← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 058 Cưỡi gió phá sóng mà đi. (1)

Trong khi xung quanh đang bàn tán về nội dung đoạn đối thoại mình vừa nghe được, vì quá bất ngờ, ít người có thể sắp xếp ngay được ngọn nguồn. Tả Nam Hạ chẳng bận tâm mấy chuyện đó, nghe ra rõ ràng là giọng con gái thì càng hoảng, quay đầu định tìm Lôi Đại Bằng hỏi chuyện thì không biết hắn trốn từ lúc nào, có điều hiệu trưởng Vương lại đi tới, ông ta có chỗ trút giận rồi, chỉ thẳng mặt quát :" Khoa bảo an trường ông bắt con gái tôi là sao?"

" Không thể nào, không thể ! Ai to gan như thế." Hiệu trưởng Vương chưa hết kinh sợ vì đoạn đối thoại kia thì nghe thấy chuyện hãi hùng hơn, toát mồ hôi hột:

"Vừa rồi ở trên loa là giọng con gái tôi, hiệu trưởng Vương, nếu con gái tôi mà phải chịu ủy khuất gì ở đây, tôi đảm bảo với ông nhất định sẽ truy cứu tới cùng." Tả Nam Hạ hùng hổ nói, ông thực sự tức giận, đó là con gái cưng của ông, nâng niu trên tay còn sợ nữa là giờ lại gặp chuyện bất trắc thế này:

"Đừng, đừng, không phải ... Chuyện, chuyện này tôi không biết ... Trưởng ban Sử, rốt cuộc là chuyện gì, ban bảo vệ đang làm gì?" Hết chuyện này tới chuyện khác, hiệu trưởng Vương cũng nóng máu rồi:

Trưởng Sử chỉ lên sân thượng:" Đang khuyên cô nữ sinh kia, còn chưa mở được cửa."

Đang tranh chấp thì trưởng phòng tuyên truyền thành phố, bí thư chính pháp ủy thành phố, phó thị trưởng đã phóng tới như bay, khẩn cấp tập trung quanh Tả Nam Hạ, hỏi thăm tình hình. Tả Nam Hạ đâu biết gì. Lãnh đạo trường đi tìm người ban bảo vệ chẳng thấy ai, sai người tới ban bảo vệ thì hay rồi, nơi đó khóa cửa.

Cả đoàn lãnh đạo thành phố kéo tới như thế, lãnh đạo trường rụng rời chân tay, chuyện này mà xử lý không khéo, chắc chắn khối người mất mũ ô sa.

Đám người ban bảo vệ đang nạy cửa dẫn lên sân thượng cũng nghe thấy tiếng loa, Ria Mép đang dùng thuổng cậy cửa đánh rơi, trúng ngay chân trưởng ban Cẩu. Cẩu Quốc Bình ôm chân, Ria Mép sợ tái mào, nhưng mà trưởng ban Cẩu hồn lìa khỏi xác không nói được câu nào, như bị rút xương sống nhũn ra trên mặt đất.

Ai tàn nhẫn hơn ai thì giờ đã thấy rồi, hắn cũng tỉnh ngộ, đã cẩn thận hết mức, vẫn coi thường sức ảnh hưởng của đứa sinh viên đó.

Thế là còn nhẹ, có thứ tệ hơn, loa phát thanh trường dừng mười mấy giây lại vang lên.

" Xem ra trưởng ban Cẩu Quốc Bình nhất định muốn làm cho ra nhẽ rồi ... Không sao, ai làm người nấy chịu, tôi ở lại, nhưng ông phải thả bạn gái tôi ra, chuyện này không liên quan tới chị ấy."

" Không được, chuyện chưa có kết quả tạm thời không ai được đi đâu."

" Cha của bạn gái tôi là giáo sư Tả, ông ấy là bạn của giáo sư Tống trường tra, trưởng ban Cẩu Quốc Bình, ông ít nhiều phải nể mặt chứ."

