Q1 - Chương 066 Ai nói tham ăn không có lý tưởng. (1)
Chẳng cần đoán Đơn Dũng cũng biết Lôi Đại Bằng vì bám theo Vương Hoa Đình mà tới tới đây, cười không vạch trần. Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân đi tới chào Đơn Dũng, trong ánh mắt có chút thương hại cùng ngưỡng mộ, tựa hồ Đản ca rơi vào cảnh này làm người ta thở dài tiếc nuối. Lớp trưởng Đinh Nhất Chí đứng cùng nhóm chủ nhiệm Khoa nói gì đó, Vương Hoa Đình muốn tới, lại ngại không tới, đến khi Lôi Đại Bằng gọi, cô mới thong thả tới bên này, nhìn Đơn Dũng toàn thân đầy bùn đất cùng với cái tường xây dở, khiến cô không biết mở miệng ra sao.
"Bí thư không phải tới đây giám sát tôi chứ?" Đơn Dũng hỏi trước”
Nói giám sát thì không tới mức, nhưng đến xã Tróc Mã là do cô ra sức tiến cử, cô chưa giải thích thì đã có người nói thay, Lôi Đại Bằng nghiêm nghị nói :" Giám sát chứ còn sao nữa, anh thích gây họa, đừng có mà tới trường người ta đảo lộn hết cả, trường học không cách nào ăn nói. Bọn em cùng tới giám sát anh lao động cải tạo."
"Chà Nhị Lôi, còn cả các bạn nữa, tôi tới đây để giúp chú tôi thôi, không cần lo thế đâu, tối nay đi rồi, mọi người cứ tự tiện." Đơn Dũng đi rửa tay, cầm chổi đi luôn:
Thế là mọi người lúng túng nhìn nhau, xấu hổ hết sức, Vương Hoa Đình định giải thích, nhưng bị vẻ mặt lạnh băng của Đơn Dũng làm không nói nổi, tức lên lườm Lôi Đại Bằng. Lôi Đại Bằng còn cuống hơn, chạy đuổi theo Đơn Dũng cười nịnh ngăn lại :" Đừng đừng Đản ca, bọn em còn không phải vì anh mà tới sao? Anh không ở đây thì ai tới làm gì? Vốn định tới Vũ Hương, em hỏi mẹ nuôi, biết anh ở đây, nên thay đổi địa điểm. Còn là do bí thư chi đoàn ra sức tiến cử với chủ nhiệm khoa, tốn nhiều công sức lắm mới liên hệ được ... Anh nói xem anh đi một cái, không phải bọn em mù cả sao, còn mong đi theo anh mấy ngày, nếu không nơi nghèo thế này, bọn em tới làm gì?"
Lời nói thật bị ép ra rồi, Đơn Dũng ngạc nhiên quay đầu nhìn Vương Hoa Đình, Vương Hoa Đình không nói nhiều, song nở nụ cười. Đơn Dũng không hiểu thâm ý trong mắt cô, ném chổi cho Lôi Đại Bằng: " Ngẩn ra đó làm gì, làm việc đi."
"Cái gì? Em vừa mới xuống xe đã bắt em làm việc à?" Lôi Đại Bằng khó chịu:
"Tất cả cùng làm, dọn dẹp phòng ốc, ở nơi này đều phải tự mình làm lấy, nếu không buổi tối ra đường mà ở." Đơn Dũng vẫy tay gọi, mấy người tới phòng giáo vụ lấy chổi, xẻng hót rác, đi lên tầng ba khu phòng học.
Khu phòng học này được xây dựng không tệ, nghe nói là khi phổ cập giáo dục lớp 9, một nhà giàu đã quyên tiền xây dựng. Có điều chỉ đẹp cái mã ngoài thôi, đẩy gian phòng lâu năm không ai ở, úi da, mạng nhện thành mảng, bụi dày cả tấc, trong phòng bàn ghế gãy hỏng vứt bừa bãi. Mấy vị vừa xuống xe bàng hoàng, ai mà ngờ điều kiện gian khổ tới mức này chứ.
Lần này tới lượt Lôi Đại Bằng bị sốc, líu cả lưỡi :" Mẹ, mẹ ơi .... Không cần xuyên không đã về thẳng xã hội cũ rồi, chỗ này người ở được sao? Có mà nhốt gia súc ấy."
" Hoa Đình, Thúy Vân, hai bạn ở gian phòng ngoài cùng kia, gian nhỏ ấy, tôi đã dọn dẹp rồi, lát tôi chuyển đồ tới để nghỉ ngơi." Đơn Dũng chiếu cố hai cô gái, khi quay sang Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền, chỉ đạo không khách khí :" Hai đứa và lớp trưởng Đinh Nhất Chí cùng anh ở gian này, tự dọn đi, đứa nào lười biếng không làm việc, cẩn thận anh cho đi ở với gia súc thật đấy."
Cho dù không còn ở trường học, sức uy hiếp và sức hiệu triệu của Đản ca vẫn mạnh lắm, ngay cả Lôi Đại Bằng cũng không dám trái ý, uể oải cầm chổi quét cái được cái chăng. Hai cô gái cười trộm cũng lên giúp, lớp trường xách nước đi lên gia nhập làm việc.
