← Quay lại trang sách

Chương 34

Người đàn bà từ từ mở mắt. Bà ngạc nhiên khi thấy một người mặc áo blouse trắng đang khẽ khàng đặt tay lên ngực mình mỉm cười dịu dàng khuyên:

- Xin bà hãy nằm im một lúc nữa cho nhịp tim trở lại bình thường đã!

Người đàn bà lặng đi một chút rồi như chợt nhớ ra bà hoảng hốt, cố hết sức ngồi dậy mặc cho nhân viên y tế can ngăn, luôn miệng rên rỉ:

- Trời ơi! Tôi bị oan! Tôi không buôn lậu, xin hãy trả lại tôi hành lý. Ôi thôi chết! Chết tôi rồi! Hộ chiếu tôi đâu, kỷ vật của tôi đâu?”

Vừa kêu than bà ta vừa lấy tay sờ soạng lục lọi khắp người.

Thiếu úy Hùng đứng canh ngoài cửa nghe lao xao vội bước vào. Anh ra hiệu cho cô y tá ra ngoài, giơ thẻ hộ chiếu cầm trong tay lên giải thích:

- Thưa bà chúng tôi tạm giữ hộ chiếu của bà. Khi nào việc kiểm hành lý tại sân bay xong xuôi chúng tôi mới có thể quyết định sẽ giao trả nó lại cho bà hay không?

Người đàn bà quắc mắt nhìn Hùng:

- Sao các ông ức hiếp người vô tội thế?. Tôi không làm gì phạm pháp nên không sợ. Các ông có chắc mình kiểm tra hành lý công khai minh bạch không đó?.

- Dạ thưa bà, chúng tôi luôn để máy ghi hình ở khắp mọi nơi trong khi làm nhiệm vụ nên bà không sợ mình bị oan đâu! Nếu bà không làm gì sai trái tôi cũng mừng cho bà. Bà hãy bình tĩnh chờ thêm chút nữa!. Mời bà nằm xuống nghỉ ngơi, xin đừng la hét!

Hùng quay ra khép cửa lại. Đứng canh từ nãy tới giờ cũng gần hai tiếng đồng hồ vẫn chưa nghe lệnh gì cả!. Sao lâu thế không biết?. Hùng mở hộ chiếu bị tịch thu ra coi lại. Tên bà ta là Ha Nguyên quốc tịch Mỹ. Hùng đọc ngày tháng năm sinh. Bà ta cũng đã có tuổi tướng tá sang trọng nền nã vậy mà…

Tiếng chuông điện thoại reo. Hùng nhấc máy.

Giọng Hiền vang lên nghe có vẻ không được trầm tĩnh:

- Hùng ơi! Hùng nhắn với người ta đã có sự lầm lẫn, hành khách sẽ được trả hành lý ngay! Em thông báo ngay đi không thôi người ta lo sợ, tội nghiệp nha! Anh đang trên đường tới chỗ em. Anh sẽ đích thân tới xin lỗi ngay đây.

Xe cơ quan vừa trờ tới trước bệnh viện chưa kịp dừng hẳn Hiền đã bật cửa nhảy ào xuống khiến chú tài xế ré lên:

- Đại úy muốn chết sao mà liều quá vậy?

Nhưng Hiền không còn nghe thấy gì nữa. Anh chạy lên những bậc cầu thang không kịp thở, lòng hoang mang, hai tay ôm chặt cái hộp gỗ thoang thoảng mùi xá xị, trong đầu ngổn ngang bao câu hỏi.

Hóa ra mình làm con nuôi má sao?. Má ơi! Không lẽ má không phải người sanh ra con?. Trời ơi mình mơ nữa không đây?. Rõ ràng mình đang chạy thật nhanh nhất có thể, mình đang háo hức, đang hồi hộp sẵn sàng để gặp một người không biết mặt?. Nếu người đó không thân quen như trong những giấc mơ thì sao đây?. Tại sao những dòng nhật ký của một người không quen biết lại giải tỏa được những ẩn ức khó hiểu đằng sau những giấc mơ? Ngay cả sợi dây chuyền còn đeo trên ngực mình sờ sờ ra đây cũng có những chi tiết trùng khớp đến kỳ lạ. Có thật bà Lệ Hà là …?.

Câu hỏi vừa lóe lên lấp lửng trong đầu lập tức Hiền nghe lòng mình gọi thầm: “Người ơi! Người ơi!. Có phải người về nối lại một phần ký ức bị đứt đoạn mờ nhạt mà mỗi khi nhớ về, tôi tưởng như xa xôi từ muôn kiếp trước?. Có phải ai đó bước ra từ giấc mơ và đang đến với tôi đó không?”

