← Quay lại trang sách

Chương 38

Trúc xách giỏ trái cây hăm hở đẩy cánh cổng định vào gõ cửa chính nhưng lại nhìn thấy bóng dì Tám thấp thoáng ở vườn sau, ngửi thấy mùi hành xả phi thơm lừng thoảng qua trong gió nên quyết định rẽ lối sau.

Trúc đi vòng ra bên hông nhà, đứng trước ngưỡng cửa bếp lúc nào má Chín cũng chẳng hay. Má đang lui cui trộn nhân làm chả giò. Dì Tám tay cầm nắm rau thơm từ sau vườn bước vào kéo tay Trúc giục:

- Đứng lớ ngớ ngoài đó làm gì? Vào phụ má với dì đi cho kịp buổi trưa!.

Ngước lên nhìn thấy Trúc, bà Chín thoáng chút bối rối. Bà khẽ đưa mắt nhìn dì Tám. Thái độ hơi kỳ kỳ cùng với những túi đồ ăn bày la liệt trên bàn khiến Trúc thắc mắc. Cảnh tượng gian bếp cho thấy hôm nay không phải ngày bình thường, phải có bữa tiệc đãi đằng thịnh soạn. Không lẽ chỉ có mình đến chơi mà trịnh trọng vậy sao?. Ôi, ngại quá!

Trúc hỏi:

- Má với dì nấu gì như làm tiệc vậy?

Bà Chín lại nhìn bà Tám cười cười giọng lấp lửng:

- Con hãy làm thầy bói đoán thử cái coi?

Trúc nhìn kỹ những dĩa thức ăn được sắp sẵn chuẩn bị chế biến, nhíu mày suy nghĩ cuối cùng lắc đầu đáp:

- Con thật sự không hiểu tại sao nhà mình hôm nay lại làm nhiều món ngon như vậy?. Nhưng gì thì gì chắc chắn trưa nay phải có gì vui mới làm rôm rả như vậy, đúng không nào?

- Đúng đa!.

Dì Tám vừa gật đầu đáp vừa chỉ rổ rau đã nhặt nhưng chưa rửa nói:

- Giờ con rửa rau dùm, dì phụ má cuốn chả giò đây! Tạp dề còn một cái móc ở sau cánh cửa đó, mặc vào kẻo áo bị lem, chiều hổng đi dạo phố được đâu!

Theo hướng tay chỉ của dì, Trúc tiến lại sau cánh cửa phòng ngủ bà Chín. Khi chiếc tạp dề vừa được tròng qua khỏi đầu, ánh mắt Trúc bỗng chạm phải đống hành lý để sát chân giường. Trúc giật nảy mình nhủ thầm: ''Cái gì đây?.Trời đất! Đúng cái túi xách người phụ nữ trên máy bay hôm qua cứ ôm khư khư trong lòng đây mà! Sao túi lại ở đây?

Trúc hốt hoảng kêu lên:

- Má ơi! Sao phòng má lại có cái xách tay này?

Bà Chín nghe Trúc la lớn bèn chạy vội lại, bịt miệng Trúc thì thào:

- Nói nho nhỏ thôi con!. Con hỏi gì kỳ vậy? Túi này cũng bình thường như bao túi khác, có gì lạ đâu sao réo ầm lên vậy?

- Trời! túi này của người phụ nữ bị bắt giữ hôm qua ở sân bay mà!. Sỡ dĩ con nhận ra vì người này đi trên chuyến bay con phục vụ hôm qua.

Bà Chín thốt lên:

- Ui trời! trái đất tròn. Má định chút trưa mới nói cho con nghe luôn, nhưng thôi thôi giờ ngồi xuống đây má kể con nghe.

Vừa nói bà vừa kéo Trúc ngồi xuống bên bàn ăn, thầm thì kể.

Trúc lắng nghe. Hai mắt mở lớn hai đồng tử không hề di động một lúc rất lâu cứ nhìn vào miệng bà Chín như muốn nuốt từng lời nói. Trúc không ngờ Hiền lại là con nuôi. Mặc dù khi nhìn vợ chồng bà Chín, Trúc không thể tìm ra nét nào của họ giống con trai. Theo như lời kể bản thân Hiền cũng đâu biết cho mãi đến hôm qua. Cơ duyên đưa đẩy cho mẹ con gặp nhau lại là sợi dây có trái tim gỗ mùi xá xị kia sao?. Thật lạ lùng quá!.