" Đừng phí tâm cơ làm gì, cậu không thấy trò này trẻ con à, cậu cho rằng tôi nể mặt cậu sao? Cha cậu mà là hiệu trưởng hay cục trưởng cục giáo dục thì còn được, nhưng hình như đâu phải, cha cậu chỉ là đầu bếp thôi, phải không?"

" Trưởng ban Cẩu Quốc Bình, tôi đang nói tới giáo sư Tống Thành Dương đấy, ông ấy và cha bạn gái tôi, cũng là cha vợ tương lai của tôi là bạn thân, không thể nể mặt chút sao?"

" Vô tri, cậu đúng là vô tri, giờ mới biết thể diện à? Trước đó làm cái gì? Loại học sinh nghèo như cậu tôi thấy nhiều rồi. Định lôi ông già Tống Thành Dương ra dọa tôi sao? Giờ trong trường giảng viên khắp nơi, giáo sư nhiều như chó, huống hồ là một ông già nghỉ hưu sắp chết."

" Xem ra đám sinh viên chúng tôi trong mắt ông đều là quỷ nghèo, muốn làm gì thì làm chứ gì?"

" Sao nào, đi học vài năm mà nghĩ mình là người thành phố à, hừ, bọn quỷ nghèo cả đời hèn mạt thôi."

Muôn người cùng ồ lên đầy phẫn nợ, giáo viên sinh viên trong trường bị chọc giận toàn bộ, lời này của Cẩu Quốc Bình thực sự coi giáo viên sinh viên trong trường không ra gì, tiếng quát tháo chửi bới khắp nơi.

"Con chó điên này, đúng là mồm miệng toàn phân." Một giáo viên trẻ mặt đỏ gay, không thèm để ý lãnh đạo thành phố đang ở gần đó:

"Vô pháp vô thiên vô liêm sỉ." Một vị giáo viên già giận tới toàn thân run rẩy:

" Đi tìm hắn, xem xem hắn làm gì được bọn quỷ nghèo chúng ta."

Một sinh viên giơ nắm đấm hô to, người ủng hộ vô số, tiếng hô hào như sóng gầm cuốn về ban bảo vệ. Sinh viên điên cuồng rồi, nếu nói thức ăn kém một chút còn chịu được, giờ công khai sỉ nhục như thế thì không cách nào kiềm chế.

Vốn tưởng loạn rồi, nào ngờ đây mới thực sự là loạn. Lúc này tám viên cảnh sát tới trước đó không khác gì muối bỏ biển, chỉ đủ bảo vệ quanh Tả Nam Hạ, tránh ông bị đám đông xô đẩy, Tả Nam Hạ lo cho an nguy con gái, kéo tay trưởng phòng Hứa nói đại khái tình hình.

Bí thư chính pháp ủy khẩn cấp gọi điện thoại, yêu cầu thành phố gọi đặc cảnh trang bị chống khủng bố tới, đề phòng sự kiện quần thể. Trưởng ban tuyên truyền Hứa sợ chuyện lan đi thành nhân tố không kiểm soát, yêu cầu phong tỏa lối ra vào Học viện Lộ Châu.

Có lẽ không ai nghĩ tới, sự thể phát triển tới mức này.

Đám đông vừa hành động, lại có chuyện, từ loa của thư viện, loa lớp học, nhà ăn, KTX, khắp nơi phát đi phát lại đoạn đối thoại khiến đám sinh viên lửa giận bùng cháy. Những người vốn không hiếu sự cũng chạy ra, cầm đầu là quản lý Lý tóc hoa râm của thư viện, đùng đùng nổi giận dẫn nhân viên thư viện tới ban bảo vệ. Ông là người ủng hộ trung thành của giáo sư Tống, đã bị cơn giận làm mất lý trí.

Cánh cửa lên sân thượng được nạy ra, Ria Mép nhảy lên, sợ kinh động tới nữ sinh kia nên khom người đi như mèo, đi được vài bước thì ngã oạch.