Vừa xuống xe là bắt đầu làm việc, bất kể là tính tổ chức, tính kỷ luật hay tố dưỡng chỉnh thể đều làm chủ nhiệm ủy ban và Đơn Trường Căn ngạc nhiên.
Đơn Trường Căn tặc lưỡi :" Ồ, mấy đứa bé thành phố này khá quá, hơn đám nhóc trước kia nhiều."
"Đúng đấy, xem ra tố chất sinh viên do Học viện Lộ Châu đào tạo ra đúng là cao thật, hiện giờ ngay cả sinh viên sư phạm cũng kén cá chọn canh không tới đây nữa. Chủ nhiệm Vương, cô giáo Nhâm, tôi phải cám ơn cả hai, nếu năm nay trong trấn có chỉ tiêu dự bị, tôi sẽ ưu tiện chọn ở Học viện Lộ Châu." Chủ nhiệm ủy ban mừng rỡ nói:
Vương Hằng Bân và Nhâm Quần cười ngượng ngập, ậm ừ cho qua, chả nói nổi câu nào.
Dọn dẹp được một nửa, mọi người cùng nhau ăn cơm trong trường, sau đó Vương Hằng Bân và Nhâm Quần về Lộ Châu, khi đi còn kéo Đơn Dũng sang một bên, dặn dò ngàn vạn lần đừng gây họa nữa, lại gọi cả lớp trưởng và bí thư chi đoàn tới, dặn chiếu cố mọi người. Mỗi năm tới thời gian thực tập, chủ nhiệm khoa và chủ nhiệm lớp đều tới xem xét địa điểm thực tập, dáng vẻ tha thiết đó còn đem tới nhiều cảm thụ hơn bốn năm học.
Hai cô nữ sinh thì hưởng thụ thành quả sẵn có, bốn nam sinh phải dọn dẹp tới mười một mười hai giờ đêm mới trải giường đi ngủ. Ai ngờ mới ngay ngày đầu tiên bí thư chi đoàn đã bêu xấu rồi, phía bên này đám nam sinh vừa nằm xuống, bên kia Vương Hoa Đình la hét chạy từ trong phòng ra. Cứ tưởng gặp phải lưu manh trong thôn leo tường vào, Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng mang đồ ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, bảo vệ Vương Hoa Đình kinh hồn bạt vía đứng ở hành lang không dám về phòng. Hỏi hồi lâu mới biết, lưu manh thì không có, chỉ có chuột chui vào chăn.
Thế là hai anh em cười lăn cười bò, Lôi Đại Bằng hài hước hỏi, Đản ca, chuột nơi này còn biết giở trò lưu manh à? Đơn Dũng tiếp lời, chứ còn không à, đúng là biết chọn nơi mà chui. Hai anh em mỗi người một câu, làm Vương Hoa Đình thẹn đỏ mặt, sau đó phát hiện hai tên còn đáng ghét hơn chuột, ra sức nhìn đường cong hiện ra dưới áo ngủ mỏng manh của cô.
Con gái đi ngủ thường không mặc áo lót, áo ngủ vải bông mỏng nhẹ chẳng biết đủ che chắn không, Vương Hoa Đình chạy vội vào phòng đóng sầm cửa lại, tức tối hét lên:" Chuột cũng không lưu manh bằng các cậu."
Cuộc sống tập thể bắt đầu bằng chuyện dở khóc dở cười vậy đấy, sự yên tĩnh chắc chắn bị phá hỏng rồi, nhưng Đơn Dũng chẳng để ý, anh em tới, thú vui chắc chắn sẽ rất nhiều, ít nhất đêm đầu tiên đề tài về số đo ba vòng bí thư chi đoàn làm ba anh em thảo luận rất lâu ...
Đem so với đơn thuần lên lớp rồi tan học, thời gian ngoài trường luôn trôi qua rất nhanh, cái cảm giác mới mẻ khi chuyển biến từ học sinh thành giáo viên chưa phai hết thì một tuần đã qua.
Từ khi mấy sinh viên Học viện Lộ Châu tới Trung học xã Tróc Mã, thay đổi rất nhiều, lớp trưởng Đinh Nhất Chí và bí thư chi đoàn Vương Hoa Đình dạy ngữ văn và tiếng Anh cho lớp tốt nghiệp năm thứ chín. Lớp trưởng dạy học nghiêm túc, tiếng Anh của Vương Hoa đình cấp sáu, dạy trình độ sơ trung chỉ là chuyện vặt. Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân thì dạy ngữ văn năm thứ tám, đối với bộ đôi thanh niên văn học này thì đã tới đất dụng võ rồi, đặc biệt là Tư Mộ Hiền, hắn giỏi kể những câu chuyện nhỏ thú vị, làm đám trẻ con nông thôn ít tiếp xúc nghe tới say sưa. Mấy giáo viên trong trường đều tuổi quá 50, thấy đám sinh viên dạy học có trách nhiệm như thế, không ít người giao luôn cả lớp cho họ, mình thanh nhàn vài ngày.
Đám người này tới, rõ ràng cướp mất hào quang của Đơn Dũng, y ngoại ngữ viết chữ đẹp ra thì ở trường khó mà có thứ gì hơn người khác. Thế là tạm bợ dạy nữ văn năm thứ bảy, nhàn hạ thì giúp nhà chú làm ít chuyện nhà, không thì làm việc vụn vặt trong trường.