← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 069 Ăn tham muốn làm giáo viên.  (2)

Thầy giáo nói thế đấy, bọn trẻ con cười bò ra bàn, thằng nhóc xấu hổ không để đâu cho hết, cô bé Cảnh Diễm Diễm đang khóc cũng bật cười. Dưới sự uy hiếp của thầy Lôi, thằng nhóc đành phải đứng trước mặt Cảnh Diễm Diễm xin lỗi, nhưng cô bé cũng bị Lôi Đại Bằng nói cho ngượng ngùng không thôi.

Một màn ồn ào này so với bình thường học tập khô khan thì thú vị hơn hẳn, không ít đứa học sinh nhìn chăm chú thầy giáo khác biệt từ thành phố tới này, hình như còn thú vị hơn tất cả giáo viên khác. Thằng nhóc cũng ngồi xuống, đợi tiết học thú vị bắt đầu.

Đúng rồi, còn phải giảng bài nữa, Lôi Đại Bằng đối diện với bao nhiêu đôi mắt khao khát tri thức nhớ ra thân phận của mình.

Lôi Đại Bằng hỏi học tới đâu rồi, mở sách tới tiết ( Tôn Quyền khuyết học), đây là phần chọn từ Tư Trì Thông Giám, câu chuyện kẻ sĩ ba ngày chưa gặp phải nhìn tới con mắt khác. Câu chuyện thì Lôi Đại Bằng biết, nhưng liếc mắt qua dòng chữ " Khanh nay làm đồ chưởng sự... Cô muốn khanh làm bác sĩ...", khác nào chữ thần tiên viết, nhìn mà không hiểu.

Nhưng Lôi Đại Bằng không muốn đám học sinh biết mình là con gà trống vào ổ đẻ, không rặn ra được quả nào, mắt đảo vòng, kế sinh ra, bày ra bộ dạng tài cao tám đấu, học đầy năm xe, bắt đầu giảng.

"Đây là câu chuyện thời Tam Quốc, ngắn thế này chẳng có gì cần giảng, các em về tự xem sách... Hôm nay thầy giảng cho các em về nhân vật mạnh nhất trong Tam Quốc, đó là Gia Cát Lượng, người này kinh lắm, theo thầy thấy trí lực phải 120, võ lực 110, máu 99. Lợi hại nhất là kỹ năng Trâu Gỗ Ngựa Máy, cái này ghê, bốn cỗ xe xông vào đội hình địch, xoẹt xoẹt xoẹt, cắt đầu người như các em cắt lúa mạch, ngã rạp cả mảng.... Tôn Quyền cũng là nhân vật mạnh, vũ lực 110, trí lực 100, kỹ năng tên là... À đúng rồi, Lưu Tinh Hỏa Vũ, chính là xem ném đá, tảng đá to hơn đầu người, trên bọc vải tẩm dầu, ném đi vào vẻo, trúng vào nơi nào, nơi đó biến thành biển lửa, đó mới gọi là mảnh giáp không còn..."

Nói thao thao bất tuyệt, nói không ngắc ngứ tí nào, trong đầu Lôi Đại Bằng lướt qua game Tam Quốc hắn từng chơi, thêm dầu thêm mỡ kể quên trời đất. Hiệu quả à, có vẻ không tệ, đám trẻ con ít tiếp xúc mở to đôi mắt ngây thơ, vô cùng sùng bái nhìn thầy Lôi, nghe một tiết ngữ văn chưa từng có.

"Hả, anh để Lôi Đại Bằng dạy thay à?"

Tư Mộ Hiền vừa nghe một cái suýt rớt cằm, ba người Vương Hoa Đình, Lưu Thúy Vân, Đinh Nhất Chí thì vẻ mặt quái dị không thể hình dung. Lôi ca là lừa lẫn vào đội ngũ chiến mã, không qua nổi kiểm duyệt, dạy hỏng be hỏng bét thì thành trò cười à?

Đơn Dũng không nhịn được cười, có điều không dám nói ra lý tưởng của Lôi Đại Bằng, mở vung nồi cơm:" Sao, tôi thấy Đại Bằng thẳng tính, làm giáo viên có khi tốt hơn tôi ấy."

" Lão đại, anh nói đùa thôi phải không, cậu ta viết một trang giấy cũng sai cả đồng chữ, anh để cậu ta dạy thay không phải làm hỏng con cái nhà người ta à?" Tư Mộ Hiền nhỏ giọng xuống, mặt khó coi:

"Cậu sai rồi, Đại Bằng nói, học sinh ở đây là đội dân công dự bị, có hỏng cũng chẳng hỏng được, không phải làm nông thì đi ra ngoài bán sức lao động... Các cậu dốc tâm huyết ra dạy mới là lãng phí, làm phí thời gian chơi đùa của chúng." Đơn Dũng tuy thấy lời của Lôi Đại Bằng hơi ngu nhưng có linh khí, còn là lời nói thật:

Lời tuy thô một chút, nhưng không ai cãi lại được, đám trẻ con nơi này đều là cha mẹ đi làm công bỏ lại, đại bộ phận học tới sơ trung sẽ ra ngoài làm công nuôi bản thân, bất kể là phụ huynh hay học sinh đều coi là lẽ đương nhiên. Tâm tư không đặt ở việc học hành, chất lượng học tập tất nhiên là tệ vô cùng.