Tuy chưa gặp chủ nhân cuốn sổ nhưng qua những dòng tâm sự Hiền đã nhận ra mối liên hệ thiêng liêng nào đó đang đưa mình và người đó đến gần bên nhau.

- Đại úy đi đâu vậy? Em ở đây kia mà!

Hiền khựng lại nhìn quanh. Hùng đang chạy về phía anh tay chỉ vào căn phòng ở cuối hành lang nói nhỏ:

- Bả ở trỏng đó anh!. Sao Nhân kỳ vậy?. Đây là lần đầu nó đánh hơi trật lất.

Hiền vừa thở hổn hển vừa ra lệnh:

- Thôi em về đi! Để đó anh giải quyết cho, không sao đâu, đừng làm ầm ĩ lên!

Chỉ cần nghe vậy Hùng “dạ” thật to rồi chạy vù xuống những bậc cầu thang không kịp chào Hiền lấy một câu.

Hiền đi về phía cuối dãy, mở cửa bước vào.

Bà Hà ngồi bật dậy trên giường bệnh, hai mắt mở to nhìn chàng trai vừa xuất hiện. Trước mặt bà, một người đang ôm chiếc hộp gỗ, vai đeo túi xách của bà. Mọi uất ức lo lắng từ chiều đến giờ, khi hành lý bị giữ lại bỗng dưng biến mất. Những bức tường trắng xóa lạnh lẽo, mùi thuốc bệnh hoạn của bệnh viện cũng trôi dần đi. Bà đang nhìn thấy gì đây?. Người đàn ông này là ai vậy?. Vũ ơi! Em đang nằm mơ hay sao mà có cảm giác như anh đang ở đâu đó quanh đây thế này?.

Bà nhìn kỹ lại. Ui trời! Người này mặc quân phục đeo quân hàm đại úy. Như một phản xạ tự nhiên bà sợ hãi lùi lại, nép mình vào góc giường.

Có vẻ như anh ta đang làm nhiệm vụ trước một kẻ bị tình nghi tội phạm. Thế nhưng cảm giác thân quen từ một người lạ, ánh nhìn vừa gần gũi lại vừa xa xôi của anh ta làm bà mau chóng quên mất hiện tình. Hai tay anh ta ôm chiếc hộp gỗ thật chặt, những ngón tay bám lấy như sợ vụt mất thứ gì trân quý.

Bà như đang thấy lại buổi hoàng hôn xa tắp, khoảnh khắc cuối cùng hai mẹ con còn được bên nhau hơn hai mươi mấy năm trước. Ánh nhìn ngỡ ngàng thoáng buồn của anh ta. Ôi! Sao giống ánh nhìn của con tôi chiều hôm ấy, đang trong veo ngơ ngác bỗng nhiên sẫm lại ngân ngấn lệ. Bà đang thấy lại linh hồn con trai bé bỏng yêu dấu trong đôi mắt của người lính đẹp đẽ oai phong này.

Tim bà nhói đau. Biết mình trở bệnh, bà đưa tay lên ngực thở hổn hển.

Hiền dừng lại không dám tiến tới khi thấy người đàn bà nhìn mình nhưng ánh mắt bất định như đang nhìn vào một cõi vô hình nào đó. Đôi vai gầy của bà ta nhô ra sau lớp áo. Mặc dù không mặc áo dài không búi tóc, người phụ nữ có cách ăn mặc của một Việt Kiều sang trọng nhưng vẫn hao hao sao ấy?. Cặp mắt u buồn, làn môi mọng kia nhìn quen quen như đã từng có lần cúi xuống ôm ấp mình. Như bị thôi miên, anh cất bước, tiến sát, giơ một tay lên chạm nhẹ vào bờ vai gầy.

Khung cảnh xung quanh như không hiện hữu. Phía sau bờ vai gầy xa xa là chân trời. Con đừơng vắng, bước chân lạo xạo trên lá khô. Mặt trời đỏ ối dần khuất sau dãy núi tim tím. Những gì mờ nhạt giờ đang rõ nét.

Không thể kìm chế được bản thân nữa Hiền buông chiếc hộp gỗ xuống giường gục đầu vào bờ vai bà. Bà Hà cũng giang tay ôm chầm lấy Hiền miệng ú ớ không ra tiếng. Anh ôm siết lấy cơ thể bé nhỏ mong manh, lần này bóng hình không còn son trẻ nhưng Hiền quyết không để cho bóng hình kịp lùi đi, khuất xa. Anh vùi đầu vào lòng bà nhận ra hơi hướng thân quen thường để lại ấm ức khắc khoải sau những giấc mơ. Anh níu chặt lấy không buông hình dáng ấy ra, miệng lắp bắp cuối cùng bật ra tiếng kêu: “Mẹ ơi!”.

