Q1 - Chương 070 Nghề nào cũng có trạng nguyên. (1)
Có điều Đơn Dũng quá hiểu Lôi đệ nên bình thản phủi cơm trên vai, múa cái que gọt từ cành cây trong tay, cười nói:" Cậu không thấy mình thông minh quá muộn à, tôi xong hết rồi mới biết, không hề giống Thiên Lôi, có phải bị chuyện gì quấy nhiễu không?"
"Đúng đấy, em bị tình cảm quấy nhiễu, trí thông minh tụt xuống." Lôi Đại Bằng ngồi bịch xuống bên bếp khẽ thở dài:
Lưu Thúy Vân biết Lôi Đại Bằng ám chỉ ai, trao đổi ánh mắt với Tư Mộ Hiền, nhìn về phía Vương Hoa Đình. Vương Hoa Đình tức giận ngực phập phồng, có chàng trai yêu thích không phải là chuyện xấu, nhưng có một thằng ngốc thích mình, lại còn trực tiếp đeo trên miệng, nói ra trước mặt bao người, làm cô tức tới muốn đạp cho hắn một cái.
Cô len lén liếc mắt nhìn Đơn Dũng, ánh mắt bỡn cợt của Đơn Dũng cũng đang nhìn cô, cảm giác tim nhói một cái, không cần nói cũng biết, lại dụ dỗ Lôi Đại Bằng nói linh tinh.
Mắt liếc qua, Đơn Dũng tựa đồng cảm:" Anh hiểu, anh rất hiểu, vậy cậu mau phát triển tình cảm đi, nhanh chân mới tới trước được."
"Đương nhiên rồi, tình cảm lẫn lý tưởng đều không thể bỏ lỡ." Lôi Đại Bằng nói một câu văn vẻ, ngay cả bản thân hắn cũng thấy thiếu tự nhiên:
Phì, Tư Mộ Hiền đã cắn răng rồi, tiếng cười vẫn phun ra từ mũi, Lưu Thúy Vân cũng nhịn cười tới mặt mày khó coi vô cùng, chỉ lớp trường không cười, có chút hậm hực. Xấu hổ nhất là Vương Hoa Đình, may mà Lôi ca còn biết thương hương tiết ngọc, thấy sắc mặt cô không tốt, không dám nói nữa:" Đản ca, không nói chuyện này... Chúng ta nói chuyện ăn đi, anh thực sự làm cái đó à?"
"Đương nhiên, món ăn đó anh luyện bao năm, chỉ là nguyên liệu khó kiếm, nơi này không có ô nhiễm môi trường, nhiều vô số."
" Đúng thế, riêng cái cây ở đầu thôn đã có bao nhiêu rồi."
"Chỗ đó không được, ở bên ruộng, cậu dẫm hỏng lúa mạch thì ai chịu, phải kiếm một nơi rộng rãi, nếu không khó bắt lắm."
" Hay là để chiều em đi tìm."
"Không cần, ăn nhắm sẵn rồi, ở cửa miếu nhiều lắm."
"Đúng đúng, chỗ đó không phải ít."
Hai bên đối đáp, trông Lôi Đại Bằng chẳng có chút ngốc nghếch nào, mặt nghiêm túc, như đang ra quyết sách gì quan trọng. Những người còn lại nghe như đi trong sương mù, đều nhìn Tư Mộ Hiền, Tư Mộ Hiền cắn câu nhai chữ chua lè nói:" Bọn họ đang nói tới một loại động vật họ chim, có tác dụng nhận phế điều vị, bộ phận ích khí. Thích hợp dùng cho người mỏi lưng gối, tim đập chóng mặt, hô hấp gấp gáp."
Nghe hắn văn vẻ, ba người Vương Hoa Đình càng không hiểu, vẫn là Lôi Đại Bằng trực tiếp:" Chua ê răng, chim sẻ thôi mà nói lắm thế, còn bổ thận tráng dương sao không nói."
Hai cô gái cảm giác mặt nóng như phát sốt, có điều cũng hiểu ra rồi, té ra thời gian qua Đơn Dũng hết gọt cành cây lại nặn bùn, chặt chạc cây, thì ra là muốn bắn chim sẻ. Lưu Thúy Vân hỏi:" Đơn Dũng, bằng vào ná, anh bắt đủ chim sẻ cho Đại Bằng ăn à, một con được bao thịt đâu."
"Ha ha ha, Thúy Hoa muội, chuyện này cô không hiểu rồi, chơi thứ này thì tôi là lão đại, trình độ tôi trong vòng ba mươi mét không trượt được. Hình như chuyện này tôi nói rồi mà." Lôi Đại Bằng đắc ý nói:
Lưu Thúy Vân càng ngạc nhiên:" Chim sẻ bé xíu, đâu dễ bắn trúng. Mà trước kia cậu nói là luyện để bắn cửa kính phòng học với nhà giáo viên mà."
Con ngươi Vương Hoa Đình và Đinh Nhất Chí co lại, không ngờ còn có chuyện như thế. Lôi Đại Bằng vỗ ngực:" Chính thế đó, tôi vì muốn bắn nát cửa kính nhà giáo viên nên luyện từ nhỏ, luyện từ tiểu học tới cao trung thì bắn không trượt phát nào. Nói bắn mũi là không trúng mắt, bắn xuyên qua được lỗ của lưới phòng hộ, chim sẻ đã là cái gì."