Vậy mà mình đã từng ghét sợi dây ấy, từng coi nó như nỗi ám ảnh có thể đe dọa tình yêu của mình?. Thật nực cười. Bây giờ đã biết sự thật, khỏi cất công dò hỏi ai hết!. Chuyện này đến thật đúng lúc. Nó làm cho lòng mình nhẹ nhõm vui tươi không còn lấn cấn gì trước khi đám cưới.

Thảo nào hồi sáng anh Hiền gọi mình với cái giọng vui vui đầy bí ấn. Sợi dây chuyền anh ấy đeo giờ nghĩ lại thấy thương thương là...Tội nghiệp anh ấy quá!. Đã vậy còn bị mình hiểu lầm. Nghĩ lại gương mặt người phụ nữ hôm qua, giờ mình hiểu tại sao mình không thể rời mắt khỏi bà ta. Bà ta có những nét hao hao giống Hiền nên mình cảm thấy gần gũi mến thương mặc dù lúc đó vẫn chưa biết bà ta là mẹ ruột Hiền. Tình thân máu mủ có khác!. Hôm qua lúc về nhà có ăn được miếng cơm nào đâu, cứ nghĩ đến bà ta cổ họng lại nghèn nghẹn mới kỳ!. Anh Hiền ơi, cho em xin lỗi vì những hiểu lầm về sợi dây chuyền. Giờ anh hãy đeo nó mãi mãi nha anh, em không khó chịu nữa đâu!

Câu chuyện đã kết thúc nhưng Trúc vẫn còn ngồi ngẩn ngơ, bà Chín vỗ nhẹ vào lưng Trúc nhắc nhở:

- Giờ con đã hiểu sự tình, con hãy ra ngoài chào mẹ Hà ở phòng khách đi rồi hẵng vào rửa rau giúp má sau nghen con. Đi đi con, Hiền cũng ở ngoài với mẹ nó đó!

Trúc vội đứng dậy miệng lẩm bẩm, nói với bà Chín mà như nói thầm:

- Có ai dè vậy đâu trời!. Con cũng đã nghi sợi dây chuyền ảnh đeo trông giống như quà của đôi lứa tặng nhau nên cứ ấm ức, đau đớn ghen ngấm ghen ngầm định bữa nào hỏi dò má xem ai là người tình trước đây của ảnh.

Bà Chín phì cười chép miệng đùa:

- Chà, má mà biết vậy, má nói xạo cho ai đó ghen ốm người luôn!

Trúc cười toe hí hửng:

- Con lên gặp ảnh chút nha má!

Trúc hồi hộp chạy ra phòng khách. Bà Hà đang cùng Hiền mải mê nhìn màn ảnh vi tính nên không biết đến sự có mặt của Trúc.

Trúc rón rén đi lại từ phía sau, lặng nhìn hai mẹ con. Những hình trong máy vi tinh cứ lần lượt hiện ra. Trúc nghe Hiền yêu cầu mẹ cho xem lại hình được bế đi Thảo cầm viên.

Bà Hà nhấn chuột tìm ảnh. Một cậu bé kháu khỉnh đang được một phụ nữ bế trên tay hiện ra.

Bà Hà dừng chuột lại. Hai mẹ con cùng ngắm nghía.

Nhìn thấy tấm hình cũ của hai mẹ con Hiền, lòng Trúc bỗng se lại.. Thật tội nghiệp, hai mẹ con cách xa bao năm trời. Cuốn sổ hôm qua bà Hà hí hoáy viết, ôm khư khư trong lòng hẳn đã chất chứa bao điều quý giá nếu không dễ gì Hiền nhận ra mẹ mình?. Lúc Hiền bị thất lạc còn nhỏ quá! Nhìn cái mặt hồi nhỏ của Hiền thấy “ghét” quá đi!

Hiền với tay bấm ảnh kế tiếp. Những người thân trong dòng họ được bà Hà giới thiệu với con trai. Bà Hà chỉ tấm ảnh một người đàn ông ngoại quốc cùng đứng bên bà với một cô bé lai xinh xắn nói:

- Dượng và em gái con đó!

Hiền tấm tắc khen:

- Em gái con dễ thương quá ha mẹ! Hình như trong cuốn sổ mẹ có nói em năm nay thi tốt nghiệp phải không?

