← Quay lại trang sách

Chương 37

Bà Chín chỉ giỏ thức ăn để trên bệ bếp nói với dì Tám:

- Mày coi đó đặng nấu gì ngon ngon nghen. Tao bây giờ không còn đầu óc để làm gì nữa.

Dì Tám nhìn bà Chín vẻ ái ngại chép miệng:

- Đâu phải chỉ có chị bàng hoàng đâu, em đây lúc mới nghe chị kể cũng tưởng chị đùa. Nhưng em thấy điều này cũng hay. Nói buồn cũng không đúng, rõ ràng chị có vui vì con trai tìm được mẹ ruột chứ phải không nào?. Chị dặn em mua toàn đồ ăn thịnh soạn như vầy chả phải làm tiệc đãi sao?.

Bà Chín gật gù:

- Ừ mày nói cũng phải. Lúc trước đôi lúc tao cũng phân vân khi nghĩ đến tình huống này. Những lúc ấy tao như thấy trước cái phận mình bấp bênh cô đơn cuối đời. Nhưng hồi sáng lúc con trai ôm lấy mình kể lể sự tình, trong ánh mắt con trai có cái gì đó rất hài lòng thõa mãn, tao lại háo hức muốn nhìn thấy mẹ ruột của Hiền hơn lúc nào hểt. Tao muốn tận hưởng những giây phút hân hoan khi được nhìn thấy cảnh hai mẹ con mất nhau đằng đẵng bao năm, nay bất ngờ tái ngộ ra sao?. Tao muốn hưởng giây phút hiện tại này đã, rồi sau này ra sao thì ra!

Dì Tám gật gù vẻ đắc ý:

- Phải đa chị! Em đây cũng hồi hộp lắm. Chị cứ ra phòng khách ngồi chờ rồi tiếp bà ta đi, em sẽ ra sau đặng có thể giải đáp những gì bà ta muốn biết.

Bà Chín ngồi lật từng trang album ảnh gia đình. Một loạt hình lưu niệm tuần tự được lật lại. Hình gia đình bà gồm ba người, hai vợ chồng và đứa con trai bé bỏng kháu khỉnh được đặt ngay trang đầu. Năm nào tới ngày bà gặp gỡ con trai cũng là ngày bà lấy làm ngày sinh nhật của con, vợ chồng bà đều chụp hình giữ lại. Lệ này kéo dài cho đến khi con vào đại học bà mới thôi. Nuôi con, mong con lớn khôn từng ngày, đó là mơ ước của tất cả các bậc mẹ cha. Bà nâng niu từng tấm ảnh một. Nhà nghèo nhưng chồng bà đã chắt chiu mua được cái máy ảnh. Bắt gặp những khoảnh khắc hay hay của con ông đều đưa máy lên chớp thật lẹ.

Hình bé Tin ngồi một bên thúng hàng rong được bà gánh về khi tan buổi chợ. Hình Hiền được cô giáo thưởng phiếu bé ngoan. Hình đi chơi công viên, hái hoa, ăn kem miệng dính ngoe ngoét. Yêu nhất là hình cậu bé Tin, à quên cậu bé Tim nằm nghiêng trên bãi cỏ ôm trái banh trong lòng…

Tiếng xe đậu trước ngõ, bà Chín giật mình,đóng vội tập ảnh giấu xuống dưới gầm bàn. Trống ngực đập dồn dập. Bà không dám nhìn ra phía cánh cửa đã mở sẵn. Nhưng tai bà vẫn nghe rõ tiếng người lao xao, tiếng mở cổng, những bước chân mỗi lúc một gần. Tiếp đến tiếng giày nện trước thềm cửa. Hiền xuất hiện, vai lủng lẳng túi xách, một tay kéo chiếc vali nhỏ gọn, tay kia đang quàng vai một phụ nữ.