Lớp trưởng không tâm tư ăn nữa, tựa hồ bất mãn với hành vi của mấy người này, đặt bát xuống nói thẳng: "Các cậu đừng mưu đồ làm mấy chuyện không đâu này, với lại thịt chim sẻ có gì mà ngon, quán thịt nướng thành phố có bàn mà, khó ăn chết đi."
"Nghe là biết ngay người ngoài nghề, mấy quán nướng đó dùng gà con giả mạo chim sẻ, mùi vị kém lắm. Món chúng tôi làm tên là... Gì nhỉ Hiền đệ, cậu đặt tên là gì nhỉ? Năm thứ hai chúng ta từng ăn ấy..." Lôi Đại Bằng hỏi:
"Dục hỏa phượng hoàng." Tư Mộ Hiền văn vẻ chua lè:
Lúc này ngay cả Vương Hoa Đình cũng phải cười, trong trường có câu "văn thanh thêm ngu ngốc, thiên hạ ai địch nổi", ý nói tới Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng, một thì ngu ngốc nói linh tinh, một thì trích văn dẫn điển, hai người kết hợp thiên hạ vô song. Chứ không à, có cơ sơ rồi, Lôi Đại Bằng càng khoe khoang:" Nghe thấy chưa đó là dục hỏa phượng hoàng đấy... Ngon hơn cả thịt phượng hoàng nhé, thứ thịt này càng nhỏ càng mềm, càng ít càng thơm, so với gà vịt nuôi ở nhà thì thơm mềm hơn nhiều. Thật đấy, các bạn chưa thử thôi, nếu ăn rồi thì gà vịt vứt hết."
Lôi Đại Bằng ba hoa nửa ngày trời nhưng không thuyết phục được hai cô gái vốn không chú trọng hưởng thụ ăn uống, ngược lại còn thấy chuyện này quá tàn nhẫn, không biết trong bụng Lôi Ca chứa đựng bao nhiêu sinh vật vô tội rồi.
Vương Hoa Đình rút một tờ báo, ý đồ khuyên bảo:" Báo đăng bệnh viện Nam Phương từ đầu người bệnh lấy ra mấy con sâu dài, nghe nói là do ăn động vật hoang dã mà ra. Trên 80% động vật hoang dã mang cái loại giun và chất độc, người mắc phải là người thích ăn món đồ lạ. Sinh mệnh trên địa cầu phải qua bao năm đấu tranh sinh tồn mới sống sót được, chúng ta nên học cách quý trọng sinh mệnh. Ở điểm này các quốc gia Âu Mỹ làm rất tốt, động vật hoang dã có cơ chế bảo hộ hoàn thiện."
Lớp trưởng và Lưu Thúy Vân liên tục gật đầu, Vương Hoa Đình có uy tín rất cao trong đám sinh viên, nhất là với nữ sinh, mỗi lần phát ngôn đều thấy được sơ bộ sự ung dung mạnh mẽ. Không cần hoài nghi, cho thêm thời gian, với gia thế của cô, đây sẽ trở thành lời phát biểu của lãnh đạo.
Lôi Đại Bằng nghe mà dao động, ưỡn bụng heo lên, nghi ngờ hỏi:" Đản ca, hai chúng ta học tập kém thế, có phải do ăn làm hỏng đầu óc không?"
Xem ra ảnh hưởng của bí thư chi đoàn rất lớn, ngay cả tín đồ trung thành như Đoan Dũng cũng phải suy ngẫm, đứng dậy gọi Tư Mộ Hiền đi rửa bát, nói:
"Bạn nói không sai, nhưng bạn bỏ qua một điều, hiện giờ bất kể là bạn mua thức ăn ở siêu thị hay là ở chợ nông sản thì những thứ độc hại như hoóc-môn, thuốc sâu, phụ gia thực phẩm, phân bón, dư lượng kháng sinh đều vượt xa độc nguyên thủy mang trên người động vật. Bạn dùng tiêu chuẩn Âu Mỹ mà nói càng hoang đường, tiền đề bảo hộ môi trường của bọn họ là mang ô nhiễm tới các nước đang phát triển, bọn họ có công nghệ cao, có tiền của, nhưng không xử lý lại đem chất thải độc hại đổ sang các nước nghèo khó hơn, nơi họ thừa biết không thể giải quyết được sẽ lại đổ ra môi trường, đó mà là bảo vệ môi trường à?... Còn về phần bảo vệ động vật, càng vớ vẩn, một mặt bảo vệ động vật, một mặt giết người phóng hỏa ở Iraq, vậy con người và động vật, loại sinh vật nào quan trọng hơn? Nói đơn giản một chút, nếu không có xã hội thượng lưu Âu Mỹ, linh dương Tây Tạng không tới mức đối diện với diệt chủng... Bọn tôi chỉ săn mấy con chim sẻ, có cần nâng cao quan điểm vậy không?"
Bị y phản bác lại, Vương Hoa Đình không đối đáp được, tức tối nói:" Tôi không tranh cãi với cậu, dù sao các cậu cũng đừng làm bừa, mai chủ nhiệm khoa lại đi kiểm tra quanh các điểm thực tập, đừng có mà gây họa." Nói rồi đi luôn.
Lưu Thúy Vân cũng ra hiệu cho Tư Mộ Hiền rồi đi theo, Đinh Nhất Chí lắc đầu đi nốt.