- Đúng rồi, Bella không đi theo mẹ được vì còn lo thi cử.. Nhưng nó vừa mới mail cho mẹ lúc nãy đó, nó đòi chiều nói chuyện với con qua skype, dượng cũng vậy!. Dượng mừng quá, lúc đầu dượng tưởng mẹ đùa. Bella mỗi lần nhìn hình con hồi nhỏ cứ thủ thỉ với mẹ rằng ước gì anh Tim còn sống để con còn có anh. Con cố gắn camera skype sơm sớm để tối cả nhà mình gặp nhau nghen con!

Hiền hai tay ôm lấy mặt gật gật đầu như để dằn cơn xúc động đang dâng trào.

Từ sau lưng Trúc khẽ đặt tay lên vai Hiền nhẹ nhàng lên tiếng:

- Anh Hiền, anh mải mê xem ảnh, em đến lúc nào mà không hay gì cả nha!

Bà Hà và Hiền đều quay phắt lại. Trên ngực mỗi người đều lủng lẳng trái tim gỗ y hệt nhau.

Vừa nhìn thấy Trúc, bà Hà sững người vài giây, buột miệng reo lên:

- Cái gì thế này?. Tôi đang gặp lại ai vậy? Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp hôm qua đây mà!.

Hiền kêu lên sửng sốt:

- Ủa hóa ra hai người biết nhau trên máy bay sao? Đây là Trúc, vợ sắp cưới của con. Còn đây là mẹ ruột anh đó em à!

Trúc gật gật:

- Em biết rồi, em vừa nghe má nói chuyện lúc nãy. Em xin chúc mừng anh đã gặp lại mẹ ruột. Bất ngờ quá!

Trúc quay sang ôm vai bà Hà cười thật tươi:

- Chào mẹ! Gặp mẹ ở đây, nghe má Chín kể lể sự tình, con vui mừng quá!. Nói thật với mẹ, hôm qua dù chưa biết mẹ có quan hệ gì với anh Hiền nhưng không hiểu sao con cứ muốn phục vụ mẹ hết mình, muốn bắt chuyện nhưng mẹ lại cứ hí hoáy viết.

Bà Hà ôm siết lấy Trúc không một chút lúng túng xa lạ, hôn một cái thật kêu lên má cô, giọng xúc động lẩm bẩm:

- Sao ông Trời ưu đãi tôi quá vậy?. Chắc để bù đắp lại những mất mát khổ đau tôi phải trải qua hay sao nên còn cho tôi thêm một cô con dâu tuyệt vời như thế này!. Tim của mẹ sao khéo chọn vợ vậy?. Con biết không? Nhiều người trên chuyến bay cứ tấm tắc khen Trúc mặc áo dài đẹp quá!. Ông Mỹ râu xồm hôm qua ngồi bên mẹ nói rằng cái ông ta nhìn đã nhất không bao giờ chán là vòng eo thon, dáng điệu mềm mại của phụ nữ Việt Nam trong chiếc áo dài. Không biết mẹ có nhìn lầm không chứ hình như con gái bây giờ đẹp hơn thế hệ trước nhiều. Như Trúc đây mặc áo dài, mẹ nhìn còn mê tít nữa là…

Trúc đỏ mặt bẽn lẽn không nói gì thêm.

Hiền xúc động nhìn hai phụ nữ đang làm thân nhau, lắc lắc đầu không thể tin được sự thật đang diễn ra trước mắt. Không thể không nghĩ đến Nhân. Nhân đã lập được kỳ tích có một không hai. Lần này nó không giúp bắt tội phạm nhưng nó lại đưa được những người chung huyết thống thất lạc hàng bao năm trời được trở về bên nhau. Ánh mắt của nó hôm qua nhìn mình giờ mới ngộ ra. Nó muốn nói đã tìm ra cho mình “hương thầm” yêu dấu, niềm yêu thương ôm ấp không bao giờ muốn rời. Nhân ơi! Chính em đã giúp anh tìm lại được mẹ ruột mình. Nếu không có em, anh đâu có dịp đọc cuốn nhật ký để rồi gặp gỡ mẹ bất ngờ như vậy phải không Nhân?. Cám ơn đồng đội Nhân nhiều nhiều lắm!

