← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 057 Một cục đá khơi lên muôn tầng sóng. (3)

"Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng to rồi." Lái xe lẩm bẩm, nhất thời không biết làm sao, mấy giây sau mới nhớ ra bấm số gọi cho giám đốc Phùng, giọng hết sức khẩn cấp :" Giám đốc Phùng, hỏng rồi, ban bảo vệ không biết vì sao bắt con gái Tả Lão, nếu xảy ra chuyện gì thì nguy to."

Chỉ một phút sau, thư ký sinh hoạt đi cùng cũng biết, không tin lắm, có điều lái xe nói là mình nghe rất rõ ràng, tưa hồ có một nam nhân đang uy hiếp tới an toàn của cô Tả. Thư ký sinh hoạt có số điện thoại của Tả Hi Dĩnh, bấm máy gọi cho cô không được, bấy giờ mới hoảng hốt thông báo văn phòng thành ủy.

Chuyện phát triển quá nhanh quá đột ngột, toàn thể ban bảo vệ chạy tới khu phòng học, cửa lên sân thượng bị khóa, lại phải phái người về lấy công cụ mở cửa.

Lúc ấy giảng đường thứ ba nhốn nháo, lý luận triết học của Tả Nam Hạ hay mấy không áp được sự hiếu kỳ của mấy trăm sinh viên, không ít người thò đầu ra ngoài nhìn. Ở dưới sân đã có mấy trăm người đang chỉ trỏ lên nóc nhà, xem ra đúng là có người nhảy lầu, không phải giả.

Tả Nam Hạ không giảng tiếp được nữa, chủ nhiệm khoa Vương Hằng Bân đứng lên mắng sinh viên chú ý nghe giảng. Không ít lãnh đạo trường gọi điện hỏi nguyên do, nhưng lúc này ai mà nói rõ được.

Đang lúc giảng đường hỗn loạn thì Lôi Đại Bằng lao vào như có chó dại đuổi sau lưng, thở không ra hơi nói gấp:" Bác ơi, hỏng rồi ... Hỏng rồi, con gái bác bị khoa bảo vệ bắt mất rồi."

Hả? Tin tức này quá khiếp hãi, Tả Nam Hạ không tin, cả giảng đường bị sốc, bảo nước Mỹ tấn công đảo Điếu Ngư còn dễ tin hơn chuyện này, thầm nhủ Lôi ca phen này chơi quá đà rồi. Vương Hằng Bân giận lắm, đứng dậy mắng, ai ngờ Lôi Đại Bằng giơ cao di động lên

"Ông, ông là nhân viên công vụ quốc gia, sao có thể làm thế?"

""Tôi thế đấy, sao nào? "

Giọng nữ tràn ngập phẫn nộ, giọng nam thì âm u hiểm ác. Một nam một nữ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thực khiến người ta suy tưởng vô hạn. Tả Nam Ha sững sờ làm cục phấn trong tay rơi cạch xuống đất. Lôi Đại Bằng còn sợ chưa đủ loạn, nói lớn :" Bác ơi, nhanh lên, bị bắt vào ban bảo vệ, nam thì bị cực hình tra tấn, nữ thì bị phi lễ chà đạp, bác tới muộn là không kịp đâu."

Câu này làm lãnh đạo trường sốc không nhẹ, có điều khẳng định không sốc bằng Tả Nam Hạ, ông vội vàng đi ngay. Ông đi một cái thì cả giảng đường hỗn loạn, nào lãnh đạo khoa, nào lãnh đạo trường, nào giáo viên, nào sinh viên, mấy trăm người đi theo.

Xuống dưới lầu càng náo nhiệt, sân nhỏ tụ tập trên cả nghìn, chỉ lên nóc nhà, một nữ sinh tóc dài ngang vai, ngồi xoay lưng về phía mọi người tựa hồ có thể gieo mình xuống bất kỳ lúc nào để tăng thêm một sự kiện oanh động cho trường, khiến người vây quanh kỳ vọng.

Cùng lúc này hiệu trưởng Vương Khác Công vừa mới từ văn phòng chạy ra, đã mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát, đám đông kéo dài từ khu phòng học tới con đường chính, xe không xuyên qua được. Ông ta vừa mới lệnh đóng cổng, không ngờ bị xe cảnh sát hất tung.

Loạn, khắp nơi chỉ có thể miêu tả bằng một chữ loạn.

Trường học biến thành chợ nông sản rồi, giáo viên nhân viên trường, gia đình, học sinh, thậm chí là cả bảo vệ trông cửa, bác gái quét dọn, đầu bếp nhà ăn, tất cả đều nghển cổ trông đợi. Đại đa số không thiếu thói xấu thâm căn cố đế có chút vui vẻ nhìn người khác xui xẻo, hơn nghìn cặp mặt nhìn vào cô gái nhảy lầu, vắt óc suy đoán sau đó thảo luận nguyên nhân một cô gái coi rẻ mạng sống.

Mà cô gái trên nóc nhà, có vẻ lòng như tro tàn, bất kể phía dưới hò hét ra sao cũng không có động tĩnh gì.

" Em là sinh viên lớp nào khoa nào, có chuyện gì nghĩ thoáng một chút, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn."

Một lãnh đạo trường hô, lần nào gặp nhảy lầu cũng hô như thế, chả lần quái nào có tác dụng.