Bà Chín đứng bật dậy hai chân như nhũn ra không thể bước tới. Bốn ánh mắt chạm nhau. Người phụ nữ nhìn bà mếu máo, hơi do dự rồi tiến lại hai tay giang ra ôm chầm lấy bà Chín rên khe khẽ:

- Xin chào má Tim. Chị ơi! tối qua tới giờ em không chợp mắt được, em mong trời sáng để được gặp chị đây, chị ơi! Em là mẹ ruột của Tim đây.

Cử chỉ lời lẽ tự nhiên của người phụ nữ khiến bà Chín bình tĩnh không còn ngượng nghịu nữa. Có một chút gì thân quen nơi con người xa lạ này. Cử chỉ gợi nhớ lúc mới nhận con về nuôi, một hôm bé Tim được hài lòng bất ngờ ôm hôn bà. Phong cách “rất tây”, cái lối ôm hôn tỏ tình thương yêu ban đầu đã làm bà ngỡ ngàng. Ngày tháng qua, bà quen dần không còn ngượng ngùng nữa.

Nhịp tim dần ổn trở lại, bà biết chắc mình đang ôm người đã mang nặng đẻ đau đứa con bơ vơ thất lạc ngày nào. Bà đang cảm nhận nỗi xúc động thổn thức từ tấm thân cô ta đang truyền sang mình. Vòng tay bà siết chặt hơn.

Hiền đứng lặng nhìn hai người phụ nữ đang ôm cứng ngắc lấy nhau. Chả ai thốt một lời nào nữa.

Cuối cùng Hiền phải lên tiếng phá tan sự im lặng:

- Con mời hai mẹ ngồi xuống ghế đi chứ đứng hoài chi vậy, nhất là má, chân yếu coi chừng đó!

Bà Hà lùi lại buông lỏng vòng tay, kéo bà Chín cùng ngồi xuống ghế cất giọng khẩn khoản:

- Chị ơi! Em mong chị đừng nghi ngờ em nghe chị! Hoàn cảnh khiến em phải thất lạc con nhưng em chính là mẹ của bé Tim chị nhận về nuôi đó!

Bà Chín nhủ thầm, mình đang đứng trước mẹ ruột Tim đây sao?. Người mẹ mất con, từng bị tâm thần, khổ đau ân hận suốt bao năm trời đây sao?. Lòng ngổn ngang bao câu hỏi cuối cùng bà khẽ gật gật đầu đáp:

- Má Tim còn trẻ quá! Tội nghiệp má Tim đã đau khổ ngần ấy năm. Em không cần phải giải bày năn nỉ gì cả. Lúc nãy vừa nhìn thấy em, nhất là lúc em ôm chị, chị biết ngay em là mẹ ruột của Hiền!.

Bà Hà sụt sùi:

- Chị ơi! Mặc dù bây giờ Hiền đã lớn, mạnh khỏe vững vàng nhưng cứ nghĩ lúc con bị thất lạc, con còn nhỏ quá nên em cứ thắc mắc không biết chị nhận nuôi Tim vào lúc nào? Ở đâu?. Lúc đó chắc con em khổ sở lắm phải không chị?.

Bà Chín kéo chiếc khăn rằn lên thấm nước mắt từ tốn kể.

Hiền ngồi sát bên bà háo hức lắng nghe. Mới kể được vài lời đầu tiên rằng mình gặp con trai trong cô nhi viện, bà Hà đã bật khóc không kìm lại được. Hiền cũng bắt đầu rưng rưng. Bà Chín khựng lại không thể thốt thêm lời nào nữa.

Dì Tám cầm khay trà bước ra. Dì cúi chào bà Hà nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

Hiền mau mắn nói với mẹ:

- Đây là dì Tám, em họ má con đó mẹ!

Bà Hà đưa tay ra nắm chặt tay dì Tám thay cho lời chào. Mắt dì Tám cứ dán chặt vào bà Hà. Vẻ đẹp trang nhã có gì đó hơi mong manh của người phụ nữ khiến dì Tám cảm thấy mủi lòng.

