← Quay lại trang sách

Chương 35

Bà Chín mở choàng mắt. Tiếng lịch kịch khiến bà giật mình tỉnh giấc. Phòng ngủ của bà không đóng, cửa nhìn thẳng về phía bếp. Đèn bếp bật sáng. Con trai đang đứng quay lưng chế nước sôi vào phin cà - phê.

Bà nhớ hôm qua mình đi ngủ lúc mười một giờ khuya, khi ấy Hiền đã về đâu?. Hôm nay thứ bảy sao con dậy sớm vậy cà?. Thường nếu thứ bảy Hiền bận việc, con sẽ ở luôn cơ quan nhưng đã về ắt hẳn sẽ nghỉ hết ngày chủ nhật qua thứ hai mới đi làm lại. Bà thuộc mọi thói quen làm việc của Hiền nên không thể lầm được. Ngày nghỉ Hiền hay ngủ nướng, đôi lúc bỏ luôn cả ăn sáng. Cũng có thể sắp cưới vợ nên con phá lệ không chừng?. Nghĩ đến đám cưới sắp tới của con lòng bà rộn rã còn hơn đám cưới của chính mình những ngày xưa.

Thứ năm vừa qua, mặc dù con trai bận công tác nhưng Trúc đã tranh thủ thời gian nghỉ đột xuất vài tiếng đồng hồ, đưa bà cùng Tám về thăm bố mẹ cô. Cuộc gặp gỡ thăm dò gia thế đứa con dâu tương lai khiến bà mãn nguyện nếu không nói là vui mừng khôn xiết. Ông bà Thức hiền lành nhã nhặn, thật dễ thương!. Bà ưng ngay từ phút đầu gặp gỡ. Bà không ngờ cuộc đời mình có lúc lại được viên mãn như vậy!. Tám lúc diện kiến con dâu tương lai của bà đã hết lời khen cho rằng bà có phúc. Tám phân tích rằng bà không có con nhưng bà đã gặp Hiền có khác gì con ruột đâu! Còn như nếu bà không hư thai cứ sinh con nhưng không lành lặn, tàn tật vì bị nhiễm chất độc màu da cam, liệu bà có những giây phút hoan hỉ như ngày hôm nay không?. Bà công nhận Tám nói đúng ghê!.

Người đời có câu: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã”, xem ra câu nói này không đúng với hoàn cảnh của bà chút nào!. Đối với bà, Hiền như khúc ruột mình mang nặng đẻ đau. Hiền vui. bà sướng. Hiền khổ, bà đau.

Hiền quay lưng lại. Ánh mắt đăm đăm dán chặt vào ly cà-phê đang cầm trên tay nhưng quên lửng không hề nhấp môi. Nằm trên giường giả vờ ngủ bà khép hờ mắt lặng lẽ quan sát con. Sao nhìn con trai bữa nay lạ vậy cà?. Mặt con không biết vui hay buồn nhưng xem ra đang có tâm sự gì thì phải?. Càng nhin bà càng thấy thần thái con biến đổi không ngừng. Ánh mắt liếc qua liếc lại, nhìn lên trần, nhìn xuống đất. Vừa mới mỉm cười đó đã giơ hai tay ôm lấy mặt như người vừa gặp chuyện gì hoang mang xúc động lắm vậy!. Lâu lâu còn chép cái miệng, lắc lắc đầu như thể đang suy tư lung lắm. Từ trước tới giờ Hiền luôn trầm tĩnh ít biểu lộ xúc cảm. Tính tình điềm đạm từ tốn. Nhưng nãy giờ bà có cảm giác như đang nhìn thấy một Hiền rất khác ngày thường. Hoang mang lo lắng. Vui buồn lẫn lộn. Hình như Hiền đang đầy tâm trạng. Chuyện gì đây?. Nếu chuyện cơ quan Hiền sẽ không về nhà. Bà biết tính con trai. Chưa hoàn thành nhiệm vụ Hiền quyết không rời khỏi nơi làm việc. Có thể chuyện tình cảm chăng?. Tình cảm rắc rối sao?. Không thể! Bà mới gặp Trúc cách đây hai ngày. Vui tươi mơn mởn. Còn Hiền, bù đầu vào chuyên án lấy đâu ra thì giờ mà xích mích nhau? Nếu có, nhất định bà phải can thiếp thôi!. Bà ưng cô con dâu tương lai này lắm!. Trúc phải là con dâu bà. Tuổi trẻ nhiều khi xốc nổi, giận dỗi chuyện không đâu. Nếu như hai đứa giận nhau thiệt mình phải can thiệp khuyên giải mới được.