Đơn Dũng vừa thái rau, vừa chỉ vào ô cửa sổ:" Nhìn xem, quan hệ thầy trò hài hòa chưa, hơn chúng ta nhiều."

Đang thảo luận thì mọi người quay đầu nhìn, Lôi Đại Bằng không những dạy học, mà còn dạy quá giờ, tan học được một đám học sinh vây quanh hỏi chuyện này chuyện kia. Tên đó tay trái dắt một cô bé, tay phải nắm một thằng nhóc, còn kéo hai đứa vào làm một, bảo chúng nắm tay nhau về nhà, tiễn đám học sinh ra tận cổng trường, hai bên vẫy tay tạm biệt.

Đúng là một cảnh thầy trò tình thâm.

Không lâu sau Lôi Đại Bằng đi vào bếp, đối diện với anh mắt mọi người đàng hoàng ngồi xuống, cứ như sợ người ta không biết mình đang khoe khoang, ngồi vắt chân chữ ngũ, ném sách lên bàn:" Ài, dạy bốn tiết đúng là mệt, chưa bao giờ giảng nhiều như thế, hiện giờ tôi thấy làm kỹ sư linh hồn cho nhân loại cũng giống cảm giác đi ăn tiệc, thật sướng!"

Mọi người bị sốc tới cả khẩu vị cũng không được tốt nữa, ai cũng biết tên này thích gây sốc, càng chọc hắn, hắn càng hăng, không ai thèm đáp lời.

Không ngờ hôm nay tuyến thượng thận tăng cao quá độ, Lôi Đại Bằng muốn khoe phát hiện mới của mình, kéo Tư Mộ Hiền nói:" Hiền đệ, cậu biết không, trong thôn có rất nhiều cô vợ lấy tiền mua về. Không đắt đâu, mấy nghìn thôi, nếu cậu tốt nghiệp không cưới được vợ, tôi bỏ tiền mua cho cậu một cô... Cậu nói xem, nơi này đúng là hạnh phúc, hạnh phúc hơn ở thành phố, vợ rẻ như vậy, đi đâu kiếm nơi tốt thế chứ?"

Làm Tư Mộ Hiền mặt đỏ au, thôn quê nghèo khó, đúng là không ít người không cưới được vợ, phải trông vào bọn buôn người, xã Tróc Mã chính là điểm nóng. Vậy mà trong mắt Lôi Đại Bằng lại biến thành tiến bộ xã hội, người ta không chấp nhận được, Vương Hoa Đình phải lên tiếng mắng hắn mới im.

Chưa được vài phút, Lôi Đại Bằng lại sán tới bên cạnh Đinh Nhất Chí nói:" Lớp trường, tôi thấy phương pháp dạy học của cậu rất tốt, cậu nói phải làm sôi động không khí trong lớp, khơi lên tính tích cực của học sinh ấy. Tôi lên lớp giảng tới chương Tôn Quyền khuyến học, tôi kể cho bọn chúng Tam Quốc Quần Anh Truyện. Úi dời, không khí tốt cực, nhiệt liệt vô cùng, không đứa nào ngủ giật."

Cả đám nhìn nhau, Đơn Dúng nén cười, biết tên này lên lớp giảng giải game cho trẻ con nông thôn nghe. Lớp trưởng Đinh Nhất Chí xưa nay nghiêm túc chỉ lắc đầu thở dài không nói. Vương Hoa Đình mắng:" Cậu vừa ăn vừa nói, không sợ bị nghẹn à?"

"Không sợ, không sợ, tâm tình tôi mà tốt thì ăn cái gì cũng tiêu hóa được." Lôi Đại Bằng không hiểu ý trong lời đó, có điều thấy sắc mặt Vương Hoa Đình không ổn, thế mới yên được một lúc:

Có tên đó phá rối, mọi người ăn cơm chẳng ngon, Lôi Đại Bằng làm học sinh đã gây ra cả đống trò cười rồi, làm giáo viên càng chẳng nói tới nữa. Vương Hoa Đình chỉ sợ xảy ra vấn đề gì, người ta phản ánh về trường thì xấu hổ lắm.

Nhưng cô lại chẳng thể nói, cậu đừng dạy nữa.

Lớp trưởng không dám, bí thư chi đoàn không dám, bọn họ nhìn nhau bất lực, trong cái tập thể này, nhân vật lãnh đạo không phải là bọn họ.

Mỗi người đeo đuổi một tâm sự riêng nên ít nói hẳn, Lôi Đại Bằng thì ăn rất ngon miệng, ăn liền hai bát lớn, đến cả đáy nồi cũng bị hắn vét sạch, vừa ăn vừa khen tài nghệ của Đản ca. Mọi người chẳng những ăn không nhiều bằng hắn, hơn nữa cũng không nhanh bằng hắn,  chưa ăn hết một bát thì Lôi Đại Bằng đã vét nồi rồi. Đại khái là thấy không ai đáp lời mình cho nên mất hứng, sán tới bên cạnh Đơn Dũng đã ăn xong vẫn đang gọt que nhỏ, đột nhiên đầu óc sáng lên, miệng vừa nhai vừa nói:" Oa, Đản ca, em nghĩ ra anh muốn làm món gì rồi."

Hắn kêu một cái cả cơm lẫn lời phun ra ngoài, dù Đơn Dũng né nhanh, vai cũng bị phun cả đống, mấy người còn lại cười ha hả, người duy nhất bị sét đánh không ngã cũng bị phun rồi...