Dì vỗ nhẹ nhẹ vào mu bàn tay bà Hà giọng vỗ về:

- Thôi mẹ Hiền đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Giờ mẹ con lại gặp nhau. Hồng phúc quá còn gì?. Thôi em cũng chả muốn giấu giếm ngần ngừ làm chi nữa. Em sẽ kể chị nghe đây! Chị à! Em là người nhìn thấy bé Tim trước nhất khi bé được một người lính Việt Nam Cộng Hòa bế trên tay mang vào viện cô nhi do các sơ phụ trách, lúc đó em làm lao công cho viện. Anh ta kể đã gặp bé Tim đứng khóc giữa những xác người cạnh một chiếc xe bị cháy rụi trên đường di tản từ Nha Trang vào Sài-Gòn.

Hiền trợn tròn mắt ngạc nhiên. Hóa ra dì Tám mới là người biết rõ về mình sao?.

Bà Hà lấy tay chận ngực như để dằn cơn xúc động. Bà nhìn đăm đăm vào miệng dì Tám. Giọng dì Tám cứ đều đều rót vào tai. Hiền nhìn những giọt nước mắt long lanh to tròn cứ lăn dài trên khuôn mặt bơ phờ của mẹ kèm theo những lời lẩm bẩm:

“Đúng rồi! Vậy là dì Tim bị tai nạn mất trên đường đi để lại cháu bơ vơ, may có người bế về Sài-Gòn nếu không con sẽ ra sao đây hả Tim?.”

Hiền lặng người đi.

Anh ngồi yên lắng tai nghe kể về tuổi thơ của mình, nghe những lời khen còn nhỏ mà đã biết giữ kỷ vật rất kỹ. Tiếng khóc của mẹ đang nho nhỏ bỗng vỡ òa khi biết anh bước vào viện cô nhi quần áo lấm lem đất cát, bê bết máu nhưng quyết không cho ai chạm vào người để tắm rửa. Nhất là ai đó đụng vào trái tim gỗ sẽ bị cắn rất đau.

Chắc chắn những gì anh thấy khi nằm ngủ không phải mơ mà là ký ức. Mùi hương thoang thoảng từ trái tim gỗ khiến anh khắc khoải nhớ nhung có thể sẽ không bao giờ giữ lại được nếu như không có tiếng kêu cuối cùng của dì nhắc nhở. Anh sẽ buông lơi sẽ lãng quên. Lúc đó anh còn quá nhỏ để ý thức kỷ vật mình đang đeo. Tiếng kêu của dì trước khi dì buông lơi mãi mãi không còn ôm ấp che chở mình nữa hẳn đã tác động mạnh đến trí óc thơ dại của mình. Khoảnh khắc mất đi người thân yêu chỉ còn lại một mình bơ vơ thật khủng khiếp! Lời dặn của dì hãy giữ lấy trái tim gỗ khiến cho khi bị lạc giữa bao người xa lạ, trái tim gỗ bỗng nhiên trở nên gần gũi quen thuộc hơn hết thảy. Chỉ còn trái tim gỗ để bám víu vào. Chỉ còn lại nó với mình. Phải giữ lấy nó!

Giờ Hiền đã hiểu. Trái tim gỗ không phải chỉ liên quan đến những kỷ niệm êm đềm, nó còn gắn liền với những mất mát hy sinh của người dì tuy không nhớ mặt nhưng tiếng nói vẫn còn văng vẳng bên tai. Dì có thể đã dùng thân che cho mình thoát được hiểm nguy?.

Anh nghe má kể về những đêm anh chợt tỉnh dậy nhìn bà như người xa lạ khóc òa gọi mẹ. Má cố gắng nói dối ra sao để anh quên đi quá khứ buồn đau …

Anh thấy má luồn tay xuống phía dưới lấy cuốn album ảnh đặt lên mặt bàn. Hai tay run run má cố gắng tìm lật trang đầu. Má chỉ vào tấm ảnh Hiền được ba bế trước thềm nhà. Hiền nghe mẹ mình rú lên:

- Ôi bé Tim bé bỏng của mẹ đây mà! Con trai của mẹ lưu lạc tới đây, vậy mà lúc đó mẹ có biết con ở đây đâu để đến đón kia chứ?. Tiếc quá!