Từ trong giường nhìn thẳng ra bếp, mọi cử chỉ của con trai không qua được mắt bà. Hiền buông ly để trên bệ bếp. Rõ ràng chưa nhấp tí tẹo nào. Con trai đứng tựa vào thành bếp chứ không ngồi vào bàn. Giờ Hiền đang nhìn vào phòng bà. Có vẻ Hiền đang dòm xem bà đã dậy chưa thì phải?.

Ánh mắt con đang nhìn thẳng vào bà. Bà khép hẳn mắt lại. Vài phút sau bà lại hi hí mắt. Con vẫn đứng đó. Vẫn nhìn đăm đăm về phía giường. Dáng vẻ nhẫn nại như đang chờ đợi. Không biết bà phán đoán có đúng không nhỉ?. Lẽ nào Hiền đang chờ bà thức giấc?. Chuyện gì khiến con trai nôn nóng vậy?.

Chuông đồng hồ phòng bên mới điểm năm giờ sáng chứ mấy!. Thường phải bảy giờ bà mới ra khỏi giường. Giờ già rồi con trai đâu cho dậy sớm quá!. Vậy sao hôm nay nó có vẻ trông cho bà dậy sớm mới kỳ!. Không thể thắc mắc thêm được nữa, bà vờ cựa quậy vươn vai từ từ mở to mắt ra. Hiền chỉ đợi có thế hấp tấp đi vào, vén mùng cúi xuống nhìn vào mắt bà kêu lên: - Má! Má dậy rồi sao má?. Má ngủ ngon không má?. Má ơi con pha cà phê phin ngon lắm, má ra uống miếng cho tỉnh người.

Bà Chín nghĩ thầm. Đúng y chốc có chuyện gì rồi!. Thường thấy mình dậy sớm nó hay càm ràm ấn mình nằm xuống ngủ lại chứ đâu có mà hối dữ vậy ta?. Thôi được để dậy xem con muốn gì?

Bà lôm cồm ngồi dậy. Hiền đưa tay đỡ bà. Mau mắn xếp mùng mền ngay ngắn. Nhìn thái độ kỳ lạ của con, bà Chín bỗng dưng thấy hồi hộp.

Bà xỏ chân vào đôi dép đứng dậy hỏi Hiền:

- Hôm qua con về khuya lắm phải không?. Hôm nay thứ bảy dậy chi sớm vậy con?. Má có mua sẵn cá thác lác để trong tủ lạnh chút má nấu bánh canh con ăn nghen! Đợi má chút!

Nói xong bà đi về phía phòng vệ sinh.

Khi bà Chín trở vào phòng bếp, bà thấy Hiền đang ngồi bên chiếc bàn ăn với hai tô phở còn bốc khói nhìn bà như chờ đợi.

Quá ngạc nhiên bà hỏi:

- Ủa con phải đi sớm hay sao mà không đợi được má nấu bánh canh lại ra mua phở chi cho mất công tốn tiền vậy nè?. Bộ má làm đồ ăn sáng không ngon sao con?

