← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 067 Ai nói tham ăn không có lý tưởng.  (2)

May mà có người lót đáy cho nên Đơn Dũng không phải tệ nhất, tất nhiên là Lôi Đại Bằng chứ còn ai nữa, cái thằng này trình độ ra sao mọi người đều hiểu, không ai dám để hắn dạy học, chính hắn không dám xin. Thế là thừa ra một người rảnh việc không biết an bài, rốt cuộc hắn miễn cưỡng quay về nghề cũ, vào bếp chẻ củi đốt bếp, cùng lắm thì quét dọn.

Cái thằng lười ấy có chút chuyện đó thôi mà làm không xong, chỉ cần không có Đơn Dũng ở bên canh chừng thì lửa quá to làm cháy cơm, không thì lửa quá nhỏ nửa sống nữa chín. Vì thế không ít lần bị Đản ca đá đít, mới mấy ngày thôi đã kêu khổ liên miên, nếu chẳng phải Vương Hoa Đình ở đây thì hắn đã chỉ mặt mọi người nói: Ông đây không hầu  hạ các người nữa.

Lôi Đại Bằng không nói, nên mới sáng sớm ngày ra hắn lại bị Đơn Dũng kéo dậy cùng nhóm lửa nấu cơm, cơm nước nông thôn đơn giản lắm, buổi sáng thường là húp ít cháo. Cơ mà có hai thứ hàng ăn ở đây, nấu cháo không phải là loại thường, là cháo kê nấu với ngô, lúc sắp nấu chín thêm vào từng đóa hoa hòe mùa này rất nhiều, húp vừa thơm ngọt vừa sảng khoái. Ăn kèm có củ cải thái sợi ngâm dấm, khá hơn thì có dưa chuột, mùa này ở nông thôn ra ruộng chẳng thiếu rau, biết họ ở thành phố tới dạy trẻ con học, phụ huynh trong nhà mang rau củ tới tặng không ít.

Ục ục, tiếng nồi cháo sôi, trong nhà bếp được sửa sang, Lôi Đại Bằng ngồi bên bếp gặm củ cải rau ráu, mấy ngày rồi đều sống như thế, đơn điệu vô cùng, nhưng không gặm củ cải thì buồn ngủ.

Nhìn Đơn Dũng đang dùng dao gọt một cái gậy nhỏ thẫm màu, thời gian qua cứ rảnh rỗi là thàm thứ đó, chẳng biết chuẩn bị dùng vào việc gì. Lôi Đại Bằng tựa hồ có tâm sự trong lòng, mắt chớp chớp, mấy lần muốn nói lại thôi, cứ như bị nghẹn không nói được.

Hồi lâu sau Đơn Dũng ngẩng đầu lên thấy thằng ngốc nhìn mình không chớp, nhặt cục đất khô bên bếp ném tới mắng:" Nhìn cái gì mà nhìn, gọi mọi người dậy ăn cơm, chỉ biết ăn thôi à?"

"Đản ca, em phát hiện ra hình như anh khang khác." Lôi Đại Bằng đứng dậy phủi mông:

"Khác gì?" Đơn Dũng dọn dẹp bó que nhỏ, còn cả cục bùn to bằng ngón tay hơ bên bếp, còn tưởng Lôi Đại Bằng phát hiện ra suy nghĩ của mình:

" Em thấy anh vào tuổi tiền mãn kinh sớm rồi, suốt ngày đánh với mắng em."

Thời gian qua tâm tình Đơn Dũng không tốt, từ khi rời trường học, từ khi bóng hình khiến người ta nhung nhớ biến mất khỏi tầm mắt, tính khí y đúng là tệ hơn nhiều. Xem ra đối xử không tốt với anh em rồi, có điều anh em với nhau cũng không cần khách khí, Đơn Dũng cười mắng:" Cậu còn không biết xấu hổ sao mà còn nói, bảo cậu trông nồi vài lần, không cháy thì sống, không đánh cậu thì đánh ai? Có chút việc làm không xong."