Anh nghe tiếng đáp trả vang lên ướt sũng nước mắt “Tim của mẹ đây rồi!, đúng là Tim rồi”.

Những ngón tay thon nâng khuôn mặt anh lên sờ soạng. Rồi những nụ hôn tới tắp phủ đầy mặt.

Có phải đây lại là giấc mơ?. Anh gọi tiếp: “ Mẹ ơi! mẹ ơi!”

- Mẹ đây con ơi! Mẹ đây! Mẹ đã về với Tim đây!. Ôi phép màu nào mang Tim lại với tôi thế này? Tôi có mơ không đây?

Hiền nghĩ thầm: “Lần này mình đã kịp nghe được, đã nhận ra khuôn mặt trước khi mọi sự nhạt nhòa khuất xa. Mình đã gọi được tên giấc mơ. Giấc mơ đã trở thành hiện thực. Mẹ đang ôm mình.

- “Trời ơi con giống bố lắm nhưng đẹp trai cao ráo hơn nhiều nên lúc đầu mẹ hơi ngờ ngợ, thế rồi mẹ nhận ra ánh mắt Tim bé bỏng của mẹ ngày nào, đó đó vẫn còn y nguyên đây mà!”.

Tại sao con nhận ra mẹ vậy con?. Lúc con mất tích với dì, con còn nhỏ lắm chưa đầy hai tuổi vậy con có nhớ gì nữa không?. Dì con đâu?. Con đi cùng với dì mà!

Hiền hỏi lại:

- Dì con tên gì?

- Lệ Giang

Hiền lắc đầu:

- Con không biết dì Giang. Con không biết gì cả cho đến khi đọc được những lời tâm sự của mẹ trong cuốn nhật ký, con thấy trùng hợp với những giấc mơ. Đặc biệt hơn nữa sợi dây chuyền con đeo giống hệt cái trong chiếc hộp gỗ này.

Vừa nói Hiền vừa lôi sợi dây chuyền có trái tim gỗ ra khỏi áo.

Bà Hà rú lên rồi nâng mặt trái tim gỗ của Hiền áp vào mặt rên rỉ:

- “Trời ơi phép màu nào khiến con bé bỏng của mẹ cứ giữ mãi được sợi dây cho đến ngày hôm nay hả con?. Không có sợi dây mẹ vẫn nhận ra con trong muôn ngàn người nếu như được dịp hội ngộ,con có tin không hả Tim?

- Nhưng con sẽ không thể xác quyết được, sẽ không thể nhận mẹ nếu như không có trái tim gỗ xá xị này!. Con đang thực hiện chuyên án phá một đường dây buôn lậu qua đường hàng không trong đó có ma túy. Chó nghiệp vụ được huấn luyện đánh hơi các loại ma túy, nhưng riêng chó của con được huấn luyện thêm để quen thêm mùi hơi của sợi dây chuyền, phòng khi sợi dây bị mất hay chính con bị tai nạn nó sẽ tìm ra rất nhanh. Trong xách tay của mẹ có mùi giống vậy. Đó là nguyên do hành lý của mẹ bị nó phát hiện và giữ lại.

Bà Hà không hỏi gì thêm. Bà cứ ôm cứng lấy Hiền nghẹn ngào trong hạnh phúc quá bất ngờ.

Khi đã bình tĩnh trở lại, thấy mình đang ôm một người trước đây ít phút còn xa lạ, bản thân Hiền cũng cảm thấy quá ngạc nhiên. Đây đúng mẹ mình rồi!. Vậy còn má thì sao?. Má không sanh mình ra nhưng ba má đã gặp mình như thế nào để rồi trở thành cha mẹ nuôi?.

Hiền buông mẹ ra hỏi:

- Con đã đọc nhật ký của mẹ nhưng muốn hiểu rõ hơn tại sao mẹ con mình lại mất nhau lâu vậy?. Sao mẹ không đăng báo tìm con?