Hiền quàng tay qua vai bà dịu dàng nói:

- Không phải vậy đâu má!. Tại vì hôm nay con muốn hỏi má vài điều. Con vừa mới chạy vù ra đầu hẻm mua phở cho nhanh gọn. Má à! Riêng ngày hôm nay con không thể đợi má nấu bánh canh. Xin má hãy dành chút thời gian để má con mình tâm sự với nhau được không má?. Nhưng má phải ăn sáng đi đã.

Trong khi nói bà thấy con trai nhìn mình không chớp. Ánh nhìn là lạ sao ấy?. Trống ngực bà trở nên dồn dập.

Bà kêu lên:

- Có chuyện gì vậy?. Con đừng làm má lo nghen. Con nói vậy làm sao má nuốt nổi tô phở này?.

Hiền kéo tô phở đôi đũa lại trước mặt bà giọng lấp lửng bí ẩn:

- Mời má ăn phở. Má cứ ăn đi rồi khắc biết.

Dứt lời Hiền cúi xuống húp xì xụp tô phở phần mình. Nhìn con ăn ngon lành bà Chín cảm thấy an tâm. Mùi phở bốc lên tận mũi, bà cúi xuống cầm đũa lên…

Tuy cố làm ra vẻ bình thản qua cách ăn uống nhưng từ chiều qua tới giờ Hiền vẫn chưa thoát khỏi cảm giác ngây ngất lẫn bàng hoàng. Sự việc đến quá bất ngờ!. Chỉ mới vài tiếng đồng hồ sao thấy như dài đằng đẵng. Một đêm thức trắng lòng dạ rối bời. Một phần nghĩ đến mẹ ruột còn nằm lại bệnh viện, một phần nôn nóng chỉ chờ mau sáng để hỏi người mẹ nuôi sự thực về quá khứ bất hạnh của mình. Má đã giấu kỹ chuyện Hiền là con nuôi nên Hiền sợ thế nào má cũng xúc động không thể ăn sáng được nữa. Như vậy sẽ có hại cho sức khỏe. Đành phải dùng kế sách này chứ từ hồi nào giờ, nếu Hiền ở nhà tuyệt đối chỉ có ăn đồ má nấu thôi!. Đối với Hiền đồ ăn má nấu là tuyệt vời nhất!

Hiền ăn một loáng xong ngay tô phở. Bà Chín trố mắt nhìn con hỏi:_Trời đất! Bộ con đói lắm sao, ăn nhanh quá vậy?

Nghe hỏi, Hiền mới nhớ ra từ chiều qua tới giờ chưa có gì trong bụng. Cuộc gặp gỡ bất ngờ không những làm tâm hồn Hiền xáo trộn, ngay cả bữa ăn anh cũng quên tuốt. Giờ nghe má hỏi anh mới nhớ mình đã bỏ bữa tối qua, anh trả lời:

- Dạ tại hôm qua con về khuya leo lên giường ngủ luôn chưa kịp dằn bụng nên sáng thổi vèo một cái hết tô phở.

Bà Chín càm ràm:

- Bao lần má nói con rồi, lúc nào má cũng để ít đồ ăn nhanh trong tủ lạnh, về khuya đói cứ việc lấy ra hâm lại mà ăn. Đơn giản vậy cũng lười nữa là sao?. Nhịn đói vậy không tốt đâu con. Hay là trước khi về nhà điện thoại cho má để má nấu gì đó, về có sẵn đồ ăn ngay. Dễ ợt! Sao nói hoài không chịu nghe vậy cà?.

Hiên cười cười đứng dậy tìm ly pha sữa. Khi bà Chín vừa buông đũa anh đã có ngay ly sữa cà phê đặt trước mặt bà:

- Mời má uống cà phê.

Bà Chín gật gù:

- Để đó đi con. Để nguồi nguội tí đã. Sao giờ con muốn hỏi gì hỏi đi, hỏi khó quá má tắc tị hổng có trả lời đâu nghen!