"Em tới là để chi viện giáo dục, sao nhét em vào bếp, không phải lãng phí thiên tài à?" Lôi Đại Bằng dựng ngón giữa lên với Đơn Dũng, ghé đầu ra cửa sổ quát lên lầu:" Này, xuống ăn cơm đi, đợi tôi bê tới đút vào mồm à?"

Cái thằng này trừ Vương Hoa Đình ra thì chẳng nể nang ai hết, lát sau mọi người đi vào, ai nấy tự múc cháo, ăn với bánh bao. Vương Hoa Đình là người vào cuối cùng, Lôi Đại Bằng bật dậy như lò so, bê cháo lên bàn cho bí thư chi đoàn, đẩy Tư Mộ Hiền sang bên, sau đó đem rau đặt bên cạnh, hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của người khác.

Mỗi khi xảy ra chuyện lấy lòng trắng trợn này, luôn làm người khác cười khùng khục, càng lấy lòng, càng làm Vương Hoa Đình khó xử. Nhưng mà Lôi Đại Bằng chẳng khó xử tẹo nào, còn nhìn Vương Hoa Đình ăn.

Vương Hoa Đình cầm đũa lên nhưng không ăn nổi:" Đại Bằng, sao cậu không ăn?"

"Tôi không đói, tôi luôn ở bên cạnh nồi, ăn no rồi." Lôi Đại Bằng hai mắt như nở hoa đào, làm vẻ mặt thâm tình vô hạn khiến Tư Mộ Hiền phì cười. Lôi Đại Bằng trợn mắt lên, làm Tư Mộ Hiền sợ hãi ôm bát chạy tới ngồi cùng Đơn Dũng.

Mặc dù là bạn cùng lớp, nhưng quan hệ hết sức vi diệu, lớp trưởng Đinh Nhất Chí xưa nay không nhiều lời, có điều mắt thi thoảng lại nhìn Vương Hoa Đình, hơn nữa có ý khinh thường Lôi Đại Bằng.

Đơn Dũng giải vây:" Đại Bằng lại đây, thương lượng chút, mấy anh em ta mở tiệc... Đừng quấy rầy người ta ăn cơm, người ta ăn xong còn lên lớp, cậu rảnh không làm gì."

Chà, lời này có tác dụng ngay, Lôi ca chạy tới ngồi cùng với Đản ca và Hiền đệ. Hắn vừa đi Vương Hoa Đình thở phào, giờ cô vô cùng hối hận trước đó nhất thời lợi dụng Lôi ca, giờ thì hay rồi, bị hắn bám lấy, tránh cũng không tránh nổi.  Cô cảm kích nhìn Đơn Dũng, nhưng Đơn Dũng lại chuyên tâm gọt que gỗ, căn bản không để ý tới cô, khiến Vương Hoa Đình lòng trống rống mất mác.

Lôi ca sán tới nhìn Đơn Dũng vẫn đang gọt que gỗ:" Ăn gì? Em thấy trong thôn nhiều chó lắm, hay là chúng ta bắt một con."

" Cậu bắt thử xem, để người trong thôn phát hiện có đánh chết cậu không?" Đơn Dũng chẳng buồn ngẩng đầu:" Thứ anh muốn nói hơn ba ba mấy lần, hơn thịt chó mấy lần, kiểm tra cậu, nơi này món ngon có thể ăn được là gì?”

Chiếc que dài chừng 30 cm, độ dày đều đặn; cục bùn mấy ngày qua đã nặn hơn trăm cái, Tư Mộ Hiền sáng mắt giơ đũa lên:" Em biết rồi, là..."