"Cô gái, nghe tôi nói, cha mẹ em nuôi em lớn thế này không dễ dàng, hãy nghĩ cho cha mẹ, nghĩ cho người thân ... " Trưởng ban sinh viên Sử Xuân Hòe lại lôi mấy lời cũ rích ra rồi, cũng chỉ lúc này mới thấy được sắc mặt hiền hòa của ông ta:

"Cô gái, có chuyện gì nghĩ không thông cứ nói với tôi, lãnh đạo trường đều ở đây sẽ giúp em giải quyết." Bác gái của công đoàn trường hô lớn, chân tình hiện rõ, nhưng chẳng thể khiến nữ sinh kia quay đầu lại nhìn:

Lúc này nhà trường xuất hiện toàn những người hiền hòa thân thiện, kéo dài thời gian, bất kể khuyên được, hay là đợi kéo xong đệm khí phòng cháy, chỉ cần không chết người thì sao cũng được. Người mà chết là có trách nhiệm liên đới, đền tiền không đáng sợ, nhưng lãnh đạo nào cũng sợ đền luôn cả mũ ô sa, vấn đề ác liệt không thể tưởng tượng hết được.

Có người nói lời ngon ngọt, càng có kẻ hiếu sự vào hùa, trong số nam sinh có tên quát :" Này, có nhảy hay không, còn không nhảy làm tốn thời gian của mọi người.

Câu này vừa phát ra lập tức bị đám đông công kích, trưởng ban Sử định đi tóm tên sinh viên đó thì hắn nhân đông người nhốn nhào chuồn rồi. Khi hiệu trưởng Vương Khắc Công tới nơi, tình huống chưa được báo rõ ràng thì từ trong khu phòng học lại có một đoàn người kéo ra, nhìn thấy khách quý giáo sư Tả, mà ngoài cổng có bốn năm chiếc xe cảnh sát xông vào, lãnh đạo bận tới sứt đầu mẻ trán không biết ứng phó đầu nào trước.

Đúng lúc này một tiếng rít chói tai rạch ngang bầu trời, rồi một giọng nói vang lên :" Trưởng ban Cẩu Quốc Bình."

Âm thanh rất lớn, xuất hiện bất thình lĩnh thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người vào nơi phát ra, nhưng nhìn quanh không tìm ra nguồn phát, chỉ nghe âm thanh đó tiếp tục.

" Trường học rất nhiều người biết Hạ Minh Đường kinh doanh nhà ăn là thân thích của ông đấy. Sao tôi có cảm giác ông đang lấy chuyện công báo thù tư? Cơm nước nhà ăn chất lượng lượng kém giá cao, phục vụ tồi tệ, đó là điều ai cũng thấy. Đầu bếp nhà ăn đánh nhau với sinh viên không chỉ một lần, lần nào kết quả xử lý cũng là sinh viên sai. Ông dám nói là mình không chèn ép sinh viên, bảo vệ lợi ích trong nhà không?"

“Đúng đấy, do người thân của tôi kinh doanh, cậu là cái thá gì mà định hoa tay múa chân ở đây? Tôi khách khí mời cậu tới đây, nể mặt cậu mà cậu định ép tôi mạnh tay à?"

"Mạnh tay? Tôi rất muốn nghe xem ông định làm gì một đứa sinh viên tay không tấc sắt đây? Chỉ vì tổn thất của thân thích ông à? Ông thấy tiền bất nghĩa cắt xén trên người sinh viên chưa đủ nhiều sao?"

"Tôi chẳng chê nhiều, nhưng chướng mắt với cậu quản quá nhiều đấy. Đơn Dũng, chuyện này do cậu cầm đầu, sớm để nhà ăn khôi phục trật tự bình thường thì chuyện gì cũng nói được, nếu không cậu đừng cho rằng tôi không làm gì được cậu. Có người khai cậu xúi bẩy gây sự, còn viết bài công kích trường học lên mạng, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng dư sức đủ cậu xin thôi học đấy. Hay là thời gian qua KTX hay mất đồ, chúng tôi tra xem cậu có hiềm nghi trộm cắp không nhé? Hay là thế này, cậu sắp tốt nghiệp rồi, cậu có đảm bảo là tất cả các môn qua hết chứ? Dù không khai trừ giữ bằng tốt nghiệp, giữ hộ khẩu của cậu, cậu vẫn phải tìm tới tôi đấy."

" Ông, ông là nhân viên công vụ quốc gia, sao có thể làm thế?"

"Tôi thế đấy, sao nào?"

Bản đối thoại tóm gọn của Đơn Dũng và Cẩu Quốc Bình còn xen lẫn một giọng nữ.

Âm thanh ngưng bặt, nhưng đám đông thì hỗn loạn, sự kiện tẩy chay nhà bếp vừa lắng xuống, không ngờ lúc này lộ ra nổi tình, hơn nghìn người bàn tán. Giờ thì biết âm thanh phát ra ở đâu rồi, loa trường. Hiệu trưởng Vương Khác Công nhỏ giọng an bài đi cắt dây loa, khẳng định đứa sinh viên nào đó làm rồi. Tấm màn đen này còn nghiêm trọng hơn cả mấy đứa sinh viên nhảy lầu.