Từng trang ảnh được lật qua. Mắt bà Hà dán chặt vào cuốn ảnh. Phía dưới ảnh có ghi ngày tháng, nơi chụp. Ảnh được giữ gìn cẩn thận nên nhìn rất rõ nét. Tập ảnh giống như cuốn hồi ký không lời, một cuốn phim quay chậm. Con được bế bồng trong vòng tay bố mẹ nuôi, con chơi cầu bập bênh, cầu trượt trong trường mầm non. Con mải mê ôm trái banh trên bãi cỏ. Con nằm ngủ ngon lành trong vòng tay má nuôi. Con lãnh phần thưởng xuất sắc hàng năm. Cứ thế qua từng trang ảnh bà Hà chứng kiến bé Tim thất lạc của mình lớn lên thật êm đềm trong vòng tay của ba má nuôi, dưới mái nhà đơn sơ này, để rồi trở thành người đàn ông mạnh mẽ bản lĩnh đang ngồi trước mặt mình.

Cuối cùng Hiền cũng thấy được nụ cười của mẹ. Mắt mẹ đã ráo lệ. Mẹ quay lại ôm lấy má Chín thì thầm:

- Em cám ơn chị đã cưu mang con em bao lâu nay. Công anh chị thật không thể nào đền đáp được, em sẽ cho chị coi hình bé Tim lúc mới sanh cũng như trước khi bị thất lạc nha chị.

Bà Chín ngạc nhiên:

- Ủa em cũng mang album cũ theo sao?

Bà Hà cười cười lắc đầu:

- Đâu có chị. Em để album cũ ở nhà đâu dám mang theo sợ bị mất. Nhưng em scan mấy tấm hình cũ vào máy vi tính rồi đưa lên Folder trong hộp thư.

Dứt lời bà Hà chỉ vào cái máy vi tính để gần đó hỏi Hiền:

- Con có thể cho mẹ check mail được không?. Mẹ sẽ mail báo cho dượng Frank và em gái của con rồi cả nhà chúng ta sẽ gặp gỡ, sẽ chào nhau qua skype cái đã. Sẵn dịp mẹ mở tư liệu hình cũ cho má Chín cũng như con coi luôn.

Hiền đáp:

- Dạ được, con sẽ mở máy cho mẹ kiểm thư. Mẹ cứ hẹn với dượng và em vào tối nay để con còn có thì giờ mua camera gắn vào mới thấy nhau được.

Dì tám, bà Chín cũng như Hiền nín thở chờ đợi.

Với những động tác thành thạo bà Hà mở hộp thư riêng. Nhấn chuột vào chữ My pictures,lần lượt những bức ảnh hiện ra.

Bà Chín kêu lên:

- Chu choa máy móc gì mà tinh vi quá ha! Giờ còn để cả ảnh trong đó luôn à?

Bà Hà cười:

- Cái hộp thư này không những chỉ viết thư liên lạc với mọi người. Đây còn là nơi cất giấu những tư liệu hình ảnh riêng. Không ai có thể nhìn thấy được nếu như chủ nhân của hộp thư không cho phép. Muốn vô phải có mật mã riêng, giống như vô nhà ai thì phải có chìa khóa vậy đó!

Đây là hình ông bà ngoại con, dì Giang con đây nè. Đây là bố con nè. Bố bế con hôm đầy tháng nè.

Hiền nhìn kỹ những người trong tấm ảnh. Họ trông rất lạ! Mặc dù Hiền hoàn toàn không thể nhớ gì nhưng trong lòng vẫn dấy lên một niềm thương mến.

Mẹ chỉ một tấm ảnh khác:

- Đây là Tim khi mới sanh nằm hong nắng trên cỏ nè, đây là Tim được mẹ bế đi sở thú hai tháng trước khi thất lạc.

Dì Tám đang chăm chú coi bỗng rú lên:

- Ui trời! Đúng là con rồi Hiền ơi! Giống y chang khi dì mới thấy con lần đầu!.

