← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 075 Trăng sáng sao thưa lời nói thật.  (1)

Những lời thiện chí đó của Vương Hoa Đình làm Đơn Dũng càng không tự nhiên, người bề ngoài kiên cường bên trong mềm yếu thường cảnh giác với hết thảy mọi thứ, có lẽ cô bí thư này thay đổi là có múc đích? Đơn Dũng thầm nhủ, không biết Vương Hoa Đình trở nên ôn nhu hiền dịu thế là vì cái gì, hôm qua còn cãi nhau về bảo vệ động vật hoang dã, không chịu ăn chim sẻ mà.

Không có được câu trả lời, Vương Hoa Đình đôi chút thất vọng, giống như tiếp xúc với bạn học, cô có thể cảm giác được sự hâm mộ, đố kỵ, ghen ghét, nịnh nọt, nhưng chưa bao giờ có sự thân thiết của người cùng trang lứa. Lúc này cô cảm giác Đơn Dũng ở rất xa, vì thế cô thay đổi đề tài:" Nói ra thì điều tôi phải cám ơn anh rất nhiều, nhớ lúc mới vào năm thứ nhất, lớp chúng ta không đưa ra được tác phẩm hội họa thư pháp nào ra hồn, về sau anh viết một bức, lại còn được giải nhì ... Anh còn thích thư pháp à?"

"Thích một thời gian, bỏ rồi." Đơn Dũng lắc đầu, thứ y từ bỏ nhiều lắm, trước kia gia cảnh tốt, cha mẹ hận không thể bồi dưỡng y thành người toàn tài, ép đi học đủ muôn ngoại khóa, thành ra sai đường. Đơn Dũng chẳng học được cái gì ra hồn, còn làm ảnh hưởng tới học tập bình thường.

" Trên người anh có rất nhiều ưu điểm, nhưng lại thích khoe ra cho người ta thấy khuyết điểm của mình. Tôi chẳng hiểu được, vì sao thành ra như thế?

"Như thế nào?"

"Thì là thế, trốn học, đánh nhau, đối đầu với giáo viên, tỏ ra khác người." Vương Hoa Đình có chút luyến tiếc:

Quay về đường cũ rồi, Đơn Dũng bị kích thích, hỏi lại :" Bí thư, bạn từng trốn học chưa?"

"Dứt khoát là chưa."

"Vậy bạn từng đánh nhau chưa? À, chắc chắn là chưa, thế cãi nhau chưa?"

"Dứt khoát là chưa."

"Vậy nhà trường và giáo viên bố trí, bạn chưa bao giờ chất vấn, đúng không?"

"Đúng."

"Nhất định cũng chưa yêu đương nhỉ?"

"Chưa, Lôi Đại Bằng không thể tính nhỉ?" Vương Hoa Đình nói đùa rồi tự bật cười:

Đơn Dũng hỏi tới đó cũng cười, gập ngón tay giải thích:" Theo thống kê khoa học, bây giờ số sinh viên đại học trốn học chừng 80% tới 90%. Có tâm thái nổi loạn ít ra cũng trên 90% ... Tôi chẳng có vấn đề gì cả, mấy chuyện đó tôi đều làm cả rồi, bạn chưa trải qua việc nào hết. Vậy bạn khác người hay tôi khác người?"

Vương Hoa Đình ngớ ra, cô chưa bao giờ nghĩ ở góc độ này, đúng vậy, chưa từng trốn học, vậy sao gọi là học đại học chứ?

Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó đều mỉm cười, Vương Hoa Đình không phục:" Ít nhất tôi chưa gây rối, so ra với anh, tôi cách tiêu chuẩn khác người xa lắm."

"Vậy bạn nói xem tôi gây rối sai à?"

"Còn cần tôi nói sao, có khả năng đúng à?"

"Nếu như toi sao, vậy thì bạn nghĩ bạn đúng sao?"

"Đương nhiên." Vương Hoa Đình chưa bao giờ nghi ngờ việc mình làm, gương mặt xinh đẹp ánh lên vẻ tự tin:

"Vậy thì bạn nghĩ xem, hội sinh viên các bạn dưới sự lãnh đạo của nhà trường, ra sức duy trì trật tự gì? Nhà ăn giá cao chất lượng kém, dùng nguyên liệu bẩn. Ban bảo vệ thông đồng với kẻ rắp tâm bất lương, móc túi sinh viên nghèo. Bạn đương nhiên là chẳng sao, bạn có biết ở Lộ Châu chúng ta, nơi nghèo như xã Tróc Mã không thiếu không? Bạn biết sinh viên nơi này phí sinh hoạt mỗi ngày là bao nhiêu không? Chưa tới 10 đồng ... Bọn họ ăn đã không đủ no, vậy mà còn phải ăn thứ thực phẩm bẩn kém chất lượng. Bạn là người của tổ chức Đảng cơ sở, bạn nói xem, ai là kẻ đang giúp đỡ kẻ ác?" Đơn Dũng nói chuyện này, giọng điệu bất giác trở nên gay gắt:

Mắt Vương Hoa Đình mở to, đúng thế, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, nhà ăn bị cục kiểm tra chất lượng tra rồi, phạm tội là chuyện chắc chắn, vậy thì trước kia nhà trường bảo vệ họ, ngang với xây cầu làm đường cho gian thương, tự vả mặt mình.