Bà Hà sụt sùi kể lại trong tiếng nấc:

- Khi biết tin chiến sự ở miền Nam đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, Buôn Ma Thuột mất rồi đến Huế- Đà nẵng cũng lần lượt thất thủ, mẹ vô cùng lo lắng sợ không thể gặp lại con nên muốn quay trở về ngay quê nhà, bỏ ngang việc tu nghiệp. Frank chồng của mẹ bây giờ, lúc đó còn là bạn, khuyên mẹ nên ở lại, đồng thời bàn bạc hứa sẽ nhờ đồng nghiệp nhân thể sắp quay về Mỹ sẽ mang con theo cùng. Vì vậy mẹ đã đánh điện tín về Đàlạt giục dì Giang hãy mang con về Sài-Gòn. Nhưng chờ mãi vẫn không nghe được tin gì về hai dì cháu. Mãi cho đến sau ngày ba mươi tháng tư năm bảy mươi lăm ông bà ngoại con ở Đàlạt mới biết rằng hai dì cháu đã mất tích. Ông bà kể rằng, ngày dì định mua vé máy bay thì phi trường Liên Khương đã đóng cửa. Trường Võ bị Quốc Gia bắt đầu rút lui bằng đường bộ. Dì con quyết tâm đưa con đi bằng đường bộ theo đoàn người di tản hy vọng sẽ về tới Sài-Gòn kịp lúc.

Rồi Đàlạt cũng thất thủ. Ông bà ngoại mất liên lạc luôn với dì con nhưng vẫn đinh ninh hai dì cháu sẽ đi tới nơi về tới chốn. Ai dè đâu không bao giờ gia đình còn gặp lại hai dì cháu nữa. Theo như lời kể của một số người, gia đình đoán hai dì cháu đã bỏ mạng trên đường di tản. Người ta kể lại những điều bi đát lộn xộn rối ren trên đoạn đường đó, nghe ớn lắm!. Nhưng rõ ràng con còn sống, nhìn con chắc chắn đã được nuôi nấng cẩn thận đến ngày hôm nay. Vậy bố mẹ nuôi của con là ai?. Họ không nói gì cho con biết sao?

Hiền nhớ lại giấc mơ cách đây vài tuần. Có thể đó là cảnh thật nhưng vì mình còn bé quá chưa ý thức được nên hình ảnh dễ bị lu mờ, vùi sâu trong ký ức chỉ thỉnh thoảng mới trồi lên trong giấc mơ?. Người che chắn cho mình khỏi bị thương là dì chăng?

Hiền trả lời:

- Ba má không nói gì với con. Cũng dễ hiểu. Ngay cả con đây nếu ba má nuôi nói con không phải con đẻ thì chưa chắc con đã sống vui vẻ đến ngày hôm nay. Ngay cả khi con không biết gì, đôi lúc con vẫn cảm thấy có điều gì đó bất an, con vẫn quay quắt kiếm tìm trong vô thức. Buồn đau bất chợt mà không hiểu tại sao?. Con hay bị ám ảnh bởi những giấc mơ kỳ lạ. Con nghĩ chiếc xe chở con và dì bị lọt vào vùng giao tranh, bị cháy hay bị nổ gì đó. Có thể dì đã che chắn cho con, đồng thời đã dặn con “ Hãy giữ cho chặt sợi dây chuyền Tin ơi”. Con tưởng mình tên Tin chứ không ngờ lại là Tim.

Bà Hà rên rỉ:

- Giang ơi! Tội nghiệp em tôi! Em bị nạn nhưng cháu đã thoát chết,đã lớn khôn, giờ em hãy ngậm cười nơi chín suối vì chị đã gặp lại cháu rồi!

Lẩm bẩm một lúc bà lại tiếp tục vuốt ve nhìn ngắm con trai. Bà hỏi:

- Mẹ muốn con mang mẹ về thăm ba má con ngay bây giờ được không?

Hiền đáp:

- Bây giờ mẹ hãy an tâm nghỉ dưỡng tại đây đi đã. Con sẽ dặn bác sĩ chăm sóc mẹ thật đặc biệt. Trời đã khuya. Con sẽ về thưa với má con sự tình trước vì má vẫn chưa bao giờ nói sự thật với con. Má bảo trái tim gỗ là quà thôi nôi. Hai chữ VH trên trái tim gỗ là Văn Hiền, tên con. Nhưng con không thể nhìn thấy hình mình lúc bé tí mới sanh hay thôi nôi. Ba má nói tại chiến tranh nhà bị pháo kích cháy hết rồi! Ba con mất đã mấy năm nay. Nhà con nghèo lắm, nhưng con không thiếu gì cả. Con muốn gì ba má cũng cho. Dì Tám em của má kể rằng khi con còn bé mỗi lần đến Trung Thu ba phải nhịn ăn sáng cả tuần mới có thể mua đèn kéo quân và bánh cho con. Con không bao giờ có cảm giác mình là người dưng cả!. Còn bố ruột của con thì sao hả mẹ?

