nói gì. Tất cả đang dán mắt vào cảng hàng không quốc tế Tân Sơn Nhất đang hiện ra trên màn hình.

Đại úy Hiền đứng trên bục lần lượt chỉ vào các điểm nhấn được đánh dấu bằng những mũi tên, những vòng khoen đỏ nổi bật trên bản đồ.

Với giọng sang sảng cứng cỏi anh trình bày:

- “Chúng ta sẽ dàn trải chia làm nhiều mũi từ phía này sang phía này, phối hợp hành động đồng loạt chặn đầu ngay cửa bên ngoài tại đây và đây…”

Hiền ngừng một lát nhìn xuống phía dưới rồi lại tiếp tục cao giọng:

- “Để tiến hành chuyên án phá đường dây buôn lậu có yếu tố nước ngoài này, bắt buộc chúng ta phải cải trang để có thể áp sát đối tượng không gây sự nghi ngờ. Vấn đề không phải tịch thu khi hành lý đi qua máy soi chiếu mà để cho tới khi đối tượng nhận hành lý, thế nào cũng liên lạc với những vệ tinh xung quanh bằng điện thoại di động. Chúng ta bí mật bám theo, lúc đó bắt cũng không muộn, để sau này việc điều tra sẽ dễ dàng hơn. Việc phá án sẽ mau chóng kết thúc.”

Một giọng ở phía dưới vang lên:

- Vậy chúng ta có thông báo trước cho hải quan sân bay không?. Lỡ họ không hiểu giữ hành lý có tang vật buôn lậu thì có thể đối tượng đánh hơi bỏ của chạy lấy người thì sao?

- Riêng lần này thì không. Vì các anh biết đó, ngay cả chúng ta ngồi đây khi đã nhận lệnh thì nôi bất xuất ngoại bất nhập. Ai dám bảo trong chúng ta không có người của bọn buôn lậu?. Để lộ sẽ bứt dây động rừng kế hoạch thất bại. Sở dĩ tôi nói vậy vì mọi người cũng thấy đó, hàng quốc cấm không phải chỉ có ma túy, cần sa còn có cả những loại máy móc điện tử đời mới, những “con dế” nhỏ gọn chẳng hạn, hột xoàn kim cương, lông thú, ngà voi, sừng tê. Những loại này nếu không rành ít nhận ra. Dạo này không biết sao dân mình cứ hay chơi sừng với ngà mới kỳ!. Mà những người chơi toàn dân giàu chứ nghèo chơi sao nổi. Tôi đã từng thấy người ta bán loại tô in hình con tê giác chuyên dùng để tán bột sừng tê nữa kìa!. Trước đây chỉ có vua chúa họa may ra mới có ngà voi trong nhà, còn bây giờ các đại gia chơi sang ở nước ta cứ nhan nhản, muốn kiếm một cặp ngà voi sáng loáng chưng trong nhà đâu có khó!. Nếu khám thấy những loại quốc cấm này cứ niêm phong, thu giữ cái đã, dù cho người sở hữu có trưng ra những giấy phép này nọ thì cũng mặc, cho đến khi kiểm chứng được nguồn xuất phát của tang vật, nếu hợp pháp thì trả lại sau cũng được!

Căn phòng nổi lên những lời bàn tán, rầm rì. Chỉ lát sau, một câu hỏi khác đột ngột vang lên:

- Đã mang vào trong nước ngà voi, sừng tê, thì làm sao hợp pháp được hả anh?

- À có chứ, đó là trường hợp đã chứng minh xác định được nguồn ngà voi hay sừng tê lấy từ những con vật già chết tự nhiên. Thường thì các tổ chức có uy tín mới được bán đấu giá số ngà, sừng này. Người mua sẽ được cấp giấy phép hợp pháp. Nhưng ở Việt Nam trường hợp này hiếm hoi lắm!. Ở đây tôi muốn nói hàng quốc cấm sao lại thấy nhan nhản trong các thị trường chợ đen ở nước ta?. Do đó chúng ta sẽ đột kích bất ngờ. Chỉ thông báo khi chúng ta đã có mặt tại khắp các cửa ngõ ra vào sân bay cũng như tại các máy soi chiếu và băng chuyền hành lý. Kỳ này chúng ta sẽ trang bị thêm máy quay, ghi âm ghi hình để làm bằng chứng cần thiết nếu có dấu hiệu các nhân viên trong sân bay móc nối với bọn buôn lậu, nhận tiền hối lộ để cho qua. Phối hợp cùng chúng ta có hai chó nghiệp vụ. Phải làm thật gắt gao. Thà bắt lầm chứ không bỏ sót. Phải làm cho bọn buôn lậu nhụt chí khi muốn dùng Việt Nam làm đất dụng võ. Do đó dẫu cho hành lý xách tay đã được kiểm qua máy soi chiếu và việc kiểm thể hành khách được thiết bị chuyên dụng rà soát cho phép thông quan thì vẫn còn bước sàng lọc cuối cùng. Đó là khi đi qua cổng, chó nghiệp vụ sẽ phục sẵn ở đâu đó có thể giúp đánh hơi kịp thời loại hàng đặc biệt nào đó mà máy móc không thể phát hiện được đã bỏ sót lại và đã cho qua.

Hiền nhìn xuống phía dưới hỏi:

- Mọi người có gì thắc mắc nữa không?.

Một câu hỏi ở dưới cất lên:

- Ngoài những tên nằm trong danh sách đen của chúng ta, em nghĩ ai cũng có thể là đối tượng được hết anh à! Bất kể đó là trẻ con hai ba tuổi nhiều khi còn đóng tã nữa ấy chứ!

Hiền cười:

- Đúng rồi!. Thời buổi này ai cũng có thể bị bọn buôn lậu lợi dụng cả. Già trẻ lớn bé chúng đều không tha. Ở nước mình chưa xảy ra chứ ở biên giới Mê Tây Cơ và Mỹ đã có những vụ buôn ma túy rùng rợn chưa từng thấy. Có một bà mẹ bồng đứa con trai ba tuổi đứng ở sân ga, vì thằng bé hiếu động nên bà mẹ để nó xuống chạy chơi một lúc. Quay đi quay lại thằng bé biến mất tiêu. Bà ta hốt hoảng đi tìm, sau đó báo cho cảnh sát. An ninh rà soát tất cả những người đi qua biên giới để xem xét coi có ai bắt cóc cậu bé không?. Bà mẹ cũng được đi theo để nhận dạng con mình. Cuối cùng bà đã nhận ra con được một người đàn ông bế, bé đang ngủ gục trên vai gã. Cảnh sát bắt người đàn ông này, thế nhưng, thật bi đát, bé đã bị mổ bụng lấy hết ruột gan từ lúc nào. Khi vạch bụng bé ra toàn ma túy. Bọn chúng giết nhanh quá nên em bé còn tươi nguyên, khi khâu bụng lại bế cái xác, đầu gục trên vai nhìn cứ như đang còn sống!

Câu chuyện làm cuộc thảo luận trong phòng sôi nổi. Một lúc sau Hiền hô lớn:

- Giờ thì anh em chúng ta đã sẵn sàng chưa?

Những cánh tay nắm chặt vung lên quyết liệt kèm theo những tiếng hô vang thật đều:

- Sẵn sàng! Sẵn sàng! Sẵn sàng!