Hiền đăm đăm nhìn những tấm hình cũ nhất là tấm ảnh mẹ đang bế mình trong tay. Giống vóc dáng thường hiện về trong những giấc mơ. Anh thở ra nhẹ nhõm. Những tấm hình cũ này giờ đã lắp được phần thiếu hụt bí ẩn khiến mỗi khi nghĩ đến Hiền cứ thắc mắc day dứt ngậm ngùi đoán chừng rằng đã có một đoạn đời nào đó của mình bị đứt rời. Ký ức giống như một dòng chảy thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng sâu khe thẳm, quanh co vượt thác ghềnh, đến nỗi khi thành sông ngoái nhìn trở lại, ngọn nguồn trở nên mịt mù.

Bà Chín sau những giây phút bàng hoàng vì cuộc hội ngộ bất ngờ giờ đã bình tĩnh hơn. Nhìn thấy những tấm hình cũ của Hiền được mẹ ruột in lại cất giấu vào trong hộp thư riêng cùng với những phút giây hội ngộ nghẹn ngào mừng mừng tủi tủi của hai mẹ con sau bao năm thất lạc nhau bà bỗng mềm lòng.

Bà nhớ lại cảm giác đau đớn khi mình mất đứa con trong bụng cũng như niềm vui vô bờ bến khi Hiền lần đầu sà vào lòng bà kêu bà bằng “ Má”. Cuộc đời mất được cũng vô thường. Giờ bà sẵn sàng chấp nhận sự thực này nếu như điều đó làm cho tinh thần của Hiền tốt hơn.

Bà Chín nhìn thẳng vào mắt bà Hà hỏi:

- Giờ em tính sao?. Dù sao Hiền cũng là con em, vậy em có muốn con lấy lại tên khi mới sanh không?. Có cần đổi họ không?.

Bà Hà ấp úng:

- Em nói thiệt với chị, em còn giữ cả khai sanh của con trai nhưng giờ không chỉ có em là mẹ của Tim mà chị cũng vậy. Chúng ta nên hỏi ý con. Con muốn sao chúng ta chấp nhận như vậy, được không chị?

Cả hai đều quay sang nhìn Hiền. Hiền sững người khi nghe hai người bàn bạc. Không ngờ sự việc lại phức tạp đến vậy!. Đúng vậy! Anh đã có một phần đời hoàn toàn khác trong ký ức. Nhưng với cái tên Hiền, anh đã lớn lên bình thường vui vẻ như bao trẻ trong những gia đình hạnh phúc khác. Trái tim gỗ thoang thoảng mùi hương đã giúp anh không bao giờ quên quá khứ cội nguồn dù những nhớ nhung khắc khoải vẫn còn trong vô thức. Bé Minh Dương, bé Tim hay Hiền của ngày hôm nay chỉ là một. Nhưng làm sao có thể xóa được khi cái tên Văn Hiền đã hiện hữu với anh qua ngần ấy năm trời?

Nghĩ đến đây Hiền buột miệng đáp:

- Má ơi! Mẹ ơi! Tên con là Hiền. Ba má đã sinh ra con lần thứ hai. Con cám ơn ba má đã cưu mang con. Theo ý riêng của con tên họ hiện tại của con không cần phải thay đổi lại. Dễ hiểu thôi, cái tên này đã theo con đằng đẵng bao năm trời.

Bà Hà nhỏ nhẹ phân tích:

- Thì đó chỉ là cách nhìn của riêng con nhưng luật pháp rất rõ ràng. Nếu một mai mẹ bảo lãnh con thì sao đây?. Lấy gì chứng minh con là con của mẹ?

Bà Chín nghe đến đây toàn thân run rẩy, bà bật khóc mặc dù đã đoán được sự việc sẽ xảy ra, đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với sự thật, nhưng sao vẫn quá sức chịu đựng.