Giọng bà Hà vang lên cắt dòng suy nghĩ của Hiền:

- Con à! Vậy thì mẹ sẽ bàn lại với má Chín để mẹ cùng được góp phần lo đám cưới cho con trai. Sau khi cùng con đi Đàlạt thăm mộ ông bà, thăm lại nơi con cùng dì đã ra đi, mẹ sẽ về Mỹ lo vài thứ cho xong rồi xin phép công ty mẹ đang làm việc nghỉ phép dài hạn hơn để cùng dượng và em trở lại Việt Nam. Thứ nhất thăm gia đình ta ở đây, sau đến lo đám cưới cho con. Ôi, Tim ơi! mẹ vui quá!

Nói tới đây bà Hà gục mặt vào ngực Hiền khóc rưng rức.

Nhìn thấy hai mẹ con Hiền quấn quýt bên nhau Trúc lẳng lặng quay trở vào bếp.

Chỉ một lát sau bà Hà cùng Hiền bước vào bếp. Bà Hà nhìn quanh hít hà một lúc, buột miệng khen:

- Má thằng Hiền ơi, chỉ cần ngửi mùi thức ăn, em biết chị nấu ăn cực kỳ giỏi. Chắc em phải học chị nấu các món miền Nam vì chồng em mê các món ăn Nam bộ lắm, nhất là các món nấu với nước dừa đó chị!. Mỗi lần về nước thấy hàng quán đầy đường nhưng lại ngại không dám ăn, sợ đau bụng.

Bà Chín hỏi:

- Dượng ấy thích ăn món gì nhất, nói đi rồi thủng thỉnh chị bày cho, nhìn chừng vài lần ắt làm được thôi!

- Ví dụ như món cá kho, em gốc Bắc hay kho kiểu Bắc hay Trung nhưng ảnh lại thích cá kho nước dừa của người miền Nam. Món bánh tầm bì làm hoài vẫn chả đâu ra đâu, khi nào rảnh chị dạy em nhé!

- Được rồi để mai chị mua bột về nhồi, làm cho ăn, xem thử có ngon không đã, nếu thấy ngon hãy học làm theo.

Vừa nói bà Chín vừa gắp một cái chả giò vàng rụm đưa cho bà Hà:

- Ăn thử đi xem sao nào?

Dì Tám nãy giờ quan sát hai người nói chuyện, đang nấu ăn cũng bật cười nói đùa:

- Chị Chín bữa nay tha hồ trổ tài. Kiểu này ngày nào em cũng qua ăn chực đa!. Mà phải công nhận cái bà Chín này nấu gì cũng ngon từ bánh xèo, bánh tôm đến bánh tầm bì, đi đâu ăn cũng không bằng. Thảo nào thằng Tim lớn như thổi giờ thành đại úy Hiền oai phong lẫm liệt suýt nữa tóm cổ mẹ nó vào tù.

Bà Hà đang nhai miếng chả giò giòn tan bỗng bật cười đến ho sặc sụa.

Bà Chín cũng cười theo, lòng tràn ngập niềm vui. Bà âu yếm dõi theo con trai đang lăng xăng giúp người yêu bày thức ăn ra bàn.

Trúc nhân lúc mọi người người mãi tán chuyện nhắc khẽ Hiền:

- Anh ơi! Tối nay nhớ đưa mọi người tới nhà em nha. Bố mẹ mời ăn tối đó! Bố nhắc anh nghỉ thì tới nhậu với bố cho vui. Lần này có mẹ Hà chắc bố mẹ ngạc nhiên lắm!

Hiền gật đầu:

- Anh sẽ đưa gia đình anh tới gặp bố mẹ, em đừng lo. Chiều nay chúng mình đi thăm mộ bố Vũ, rồi về nói chuyện với dượng và em Bella, sau đó sẽ cùng qua nhà em dùng bữa tối. Tiếp đến sẽ đưa má Chín mẹ Hà về nhà nghỉ, sau cùng tụi mình mới đi lựa nhẫn cưới được chưa nào?.

Trúc mỉm cười hài lòng dặn dò tiếp:

- Anh nhớ gì không? Em chỉ muốn mình đưa mẫu cho người ta thiết kế theo ý mình thôi à!

- Vậy, từ nay đến lúc đó em tha hồ nghĩ ra kiểu. Dây chuyền nữa, em muốn kiểu nào, nói họ làm theo như thế. Bây giờ anh đã biết nguồn cội của trái tim gỗ. Sau này khi lấy em rồi anh sẽ cất sợi dây này chung vào cái hộp gỗ mẹ anh vừa trao lại cho anh. Hai sợi dây sẽ được cất chung vào đó như những kỷ vật của một thời.