Hiền kéo ghế ngồi sát lại nhìn thẳng vào mắt bà nhỏ giọng hỏi:

- Má ơi! có phải con là con nuôi của ba má không?.

Câu hỏi như một tiếng sét ngang tai khiến bà Chín giật nảy người, hai mắt mở to nhìn sững Hiền một lúc miệng lắp bắp:

- Con…con…nói gì vậy?. Ui… trời! Vậy… ra mấy hôm… con không về… bộ đã đi Đàlạt sao?. Sao…con …đi mà …không báo…?

Nói tới đây miệng bà cứng lại, nhìn Hiền vẻ trách móc.

Câu hỏi của má như một câu trả lời gián tiếp. Anh nắm tay bà Chín lắc nhẹ:

- Vậy ra con đúng là con nuôi của má phải vậy không má?.

Thốt ra những lời không kịp suy nghĩ trước vì quá bất ngờ bà Chín biết mình đã lỡ lời. Hổm rày đôi lúc bà cũng đã chuẩn bị tinh thần, cũng có nghĩ đến tình huống này nhưng không ngờ nó xảy ra quá nhanh đến nỗi không thể giữ bình tĩnh được. Người bà nhũn ra. Bà không nói được gì nữa cứ nhìn con trân trân. Nước mắt lưng tròng.

Hiền đã nhủ thầm. Nếu như mình là con nuôi, giây phút này chắc chắn không thể tránh khỏi. Má giấu mình, quyết không cho mình biết cái bí mật này vì má không đủ can đảm nhìn nhận sự thật. Má yêu thương mình quá! Bao năm má vắt kiệt sức nuôi mình lớn khôn đến nỗi giờ người như xác ve, trời chưa chuyển má đã đau nhức toàn thân, đi khám, bác sĩ bảo do lúc trẻ lao lực quá!. Nhìn má chết lặng không nói được, miệng cứ mấp máy không thành tiếng Hiền nghe lòng mình quặn đau. Giọng má lâu này không còn rõ nữa, bình thường đã thều thào rồi!. Ngày xưa má có giọng ca sang sảng, cao vút ngân dài. Hiền lớn lên bằng lời ru giữa không gian êm ả, trên chiếc võng mắc dưới tàng cây so đũa. Lời ru da diết của má quyện vào làn gió mát đưa Hiền vào giấc ngủ tròn đầy. Bảy tám tuổi Hiền vẫn ngủ bằng nhịp võng đưa. Giấc ngủ của Hiền được ướp bởi tiếng ầu ơ man mác. Thiếu nó Hiền không ngủ được. Nhiều lần, trưa hè nóng bức ba muốn mang Hiền ra quán uống nước mía nhưng dụ mãi Hiền không đi, ba hỏi tại sao nước mía ngọt mát mà không thích, Hiền lắc đầu đáp:

- Thôi ba đi đi! Con leo lên võng chờ má dọn dẹp rửa chén rồi ra đây hát ru, má ru đã lắm ngọt lịm luôn.

Ba cừơi ré kêu lên:

- Bà ơi, con nó “nghiện” giọng bà rồi nè, bà bỏ gì trong đó mà nó hổng thèm uống nước mía, kỳ quá ta ơi!.

Giờ má ngồi đây hai bàn tay đưa võng ngày nào đang run lẩy bẩy. Xúc động trào dâng anh ôm chầm lấy bà rên lên:

- “Ôi má ơi! Má đừng làm con sợ nha má. Con có đi Đàlạt đâu. Cho đến chiều hôm qua con vẫn còn chưa biết mình là con nuôi mà!. Con gặp lại mẹ ruột bất ngờ lắm má ơi! Ngay cả con đây, lúc đầu cũng chưa dám tin đó là sự thật?. Làm sao tin được tấm thân con đang ôm đây, người gắn bó với con đằng đẳng bao năm trời nay bỗng hóa “người dưng” hả má?. “Người dưng” mà đi mòn cả chân, vẹt cả gót oằn mình dưới gánh hàng rong, nắng mưa không màng, áo rách mặc áo, vai mòn mặc vai, âm thầm nuôi con ăn học thành người như ngày hôm nay sao?. Má mà là “người dưng” không máu mủ ruột rà gì với con sao?. Trời ơi! Không thể tin được! Má ơi má nói cho con biết tại sao má lại gặp con, cưu mang con hả má?. Có lần con nghe dì Tám nói xa nói gần rằng con thương má theo má vì má có giọng hát hay. Hóa ra đó không phải là lời nói đùa sao?

Bà Chín nấc lên mếu máo nói không ra lời nước mắt tuôn dài. Hiền hôn lên gò má nhăn nheo ướt đẵm rồi cũng bật khóc theo má. Hai má con lặng lẽ nhìn nhau sụt sùi.

Qua làn nước mắt nhạt nhòa bà nhớ lại những giây phút đầu tiên bà gặp con trai trong viện cô nhi. Lúc cậu bé thập thò bên chiếc cột, mon men lắng nghe bà hát, ngập ngừng tiến về phía bà giơ bàn tay nhỏ bé cho bà nắm. Ôi cái khoảnh khắc ấy không bao giờ có thể nào quên. Bàn tay bụ bẫm non nớt nằm gọn trong lòng bàn tay bà khiến mọi cảm xúc tưởng như đã chết theo cái thai bị sẩy ngày nào bỗng cuồn cuộn dạt dào. Ngay lúc ấy bà đã nghĩ sẽ phải che chở cho tâm hồn yếu đuối lạc loài này. Phải làm sao cho cậu bé cười mình mới an tâm. Cuộc gặp gỡ định mệnh đã làm đời bà đổi thay. Đang tuyệt vọng chán chường vì biết mình vĩnh viễn không thể làm mẹ, bỗng bé Tin đến với bà như một cơ duyên khiến lòng bà như cánh đồng cỏ cháy khô chợt gặp cơn mưa rào, mơn mởn xanh tươi trở lại.

Năm tháng qua giờ bàn tay bé thơ ngày nào đã trở thành bàn tay đầy sinh lực mạnh mẽ, đang vuốt nhẹ bàn tay bà nhăn nheo cằn cỗi.

Khi Hiền còn bé đôi lúc con òa khóc gọi mẹ trong cơn mơ bà cũng cảm thấy xót xa cho người đã từng sinh ra Hiền. Bà đã từng mất con nên hiểu cái cảm giác phải xa lìa khúc ruột của mình tê tái như thế nào?. Giờ bà công nhận lòng bà đôi lúc mâu thuẫn. Không muốn chấp nhận mình chỉ là mẹ nuôi nhưng thi thoảng vẫn thầm ước một ngày nào đó biết được thân thế của bé Tin, gặp được người sanh ra con trai. Thời gian lặng lẽ trôi. Chả có gì ngoài sự im lặng nên bà nghĩ mẹ của Hiền không còn trên đời. Có nuối tiếc nhưng lòng bình an hơn, không còn cảm giác áy náy nữa. Thế rồi ngày hôm nay bỗng nhiên Hiền nói gặp được mẹ ruột là sao?

Được con trai ôm siết vỗ về kể lể nỗi niềm cuối cùng bà bình tĩnh trở lại. Bà hít một hơi thật sâu như để lấy hơi cất tiếng hỏi:

- Con nói con không đi Đàlạt vậy con gặp mẹ ở đâu?. Sao hai mẹ con lại nhận ra được nhau sau từng ấy năm trời?.

Hiền hỏi lại:

- Má dựa vào đâu sao lại đoán con đi Đàlạt gặp mẹ?.

- Bây giờ má còn rối lắm con đừng hỏi nữa! Hãy kể cho má nghe chuyện gặp gỡ đột ngột này đi, coi có thể tin được không đã. Má đang nghi con đùa má đó nghen!