Đúng là có người ngồi đó chuẩn bị nhảy lầu, có điều không phải người thật, là mô hình khỏa thân mà khoa nghệ thuật dùng để tiết kiệm chi phí thay người mẫu, không biết ai mang lên sân thượng, còn cho mặc quần áo.

Âm mưu, từ đầu tới cuối là một âm mưu, trong tích tắc Cẩu Quốc Bình liền hiểu ra, sự kiện nhảy lầu chỉ có một mục đích duy nhất, đó là thu hút người ta ra sân nghe đoạn đối thoại kia.

Phòng phát thanh ở tầng một khu văn phòng bị nhà trường phá cửa, không biết đứa sinh viên nào đã bịt lỗ khóa, đành phải phá ra, mà lúc này loa đã phát mấy lần, chỉ có máy ghi âm nối với micro phát thanh.

Âm thanh không hài hòa ở KTX, thư viện, nhà ăn đã bị ngắt, có điều phòng miệng người dân khó hơn phòng lũ, chỉ sợ thứ này đã truyền khắp nơi trên mạng, đưa một file âm thanh nhỏ lên mạng không làm khó được đám sinh viên đã được phổ cập máy vi tính.

Cửa ban bảo vệ bị khóa chặt, chỉ vài phút cửa kính đã bị đập vỡ, hơn nghìn sinh viên tụ tập ổ cửa hô khẩu hiệu.

Hiệu trưởng Vương biết không cách nào êm đẹp rồi, phái toàn bộ mọi người đi, chỉ làm một việc: Tìm Cẩu Quốc Bình.

Không cần tìm nữa, ngay trong khu phòng học, người ban bảo vệ vừa xuống lầu thì bị đám sinh viên lửa giận ngút trời phát hiện. Người của ban bảo vệ định bảo vệ ông ta, nhưng không ngờ đám sinh viên đã đỏ mắt, xông vào đánh luôn, có người hô :" Chó Điên ở đây, đừng để hắn chạy."

Đám đông phẫn nộ khó trêu vào, đám đông phẫn nộ khó xoa dịu, rốt cuộc kẻ thù toàn trường đã bị tìm thấy, đám sinh viên thường ngày ngoan ngoãn giờ biến thành hổ hết. Đã có người chạy đi thông báo cho người bao vây ban bảo vệ, tức thì thủy triều chảy ngược, ào ào cuồn về phía này. May mà cảnh sát chống bạo động đã nhanh chóng tới nơi, thấy  chuyện không ổn đã đuổi theo đám đông ẩu đả đương sự, cầm khiên lập rào quây quanh đám sinh viên đang đấm đá, hô :" Có chuyện gì nói tử tế ... Chúng tôi xử lý, đừng gây chuyện .."

Nhưng làm gì ai còn đủ lý trí mà nghe nữa, nhất là đám sinh viên đang tuổi máu nóng tự tôn cao, lại thêm hiệu ứng đám đông. Thế là mấy cảnh sát này cũng khổ, thay Cẩu Quốc Bình nhận không ít đòn thù mới đưa đi được. Cẩu Quốc Bình tưởng đã thoát, nào ngờ cảnh sát đưa một tấm ảnh tới trước mặt ông ta, mặt tối đen quát:" Ông bắt giữ một cô gái họ Tả, ở đâu rồi?"

Cẩu Quốc Bình sợ đái ra máu, chỉ ban bảo vệ. Thế là cảnh sát cầm ống sắt xông tới phá cửa, uỳnh, uỳnh, liên tục mấy cánh cửa bị phá ra, đến phòng huấn đạo liền yên tâm.

Đơn Dũng và Tả Hi Dĩnh đang ngồi trong phòng, bình an lành lặn.

"Đội trưởng, ở đây." Cảnh sát đối chiếu ảnh hô lên:

Tìm được người rồi, tin tức truyền đi, ai nấy thở phào, tốt quá, kết thúc được rồi.

Cơ mà chưa xong.