← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 076 Trăng sáng sao thưa lời nói thật.  (2)

Qua câu chuyện trở thành anh hùng bất đắc dĩ của Đơn Dũng,  Vương Hoa Đình trừ dở khóc dở cười còn nghe ra một điều, sự bất an của y, với sự thông minh của cô, không khó đoán ra nguyên do:" Đừng lo, chuyện bằng tốt nghiệp của anh hẳn là không có vấn đề gì, nếu có thì thông báo hành chính đã đưa ra, anh chẳng tới đây thực tập được."

"Tôi cũng mong đợi như vậy."

"Không phải chứ, tôi còn cho rằng anh thích những chuyện thật oanh liệt cơ.

"Hiểu lầm thôi, giờ điều tôi khao khát nhất là bình yên lấy được bằng tốt nghiệp." Đơn Dũng nói rất thành khẩn:

Vương Hoa Đình dồn tới :" Không chỉ việc này, anh còn làm một việc không vẻ vang gì."

"Không thể nào, chuyện gì?"

"Bắt nạt một cô gái yếu đuối."

"Bịa đặt, đó mà là chuyện tôi có thể làm ra à?"

"Tôi nói có là có."

"Vậy là ai?"

"Tôi, ngồi ngay trước mặt anh đấy, anh không định phủ nhận chứ?"

"Cô, cô ..." Đơn Dũng định phản bác, tựa hồ nhận ra cái gì liền ngậm miệng, có điều nở nụ cười tà ác, biết cô ám chỉ cái gì:

Vương Hoa Đình nghiến răng chỉ trích:" Anh xúi bẩy Lôi Đại Bằng theo đuổi tôi phải không, cố ý làm tôi khó chịu phải không? Từ lúc anh biết tôi tới giờ, anh luôn gây khó dễ cho tôi, giờ tôi cưỡi hổ khó xuống, lại phải chiếu cố tâm tình của cậu ta, anh nói đi, tôi phải làm sao đây?"

Liên tục bị Vương Hoa Đình chất vấn, Đơn Dũng rất lúng túng, vốn xúi Lôi ca theo đuổi hoa khôi Đảng để xem trò cười, ai ngờ trò cười kéo dài lâu như thế, khó xử nói :" Chuyện này không thể trách chúng tôi được, Đại Bằng giăng lưới tình lớn, bắt được ai thích người đó. Đáng lẽ cô không nên khách khí với hắn, cho ít ánh sáng là hắn chói lòa, cô thì hay rồi, còn nói hắn đẹp trai nhất. Giờ cô xem đi, thành bộ dạng gì rồi, ngay cả tôi cũng không để vào mắt nữa, tôi hết cách ... Cô dứt khoát từ chối đi, hắn buồn một hồi là xong."

Vương Hoa Đình cười rất vui vẻ, đúng là do cô thật, hôm đó vô tình nói một câu mới dẫn tới nhiều chuyện như thế:" Được rồi, mai tôi đi từ chối cậu ta."

"Đừng ..." Đơn Dũng ngập ngừng, có chút thương hại người anh em, ái tình thất bại bao năm, khó khăn lắm mới được vài ngày đắc ý, quá ngắn ngủi:

Biết Đơn Dũng lo cho Lôi Đại Bằng, Vương Hoa Đình cố ý nói :" Vậy thì anh đi nói với cậu ta, trong lòng tôi có người khác, không thích cậu ta."

"Ấy, cái này làm sao tôi nói được, cô nói đi." Đơn Dũng không chơi:

"Được, vậy tôi nói tôi thích anh không thích cậu ta." Vương Hoa Đình kích thích Đơn Dũng:

"Hả?" Đơn Dũng đứng bật dậy mặt mày nhăn nhó:" Cô định làm chuyện loạn thêm hả, cô mà nói thế, hắn dứt khoát muốn quyết đấu với tôi. Với lại dù cô nói hắn cũng không tin, cô thích tôi bao giờ chứ?"

"Sao anh biết là tôi không thích anh." Vương Hoa Đình đột nhiên nói, giọng nói đột nhiên chuyển sang ôn nhu:

Đơn Dũng muốn cãi lại, nhưng bị đôi mắt long lanh kia, như chiếu thẳng vào trái tim y, để lại dấu vết nào đó.

Không thể nào, hoa khôi Đảng lại thầm yêu mình? Tim Đơn Dũng đập loạn xà ngầu, sau bất ngờ lớn không khỏi có niềm vui, vẻ mặt tức thì cứng đờ không biết nói sao nữa.

Hoặc có lẽ khi bí mật đã tiết lộ ra thì không cần nói gì thêm, Vương Hoa Đình cứ như thế nhìn Đơn Dũng, trong mắt có cả lý giải, nhu tình, thậm chí cả tán thưởng. Bị nhìn như thế, Đơn Dũng rất mất tự nhiên, mình phải làm sao, hay là nên từ chối, không thể nào cướp tình nhân trong mộng của anh em được.

Hai người nhìn nhau rất lâu, cảm giác lâu hơn học cùng bốn năm. Ánh mắt Vương Hoa Đình chuyển sang chờ đợi mong mỏi điều gì, tay mân mê cốc trên bàn, chẳng biết có phải do ánh lửa bên bếp, khuôn mặt hồng rực lên một tia đỏ lựng dụ hoặc, dáng vẻ thẹn thùng yêu kiều hút hồn người.

Đơn Dũng mấy lần muốn đưa tay tới, có kích động muốn nắm lấy tay cô, muốn ôm lấy cô gái đối diện hôn cuồng nhiệt. Vương Hoa Đình không tránh ánh mắt dần trở nên nóng bỏng ấy, mỉm cười tựa cổ vũ, chìm đắm trong thời khắc tâm linh tương thông.