- Trời oi! Bộ hết chuyện hay sao mà con dám đùa vậy hả má?.

Hiền bắt đầu kể. Đôi lúc anh phải dừng lại hai tay ôm mặt giấu đi sự xúc động cùng những dòng nước mắt không sao kìm được. Bà Chín mở to mắt nín thở lắng nghe. Thỉnh thoảng bà cũng mếu máo khóc theo Hiền. Khi Hiền dứt lời bà kéo chiếc khăn rằn vừa thấm nước mắt vừa lẩm bẩm

- Đúng rồi! Đúng mẹ của Tin rồi! Trời ơi tội quá! Bị nghi buôn ma túy hả, nhưng đó là may mắn chứ đâu phải xui đâu!. Nhân đúng là con chó…bà khựng lại rồi vội sửa ngay “ Đồng đội Nhân đúng là chiến sĩ tuyệt vời nhất từ trước tới nay. Khi nào rảnh con mang má đến thăm Nhân nghen. Má sẽ thưởng cho nó một ký lô thịt bò phi-lê.

- Con không phải tên Tin đâu! Tên chính xác là Tim. Chắc hồi nhỏ nói chưa sỏi nên mọi người nghe lầm thành Tin

Bà Chín gật gù:

- Cũng đâu cần căn cứ vào cái tên đâu con. Tin là cái tên gọi quen thuộc có thể gặp bất cứ đâu nhưng trái tim gỗ có hai chứ V.H lại thơm mùi xá xị giống nhau như anh em sinh đôi, có đâu dễ trùng được?

- Trùng chứ sao không? Nó có thể là trái tim khắc hai chữ cái đầu tên Văn Hiền, quà thôi nôi đó má!

Bà Chín nhéo tay Hiền nạt:

- Tổ cha mày trêu má phải không?.

Hiền bật cười nheo nheo mắt trêu bà. Khuôn mặt nó đã bình thường trở lại. Ánh mắt sáng hơn, không khắc khoải khó hiểu như mấy bữa trước.

Hiền ôm vai bà tiếp tục thì thầm tâm sự:

- Má biết không, khi con chưa gặp mẹ, chỉ đọc những dòng nhật ký con đã nghi ngờ vì có những chi tiết mẹ con nói giống như những gì con thấy trong mơ. Lâu nay con hay bị ám ảnh bởi những giấc mơ. Những điều trong mơ vừa quen vừa lạ khi tỉnh dậy nghĩ lại rất ấm ức, đau buồn vô cớ cũng không thể thổ lộ giải thích với ai kể cả má vì thấy vô lý. Giờ mới biết đó không phải mơ! Đó là một phần ký ức bị vùi sâu trong vô thức. Có lẽ do trí óc con lúc đó còn non nớt quá chưa ý thức được gì. Giờ con thấy nhẹ nhõm. Đầu óc thông suốt không vướng mắc gì chỉ đợi khi nào má nhớ lại chuyện xưa thì kể con nghe.

Bà Chín lắng nghe, lặng ngắm con trai. Đôi mắt con vẫn còn ươn ướt vì xúc động nhưng rõ ràng ánh nhìn long lanh, không còn vương buồn hay khắc khoải khó hiểu nữa. Lòng bà bỗng nhẹ hẳn đi. Con trai đang vui. Không có chuyện gì bất hạnh đến với con. Vậy là bà an tâm. Con gặp lại mẹ ruột, biết được nguồn cội, con trai đang hạnh phúc. Chả phải đã có đôi lần bà thầm mong được như hôm nay, rằng ước gì con tìm được người thân, được sum họp với mẹ cha, ước gì bà biết được ai là mẹ ruột của bé Tin đó sao?. Cuối cùng Hiền đã gặp lại người thân ruột thịt. Còn gì tốt hơn nữa cho con trai?. Tuy không được chứng kiến tận mắt, chỉ nghe con kể lại bà cũng đã thấy mãn nguyện. Tội nghiệp mẹ sanh ra Hiền, mất con, phải vào ra viện tâm thần, bị khủng hoảng đằng đẵng bao năm trời, năm nào cũng về Việt Nam tưởng con đã mất khóc thương buồn đau. Ui chao, định mệnh xui sao hai mẹ con lại gặp nhau thật kỳ lạ!