Giọng Hiền đột ngột vang lên sang sảng:

- Thưa mẹ hiện tại con thấy mình không có lý do gì để rời quê hương cả!. Con đang có công ăn việc làm tốt đẹp. Con đang theo đuổi nghề con yêu thích. Còn mẹ đã có gia đình hạnh phúc mới. Giờ đi Mỹ hay về Việt Nam đâu khó khăn gì?. Mẹ con mình dù xa nửa vòng trái đất, muốn gần gũi gặp gỡ nhau chỉ cần vài động tác có thể nhìn thấy nhau rồi, phải vậy không mẹ?.

Bà Hà gật gù vuốt nhẹ lưng con trai:

- Hai mẹ sẽ làm theo những gì con muốn như đã bàn lúc đầu. Ngồi trước mặt mẹ đây là Tim, con trai mẹ sanh ra, giờ được ba má nuôi đặt tên Văn Hiền. Một cái tên đẹp không cần phải đổi tên lại làm gì nếu như không thật sự cần thiết!. Mẹ hạnh phúc khi gặp lại con trai, được nhìn thấy con khỏe mạnh. Mẹ biết mẹ không có quyền tước đi quãng đời con đã sống với ba má nuôi. Ký ức với bố mẹ ruột chỉ không đầy hai năm mà Tim vẫn còn day dứt huống chi hơn hai mươi mấy năm làm sao bứt ra được?.

Bà Hà quay sang bà Chín phân trần:

- Chị đừng hiểu làm ý em. Em chỉ mong có dịp được gần gũi con thường xuyên, nếu con muốn gì, em có thể giúp đỡ được thì càng tốt, vậy thôi chị à!. Nếu con muốn đi Mỹ em sẽ lo, điều đó không có nghĩa con bỏ chị lại một mình đâu! Dù ở đâu, con nó vẫn phải có nghĩa vụ với chị, thôi chị đừng khóc nữa, nhìn chị khóc em xót quá!

Hiền ôm lấy má Chín nhẹ nhàng kéo tấm khăn rằn lau nước mắt cho bà thì thầm:

- Má làm sao vậy?. Hiền sẽ ở bên má suốt đời. Hiền còn hai bố ở đây để hương khói mà!

Những lời của con trai rót vào tai như một một liều thần dược khiến bà Chín lòng đang bất an đau đớn trong phút chốc bỗng trở nên rạng rỡ an nhiên. Hiền vẫn không có gì đổi khác, con trai đang ngồi đây ôm bà, hôn bà, tâm sự, lau nước mắt cho bà. Hiền không làm bà hụt hẫng. Mẹ ruột của Hiền nói đúng. Nếu so sánh giữa bà và bà ấy, rõ ràng bà có nhiều kỷ niệm với con trai hơn, bà có cả một khoảng ký ức rất rộng để nhớ về, dù sao đi nữa con trai đã ở với bà hơn một phần tư đời người rồi còn gì!. Hơn lúc nào hết giờ bà tin rằng Hiền là món quà quý giá Thượng Đế đã ưu ái ban tặng cho mình.

Bà ôm lấy con trai nói rõ to:

- Thôi giờ con ngồi đây coi hình tâm sự với mẹ Hà nghen! Má với dì Tám xuống coi cơm nước ra sao dọn cho mẹ Hà ăn uống đặng còn tắm rửa nghỉ ngơi rồi chiều đi thăm mộ thắp nhang cho bố Vũ nghe chưa!

Dứt lời bà quay sang bà Hà giọng cứng cỏi như ra lệnh:

- Mẹ thằng Tim ở đây không có được đi mướn khách sạn đâu, mình còn nhiều chuyện để nói đa, giờ hãy mang hành lý cất vào phòng ngủ của chị ở kia kìa, để chình ình đó trộm nó lẻn vào quơ sạch có mà khóc ròng à nghen!

Bà Hà nhìn dáng điệu dứt khoát mạnh mẽ của bà Chín bật cười đùa:

- Dạ em xin tuân lệnh má thằng Hiền!. Em đang còn phân vân không biết chị có cho em ở nhờ không đây?.