- Bố con là bác sĩ giải phẩu ở viện quân y thuộc tỉnh Cần Thơ của chế độ cũ. Ngày con đầy năm, bố về thăm mẹ con mình ở Sài-gòn, trên đường đi bị tai nạn giao thông. Cấp cứu ở bệnh viện được một ngày nhưng không qua khỏi. Mẹ nhìn con và nhận ra liền vì con có nhiều nét giống bố nhưng con trai mẹ đẹp trai hơn bố nhiều!. Mẹ háo hức muốn biết mặt cha mẹ nuôi của con ngay lập tức. Mẹ muốn biết rõ sự tình khi họ gặp con, cũng như tỏ lòng biết ơn họ đã cưu mang nuôi nấng để con mẹ được như ngày hôm nay.

Những giây phút xúc động đã qua. Hiền bắt đầu bình tĩnh trở lại. Giờ anh chắc chắn đây không phải mơ.

Anh vuốt lưng mẹ nhẹ nhàng phân giải:

- Mẹ cứ nằm đây nghỉ rồi sáng con sẽ lại đón mẹ về nhà. Mẹ cho con một chút thời gian phân trần trình bày với má con về cuộc hội ngộ bất ngờ này nha mẹ, trước khi con đem mẹ về nhà giới thiệu với má. Phải có thời gian để chấp nhận chứ, ngay cả con đây, một tiếng trước con đâu nghĩ mình là con nuôi?. Mẹ thông cảm nha mẹ.

Vừa nói Hiền vừa đỡ mẹ nằm xuống, đắp mền cẩn thận rồi cúi xuống hôn lên trán bà mấy cái liền.

Có lẽ vẫn còn quá choáng ngợp với những gì vừa xảy ra, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến bà Hà cứ đờ người ra không phản đối gì, bà làm theo những gì Hiền dặn dò, sung sướng đón nhận những cử chỉ thương yêu của người con thất lạc gần ba mươi năm, nay bất ngờ gặp lại. Ôi! giờ trông nó thật lạ trong hình hài của một chàng trai khôi ngô khác hẳn với hình bóng bé trai bà thường tưởng tượng nhớ thương trong ký ức.

Tự nhiên bà có cảm giác mình không còn sở hữu đứa con ruột thịt của mình hoàn toàn nữa. Mặc dù con là một phần máu thịt của mình nhưng thể xác và tâm hồn lớn dần lên theo ngày tháng để rồi được như ngày hôm hay là do công nuôi nấng của ai đó chứ đâu phải mình?. Trên ngực áo con chữ Hiền rất rõ ràng. Tên con do người khác đặt. Con mang họ người khác. Nhưng đối với mẹ điều đó không quan trọng. Cái quan trọng là con còn sống và khỏe mạnh. Chỉ vậy thôi cũng mãn nguyện rồi!

Bà mỉm cười nhìn Hiền nói:

- Thôi con về với má con đi, nhớ trình bày với má xin phép cho mẹ được gặp mặt nghen con.

Hiền ôm siết mẹ trước khi rời bà. Ra tới cửa anh còn ngoái nhìn mẹ lần cuối. Bà Hà nhìn theo cho đến khi con trai khuất hẳn sau cánh cửa mới úp mặt vào gối bật khóc nức nở. Cả đời bà đã đổ lệ cho những mất mát đau thương duy có lần này bà khóc vì hạnh phúc, khóc vì có lại được điều yêu dấu nhất trên đời. Con trai, con đã trở về với mẹ như một phép màu mặc dù dì con đã ra đi mãi mãi. Tim ơi! Nghĩ lại mẹ thấy những khổ đau mất mát trong quá khứ, nước mắt mẹ đổ ra qua bao tháng ngày giờ có được con ngày hôm nay cũng đáng lắm… Mẹ không nuối tiếc gì nữa. Mẹ sẵn sàng đổi cả thiên thu để có được những khoảnh khắc hạnh phúc này. Ôi! Không biết đã có ai nếm trải những phút giây diệu kỳ như tôi lúc này chưa nhỉ?. Không biết Frank sẽ ra sao khi biết mình gặp lại con trai trong tình thế đặc biệt như thế này?.

Frank ơi anh sẽ thấy nhẹ nhõm không còn ân hận nữa nếu như biết em hạnh phúc như thế nào khi gặp con. Cám ơn Frank đã giúp em vượt qua sóng gió, để em có thể tiếp tục sống với đời nhờ thế ngày hôm nay mới được chứng kiến giấc mơ ôm ấp bao năm tháng trở thành hiện thực. Con em khỏe mạnh khôi ngô chứ không chết như bao người suy đoán. Em không điên!