Không thể đối đáp, Vương Hoa Đình đưa cốc nước lên miệng, uống một ngụm. Xem ra cái cơ hội ở riêng bên nhau này chẳng tốt, vừa mới bắt đầu đã biến vị, lại đối địch như trước rồi.

Vương Hoa Đình im lặng, Đơn Dũng lại sướng, cô bí thư này từng rất nổi trội trên cuộc thi biện luận sinh viên liên trường toàn tỉnh, giờ bị y làm cho á khẩu, ít nhiều thấy đắc ý.

Hai người họ đều không ngại bắt chuyện với đối phương, chính bởi vì tính cách khác biệt nên mới thu hút nhau, hơn nữa trong quá trình đối đầu, vì suy tính tâm lý đối phương, đối với người nhiều tâm tư đó là một loại yêu thích.

Vương Hoa Đình chỉ mất mấy giây là điều chỉnh lại được, thong thả nói :" Tôi thừa nhận mình vô ý giúp đỡ kẻ xấu, nhưng anh không thấy mình nói quá đường hoàng rồi à? Cứ như anh còn cao thượng hơn cả đảng viên ưu tú như tôi ấy."

"Ồ thế à, thường thôi mà."

" Đừng nghĩ Đảng viên đều là đồ ngốc, cầm đầu tẩy chay là khoa thể dục, đứng sau khoa thể dục là Tống Tư Oánh, mà Tống Tư Oãnh là thân thích của hiệu trưởng Thường, lãnh đạo bộ phận hậu cần. Tống Tư Oánh chưa bao giờ coi mình là sinh viên hết, mà là người phát ngôn của bộ phận hậu cần. Giờ người tiếp nhận nhà ăn, tôi chẳng đoán cũng biết là người thuộc hệ của hiệu trưởng Thường, thu nhập nhà ăn mỗi năm cả trăm vạn, ai chẳng thèm? Đây là chuyện đấu tranh nội bộ trường học, bọn họ đấu đá nhau mấy năm rồi, nhà trường vì chuyện này khó nhằn nên mới đẩy hội sinh viên lên phía trước ..."

Đơn Dũng rùng mình, không ngờ cô bí thư nhìn giống cô bé ngoan này lại biết nhiều nội tình như thế.

Giờ đến lượt Vương Hoa Đình phản kích :" Còn về phần anh, tôi không rõ vai trò của anh trong chuyện này, anh gây rối vì cái gì? Đuổi Hạ Béo đi thì có Trương Béo, Vương Béo, chẳng được bao lâu sẽ lại quay về vấn đề hàng kém giá cao. Tôi từng cùng cha tôi tham khảo vấn đề này, ý đồ tìm phương pháp xử lý, có điều cha tôi nói với tôi, đây là căn bệnh trầm kha của thể chế, không phải ai đó có thể giải quyết ... Không ngờ anh đứng lên giải quyết, hay Tống Tư Oánh hứa hẹn với anh cái gì, nếu không anh đâu mạo hiểm để làm anh hùng."

Đơn Dũng nhíu mày, gãi đầu gãi tai, như bị nhiễm thói quen của Lôi Đại Bằng, thở dài:" Đúng là Đảng anh minh, có biết anh hùng luyện thành thế nào không?"

"Anh có ý gì?" Vương Giai Đình cảm giác cuộc nói chuyện có tiến triển tốt rồi, bọn  họ chưa bao giờ nói chuyện nhiều như vậy:

"Rất đơn giản, Hoàng Kế Quang chưa chắc đã muốn lấy thân lấp lỗ súng, Đổng Tồn Thủy chắc gì đã muốn làm bom phá lô cốt, bọn họ bị ép mà ra thôi ... Không giấu cô, tôi thực ra chỉ muốn phá Hạ Béo cho bõ ghét, ai ngờ tôi còn chưa ra tay, em vợ ông ta đã ra tay chỉnh tôi. Bạn nói xem, tôi bị ép tới mức đó phải làm sao? Không làm không được, cho dù không được một đồng, dù bị đuổi học, tôi cũng phải dẫm cho hắn vài cái mới hả ... Con giun xéo lắm cũng quằn, chẳng lẽ để mặc người ta dẫm đạp? Vốn tôi chỉ muốn tiết lộ tấm màn đen thôi, ai ngờ gây ra chuyện lớn như thế, bình thường thấy ai cũng cam chịu, nào ngờ hôm đó như nổi điên vậy ... Nói thật với cô, tôi chẳng muốn làm anh hùng gì hết, hôm đó ra ngoài nhìn thấy Chó Điên gặp họa, trong lòng tôi sướng mê tơi, sau đó quá khích hô vài câu ... Giờ nghĩ lại thấy hoang mang, sao nói vài câu mà thành ra như vậy."  Đơn Dũng vừa nói vừa trầm tư, hết cách rồi mới dùng chiêu chết chùm đó, thế mà thành anh hùng, hơi hổ thẹn:

Vương Hoa Đình vỗ vỗ trán, chân tướng anh hùng ra là vậy, không có mục đích cao thượng, chẳng có ý đồ xấu xa, thậm chí càng không có tính toán lợi ích ... Tựa hồ gặp một chuyện trời ơi đất hơi, thuận tay mà làm thế là thành anh hùng, chính đương sự còn chẳng hiểu ra sao?

Quá hoang đường