Một niềm thương cảm dâng lên bà vỗ vào lưng Hiền hỏi:

- Thôi uống cà phê nhanh lên, đặng còn đi đón mẹ về đây cho má gặp nha! Giờ má gọi cho dì Tám nhờ dì đi chợ nấu ăn dùm chứ hôm nay má dành toàn bộ thời giờ cho cuộc hội ngộ bất ngờ này.

Chỉ cần nghe có thể Hiền uống cạn ly cà phê, ôm siết lấy má Chín thì thầm:

- Con đi nghe má! Con đi tắc-xi cho an toàn.

Anh đứng bật dậy vội vã phóng ra ngõ.

Bà Chín nhìn theo chiếc xe tắc -xi chở con cho đến khi khuất dạng mới liêu xiêu đi trở vào. Người bà vẫn còn chấn động, run lắm.

Bà ngồi xuống bên hiên nhà. Nắng mai đang chiếu trên vòm cây so đũa. Từ lúc chồng bà mất, Hiền thay ông tỉa tót chăm sóc thường xuyên tuy cây không cao lắm nhưng cho hoa quanh năm, những chùm hoa trắng lủng lẳng trĩu cành.

Cây so đũa này ghi dấu một khúc rẽ trong đời bà. Nó chứng kiến tình mẫu tử nẩy nở trong lòng một “người dưng” như bà với đứa con nuôi bé bỏng. Dưới tán cây này biết bao kỷ niệm nói hoài không hết. Cậu bé Hiền ngày xưa lon ton xách gáo dừa đi tưới cây, quanh quẩn chơi ở vườn sau trong khi bà vừa trông chừng con vừa nấu ăn. Bà không bao giờ cho phép con chơi ở trước nhà sợ bị bắt cóc. Những buổi trưa khu vườn ngập tràn tiếng ru. Rồi cây lớn dần theo ngày tháng, theo nhịp võng đưa. Tiếng ru miệt mài len lỏi trong lá cành làm dịu đi cái oi ả gay gắt của mùa hè Sài-Gòn. Cây tiếp tục vươn lên giữa nắng mưa, tỏa bóng mát, chĩu chịt nở hoa trắng ngần. Những chùm hoa đầu tiên chồng bà bế con trai để con vin cành hái xuống. Món canh chua với bông so đũa lúc đầu con trai nhăn mặt không ăn nhưng rồi ngày tháng qua, dần dà cái vị nhần nhẫn cứ thấm dần trong miệng để lại chút gì ngòn ngọt man mát dễ chịu. Gìờ hễ đi đâu xa về đều đòi ăn bông so đũa. So đũa chấm mắm kho quẹt, so đũa nấu canh chua, so đũa trộn gỏi tôm thịt, trộn cá khô sặc…

Hiền ơi! Không nghĩ thì thôi cứ nghĩ con không phải đứa con má đứt ruột đẻ ra, má thấy đau lòng quá!. Liệu có bao giờ con xa nơi đây để sum họp với người thân ở nơi xứ lạ quê người không con?. Liệu có bao giờ vào những ngày cuối đời má ngồi đây ngước nhìn vòm cây thương nhớ con ở phương trời xa thẵm nào đó không con?. Cuộc đời lắm bể dâu biết đâu được ngày ấy sẽ rất gần?. Vòm so đũa bỗng nhòa đi chập chờn. Bà gục xuống bên hiên nhà khóc nấc lên từng chặp.