Trúc nhìn đăm đăm trái tim gỗ trước ngực Hiền. Lời nói của Hiền trong quán nước hôm nào vẫn như còn văng vẳng bên tai “ Yêu là chấp nhận. Chấp nhận dị biệt của nhau, chấp nhận quá khứ khó chịu của nhau…”. Trúc vội đáp:

- Anh à! Em nghĩ anh không cần phải tháo sợi dây này đâu! Nó là quá khứ ký ức một thời của bố mẹ anh. Có nó mới có anh. Nhờ luôn đeo nó bên mình nên dù không nhớ gì anh vẫn có cơ hội gặp lại mẹ mình ngày hôm nay. Nó cũng làm em hiểu ra muôn mặt của tình yêu. Giờ chính em đây cũng trân trọng trái tim anh đeo trước ngực. Nó đã từng làm em mất ngủ vì ghen tức nhưng cũng nhờ nó kỳ diệu thay em thấy mình hạnh phúc vô cùng ngày hôm nay.

Hiền hôn nhẹ lên má Trúc thì thầm:

- Thôi mình vào bàn cùng vui với mọi người đi em!

Trúc kéo ghế ngồi sát bên người yêu. Hiền mở nút chai sâm banh.

Một tiếng nổ “bốp” rõ to. Hai người mẹ giật mình ôm chầm lấy nhau cùng nhìn về phía con trai yêu quý. Nút chai bật lên, rượu trào ra sủi bọt. Mọi người đều đứng lên cụng ly. Tiếng thủy tinh chạm vào nhau. Sau khi đã cụng ly với tất cả mọi người Trúc hướng ly rượu tới trước ngực Hiền chạm nhẹ ly rượu vào trái tim gỗ miệng thì thầm: “Chúc mừng trái tim gỗ!”. Hiền bắt chước Trúc vội quay về phía mẹ mình chạm nhẹ ly rượu vào trái tim gỗ trước ngực bà nói thật to: “Chúc mừng ngày hội ngộ của hai trái tim!”.

Những ly rượu lại cụng leng keng thêm vài lần nữa. Khi mọi người ngồi xuống thật sự hòa nhập vào bữa ăn linh đình thịnh soạn Trúc nghe mẹ Hà mở đầu câu chuyện bằng việc may áo dài.

- Chị Chín nè, em tính vầy ha. Em, chị và Tám đây khi nào rảnh đi lựa vải rồi hỏi Trúc xem chỗ nào may áo dài đẹp mang vải tới đó may. Chị đã nhìn thấy Trúc mặc áo dài hàng không chưa?. Đẹp hết biết luôn!

Bà Chín khoát tay:

- Thôi, ai may thì may chứ tui có đến mấy cái áo dài, mặc có vài lần còn mới toanh, may chi cho tốn tiền.

- Chị ơi! Chị cho phép em được tặng chị lần này đi, tặng cho cả dì Tám nữa, mỗi người cứ may hai ba cái gì cũng được, nghe chị?. Chị ưng đi mà, dù sao lễ cưới của con trai đâu có xuề xòa như những dịp khác được!

Dì Tám hí hửng đáp:

- Dạ được thôi! Nếu chị tặng, em nhận ngay, để mai em rảnh, chị em mình đi lựa nghe chị!

Nghe cuộc đối thoại, Trúc vừa ăn vừa tủm tỉm cười một mình. Thái độ của má Chín đúng như Trúc đoán. Làm sao thuyết phục được bà mới là vấn đề, chứ kiểu như dì Tám hay mẹ Hà đâu cần phải bàn!

Hiền nãy giờ vẫn lắng nghe bỗng lên tiếng:

- Má à! Lâu nay má hy sinh cho con quá nhiều. Tính má tiết kiệm cũng chỉ vì con. Má ăn mắm ăn muối, ít khi may mặc để dành nuôi con ăn học. Riết rồi thành thói quen. Con luôn luôn là người được nhận. Mẹ luôn luôn phải chắt chiu hy sinh. Giờ con sắp lập gia đình. Ngày trọng đại này con muốn chính tay bỏ tiền ra may cho má chiếc áo dài để mặc trong ngày trọng đại của đời mình. Má cho phép con được cái hân hạnh đó nghe má!. Má đừng để cơ hội đó cho ai cả nghen má, má xứng đáng được vậy!