"Không hỏi cậu, đang kiểm tra Đại Bằng." Đơn Dũng gõ đầu Tư Mộ hiền một cái ngăn cản:

Giống que nướng, lại không to bằng que nướng cá, mảnh quá. Lôi ca hết gãi đầu, ngoáy lỗ tai, lại gãi cằm, nửa ngày trời không nghĩ ra, nhìn Tư Mộ Hiền, Tư Mộ Hiền quay đi chỗ khác, thế là hắn cáu, hắn chửi:" Không nói thì thôi, anh đây không cần, nơi quỷ quái này thì có cái gì hay được chứ, cùng lắm là lợn rừng gà rừng, đều là động vật bảo hộ, anh mà dám bắt là em đi tố cáo anh."

Nói một cái mọi người đều cười phun ra, Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền không nói, trừ Lôi Đại Bằng, ba người còn lại Vương Hoa Đình, Đinh Nhất Chí và Lưu Thúy Vân đều không quá coi trọng chuyện ăn uống. Ăn cơm xong, cô nương Lưu Thúy Vân chăm chỉ chịu khó mang bát đi rửa. Học sinh lần lượt tới trường, gọi nhau í ới, một ngày mới bắt đầu. Câu đó chưa có lời giải, có điều Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền ngạc nhiên là, Lôi Đại Bằng chuyến này không quá coi trọng chuyện ăn uống nữa, mắt nhìn theo Vương Hoa Đình và Lưu Thúy Vân vào lớp.

Đợi Tư Mộ Hiền cũng đi rồi, Đơn Dũng về phòng lấy sách, vừa xuống lầu một cái bị Lôi Đại Bằng đưa tay ra ngăn lại, Đơn Dũng cười:" Muốn biết là thứ gì hả, biết ngay là cậu không nhịn được."

"Không phải, không phải, em có chuyện khác." Lôi Đại Bằng ngập ngà ngập ngừng:

"Chuyện gì quan trọng hơn cả ăn nữa thế?" Đơn Dũng cố ý hỏi:

"Lý tưởng quan trọng hơn ăn."  Lôi Đại Bằng nghiêm túc nói:" Rốt chúng ta rốt cuộc có phải anh em không?"

"Chuyện đó còn phải nói à?" Đơn Dũng không nhận không được, hắn mặt dày mày dạn gọi cả cha mẹ y là cha nuôi mẹ nuôi rồi còn gì:

" Vậy em giúp anh không ít phải không?" Lần này Lôi Đại Bằng nghiêm túc tới làm Đơn Dũng ngạc nhiên lắm, ít khi thấy hắn như vậy. Lôi Đại Bằng gập ngón tay đếm:" Anh thiếu tiền, em có bao nhiêu đưa anh bấy nhiêu, không đủ em cũng trộm của mẹ cho anh vay... Anh gây họa, em xin cha em ra mặt giải quyết... Trong tủ của cha em có bao nhiêu thứ tốt, em trộm cho anh một phần. Còn nữa, chỉ cần là đánh nhau, anh bảo em đánh ai, em đánh người đó, em từng nói một chữ không chưa? Còn nữa, anh đi tán gái, em còn trộm BCS cho anh, toàn là hàng nhập khẩu trong ví của cha em..."

"Dừng dừng dừng... Đại Bằng,  lại đây..." Đơn Dũng không chỉu nổi nữa rồi, áp lực tâm lý lớn quá, không biết sao Lôi Đại Bằng lôi hết chuyện vụn vặt bao đời ra, kéo hắn tới góc tòa nhà:" Cậu có ý gì, muốn tỉnh tổng nợ đấy à, anh có chỗ nào không phải với cậu hay sao?"

"Không phải, không phải, em nói là, em luôn tốt với anh, coi anh như anh ruột, vậy anh có coi em như em ruột không?

"Cậu nói xem, mẹ anh thấy cậu còn thân thiết hơn thấy anh, cậu nói có phải không?"

"Vậy anh giúp em một chuyện chứ?"

Té ra muốn lôi tình cảm để đưa yêu cầu, Đơn Dũng vỗ ngực gật đầu:" Đương nhiên không thành vấn đề, có chuyện gì giúp được cậu mà anh không giúp, cần gì phải phiền toái thế."