Vương Hoa Đình nhìn thấy rồi, trong bề ngoài tựa kiên cường kia là thế giới nội tâm tựa hồ không phức tạp, dễ dàng đi vào.

Đơn Dũng cũng cảm giác được những lời dí dỏm kia là lời thổ lộ khéo léo, đôi mắt kia mang sự tán thưởng xuất phát từ nội tâm. Cho dù y cũng không hiểu, tán tưởng đó là do đâu.

Hai người nhìn nhau như thế, chẳng cần ngôn ngữ cũng giao lưu được phát hiện về nhau.

Bốp ... Một tiếng động khẽ vang lên, Đơn Dũng sợ tới tơ tưởng biến mất sạch, Vương Hoa Đình vội vàng che giấu cảm xúc, lúc này mới nhận ra, tay hai người đã gần chạm nhau, đột ngột chia tách.

Không khí cảm xúc như thế bị phá vỡ rồi, hai người đang ảo não thì nghe thấy tiếng Tư Mộ Hiền nói chuyện với Lưu Thúy Vân, theo nhau đi ra. Đúng là người trong Đảng, giỏi che giấu, Vương Hoa Đình hết sức tự nhiên gọi Lưu Thúy Vân về phòng.

Nữ sinh đi rồi, Tư Mộ Hiền đóng cửa lại, vừa đóng xong bị Đơn Dũng tóm cổ, trợn mắt đe dọa:" Nghe bao lâu rồi, mẹ nó, cái hay không học, học cái trò trộm gà bắt chó."

Tư Mộ Hiền vốn định làm ra về không biết gì cả, nghe vậy phì cười, giải thích:" Lão đại, em không cố ý, em còn bận yêu đương, nghe trộm làm gì ... Nghe chưa lâu, Thúy Vân nói với em bí thư thích anh, em không tin, giờ em tin rồi."

"Làm gì có chuyện đó, anh căn bản không thích cô ta, cô ta có theo đuổi anh, anh chẳng thèm để ý ấy chứ ... À phải, đừng nói với Đại Bằng đấy." Đơn Dũng lên mặt lão đại đàng hoàng nói, đi về phòng. Tư Mộ Hiền theo sau vừa vâng dạ vừa cười, tưởng tượng tình yêu tay ba này mà bị Lôi ca phát hiện sẽ thế nào, nghĩ không ra.

Ở trong phòng, lớp trưởng ngủ say, Lôi Đại Bằng ôm lớp trưởng ngày khò khò. Chỉ có Đơn Dũng nằm xuống hồi lâu không ngủ được, trong đầu lúc thì là ánh mắt phức tạp của Vương Hoa Đình, lúc là nụ cười dị dàng của Tả Hi Dĩnh, người vốn nghĩ xa tận chân trời lại ở ngay trước mặt, còn người từng tay nắm tay thì bặt vô âm tín, xa tận chân trời.

Cuộc sống như trò đùa, lần này đùa hơi lớn, làm Đơn Dũng trằn trọc mất ngủ.

Phá hỏng chuyện của người khác chẳng phải chuyện gì hay, ít nhất cả ngày ngẩng đầu thấy nhau, thế nào cũng có chút ngượng ngùng.

Rất lạ, chỉ có Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân là ngượng ngùng, Vương Hoa Đình không thẹn là mang danh hiệu Đảng viên tiên tiến, công tác bề ngoài làm rất tốt, nhìn không ra chút manh mối nào hết. Ngược lại so với ban đầu càng thêm thản nhiên, càng tự nhiên. Chẳng những ở vẻ mặt, còn ở hành động, nói cười nhiều hơn, thả nhiên tiếp nhận sự ân cần của Lôi Đại Bằng, bí thư chi đoàn kiêu ngạo chưa bao giờ thân thiện như thế.

Cô thản nhiên chứ có người không thản nhiên.

Đơn Dũng chứ còn ai, mỗi lúc dạy học xong vào thôn, ra sông, lên núi tản bộ, Vương Hoa Đình luôn gọi Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng đi cùng. Đơn Dũng mà không đi, chắc chắn bị Lôi Đại Bằng kéo theo. Sau vài lần Đơn Dũng tìm Hiền đệ kêu khổ không thôi, chẳng phải là không muốn ở bên hoa khôi Đảng, có điều thế này không rõ ai mới là người thứ ba.

Tư Mộ Hiền giữ thái độ không giúp ai hết.

Tiểu tổ thực tập sáu người cùng thời gian trôi đi, quan hệ càng ngày càng phát triển theo hướng vi diệu. Ai mà ngờ được lớp trưởng Đinh Nhất Chí có ý với bí thư chi đoàn, chuyện này bị Lưu Thúy Vân tâm tư tinh tế phát hiện ra trước, cô lén lút nói với Tư Mộ Hiền. Mới đầu Tư Mộ Hiền không tin lắm, trải qua vài ngày quan sát, không thể không tin.

Vốn một lớp trưởng một bí thư, bốn năm học cùng có rất nhiều sự vụ qua lại, khó tránh khỏi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Thêm vào lần này Đinh Nhất Chí vốn có về nhà lại tích cực gia nhập đội ngũ xuống nông thôn thực tập. Thêm vào vẻ mặt thiếu tự nhiên mỗi ngày nhìn thấy Vương Hoa Đình và Lôi Đại Bằng, Đơn Dũng ở bên nhau, Tư Mộ Hiền càng ngày càng tin. Tam giác tình yêu e rằng đang phát triển theo hướng tứ giác, hoặc là đa giác rồi.