Bà Chín đang ăn bỗng dừng đũa nhìn con trai.. Hiền cũng dừng ăn nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Đôi mắt lúc nào cũng thăm thẳm chan chứa. Rồi ánh nhìn bỗng long lanh ngấn nước. Hiền nhoài người nâng chéo khăn rằn lên thấm nước mắt cho má. Bà Chín sụt sịt một lúc mới ấp úng đáp:

- Con muốn mua áo dài cho má thì mua, má có cản đâu? Nhưng đừng mua vải đắt quá làm gì, mua vải thường thôi nghen con!

Mọi người nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.

Bà Hà lại lên tiếng:

- Vậy chị cho em góp phần chung sức làm đám cưới cho con trai nhé chị!

Bà Chín gật gù:

- Em hãy hỏi hai đứa xem tụi nó cần gì đã.

Bà Hà không hỏi mà đưa ra đề nghị:

- Mẹ sẽ đóng góp chi phí đãi tiệc cưới, tặng hai con một chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu đồng thời cho vé máy bay qua Mỹ chơi với mẹ ít lâu được không?.

Chưa kịp nghe ý kiến của Hiền và Trúc, bà đã quay sang bà Chín nhắc nhở:

- Chị đừng có ghen với em đấy nhé! Trong tương lai chính chị là người luôn có con trai cùng con dâu bên cạnh để phụng dưỡng.

Hiền suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Để con xem, nếu tụi con thống nhất được số ngày nghỉ với nhau lúc đó sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu và Mỹ. Như vậy Trúc sẽ cảm thấy yên tâm an toàn hơn vì con không thể cắt đứt chuyến đi du lịch để về nhận công tác đột xuất nữa. Ai nỡ gọi một người đang trong thời gian nghỉ đặc biệt như vậy vượt vạn dặm về công tác trong thời gian đặc biệt như thế kia chứ?. Tuần trăng mật sẽ trọn vẹn hơn phải vậy không Trúc?.

Trúc nhìn Hiền dịu dàng đáp

- Giờ đi đâu cũng được. Thắng cảnh ở bất cứ nơi đâu, dù có là Paris, Luân Đôn hay Đồi Cát bay, đối với em không còn quan trọng nữa. Nơi nào có anh nơi đó là Thiên đường. Nếu như tuần trăng mật không được trọn vẹn vì anh có công tác đột xuất, em sẽ chấp nhận không buồn không giận như lúc ở Đồi Cát Bay nữa đâu!. Em đã rút kinh nghiệm rồi, sẽ tận hưởng những khoảnh khắc khi chúng mình được ở bên nhau như lúc này chẳng hạn.

Trúc luồn tay xuống gầm bàn tìm kiếm. Những ngón tay của Hiền khẽ chạm vào mu bàn tay cô, vuốt ve mơn trớn. Trúc xoay bàn tay mình nằm gọn yên lành trong tay anh. Trúc cảm nhận một luồng khí ấm áp từ anh đang truyền sang mình. Thật lạ lùng! Tại sao ngay trong không gian nhỏ hẹp cùng với tiếng cười nói huyên thuyên, hình như cô đang tìm lại được cảm giác lâng lâng phơi phới như khi chỉ có hai người sánh bước bên nhau trên vùng Cát Bay thênh thang lộng gió?.

Hiền gắp miếng chạo tôm đút vào miệng Trúc. Trúc vừa nhai vừa ngắm trái tim gỗ trước ngực anh. Bỗng trong đầu Trúc hiện ra hai chiếc nhẫn với bề mặt hình trái tim có khắc hai chữ H và T lồng vào nhau, xung quanh được viền những viên đá li ti trong suốt lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.

Trúc bật cười sung sướng.

Hiền ngạc nhiên hỏi:

- Em cười gì vậy?.

Trúc lắc đầu không nói gì, đáp lại Hiền bằng cái nhìn yêu thương nhưng pha chút bí ẩn. Không ngờ chỉ trong phút chốc Trúc đã nghĩ ra mẫu nhẫn cho riêng mình. Cô tựa đầu vào vai Hiền nhắm mắt lại, vẻ mặt hân hoan mãn nguyện.