Q1 - Chương 079 Lần đầu tới Lư Viên đường thật xa. (1)
Lại nào Lôi Đại Bằng tới giờ vẫn chưa hiểu chuyện là thế nào, không hiểu mình đã làm gì sai, ngồi xuống chỗ của Đơn Trường Căn, lật xem bài thi toàn gạch đỏ:" Hiền đệ, tôi sai chỗ nào, tôi lên mạng tra đáp án thật mà. Không thể để học sinh nói thầy Lôi dạy toàn sai được."
"Đại Bằng, ai cũng có thể tin, ngàn vạn lần đừng tin trên mạng, tìm một cái ra ngàn vạn đáp án, có thật có giả có bậy bạ, làm sao coi là tri thức dạy khọc sinh?" Tư Mộ Hiền uyển chuyển nói:
"À, té ra vấn đề không phải ở tôi, mà là ở mạng internet." Lôi Đại Bằng thở phào, rốt cuộc kiếm được cái cớ giải thoát:
Đinh Nhất Chí chướng mắt lắm rồi, lên tiếng trách:" Đại Bằng, cậu nên nhận sai với chủ nhiệm Đơn, là vấn đề của cậu sao lại đổ cho internet? Trên mạng có đáp án đúng, cậu chọn đáp án sai, đó là lỗi của cậu."
"Xì, vấn đề gì của tôi, truy cứu thêm thì cũng là do giáo dục có vấn đề, không dạy tôi tử tế." Lôi Đại Bằng khịt mũi nói:
Đùn đẩy thế này làm Vương Hoa Đình cũng không nhịn nổi, dạy hỏng con người ta còn thấy mình có lý:" Lôi Đại Bằng, bản thân cậu không biết, sao lại dạy học sinh, lại còn dạy chúng gian lận, có giáo viên như vậy không?"
"Ai không biết, chẳng qua là vài câu thơ, có tới mức nổi giận vậy không?" Trước kia người duy nhất Lôi Đại Bằng không dám cãi là Đản ca, giờ có thêm Vương Hoa Đình:
Vương Hoa Đình nhìn hắn chằm chằm một lúc quay ngoắt người bỏ đi, không thèm nói thêm câu nào, Đinh Nhất Chí hừ lạnh đi theo.
Mỗi lần Lôi Đại Bằng gây chuyện luôn làm người ta dở khóc dở cười, lần này cũng vậy, nhưng phải xử lý ra sao thì Vương Hoa Đình và Đinh Nhất Chí chẳng biết, vốn tâm tình rất tốt vì được nghỉ về nhà bị phá hoại hết rồi. Lôi Đại Bằng đại khái cũng biết là mình gây họa, một mình lặng lẽ xuống bếp nấu cơm.
Đơn Dũng còn chưa về, Tư Mộ Hiền, Lưu Thúy Vân, Vương Hoa Đình, Đinh Nhất Chí ở trên lầu thương lượng, vô tình thấy cảnh đó lại không đành lòng. Lôi Đại Bằng tuy ngốc, nhưng thời gian qua chịu khó bày đủ thứ ngon cho mọi người ăn, nói ra vừa làm giáo viên lại vừa làm đầu bếp, công lao chẳng có, nhưng mọi người đều nhìn thấy sự vất vả của hắn.
Vì thế mọi người vào bếp giúp Lôi Đại Bằng, có điều Lôi Đại Bằng cũng giận chẳng để ý tới ai. Khi cơm sắp chín Đơn Dũng về, ngồi ở bên bàn không nói một lời, Lôi Đại Bằng xới cơm bê cho Đơn Dũng, nói rất đáng thương :" Lão đại, em, em không làm giáo viên nữa là được chứ gì? Mọi người cùng tới, đừng đuổi em đi một mình."
Đơn Dũng đầy một bụng tức nhưng nhìn bộ dạng ngốc nghếch thành khẩn của Lôi Đại Bằng, cuối cùng đành phất tay:" Bỏ đi, không chấp cậu, đã bảo không cho cậu dạy học cậu cứ nhất định muốn dạy ... Không sao đâu, chú Đơn chẳng qua là bị bẽ mặt ở ủy ban giáo dục nhất thời không chịu nổi ... Ăn cơm đi, ăn xong ai về nhà nấy."
"Được, được, mọi người đợi nhé, tôi bảo cha tôi kiếm xe tới đón." Lôi Đại Bằng hớn hở xung phong đảm nhận hậu cần:
Khi ăn cơm Đơn Dũng kể qua loa nguồn cơn, té ra là khi chấm thi thống nhất có giáo viên phát hiện ra trò cười này, truyền tới ủy ban giáo dục, ủy ban giáo dục coi như chuyện cười kể ra trên cuộc họp. May mà năm thứ tám năm thứ chín thành tích đúng là có tiến bộ, Đơn Trường Căn nói không cho Lôi Đại Bằng dạy học nữa, còn giáo viên khác không nói gì, dù sao bọn họ cũng vất vả bao lâu.
Nghe vậy làm Vương Hoa Đình và Đinh Nhất Chí yên tâm, khi nghĩ lại cả quá trình thì nguôi giận không ít, lúc ăn cơm thi thoảng nhìn Lôi Đại Bằng. Lôi Đại Bằng cũng không ngốc, lén lút quan sát, lắng nghe, biết không sao nữa rồi, thời gian qua Đơn Dũng mơ hồ thành xương sống của nhóm, có Đơn Dũng ra mặt khẳng định, không để chuyện này truyền về trường, mọi người yên tâm.
Thấy mọi người hòa hoãn rồi, Lôi Đại Bằng ngoan ngoãn không được bao lâu, hỏi Đơn Dũng kiểu lấy lòng :" Đản ca, bọn em ai về nhà nấy ... Còn anh đi đâu?"
"Mai anh đi Lư Viên một chuyến, con út của ông Sử khai tỏa, mọi người về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi." Đơn Dũng thuận miệng đáp:
Khai tỏa là sinh nhật trưởng thành 13 tuổi của người đương địa, náo nhiệt hơn cả đầy tháng. Người khác không để ý, Lôi Đại Bằng thì có, hai mắt sáng lên:" Em cũng đi được không?"
"Anh đi tặng quà thôi, cậu đi làm gì?"
"Em bỏ tiền quà, anh đỡ phải tốn kém."
"Cậu có quen người Sử gia đâu."
"Đi một chuyến là quen rồi."
"Xa lắm, tốn công làm gì."
"Không sao, em bao xe, anh đỡ tốn sức."
Liên tục mấy câu Lôi Đại Bằng giải quyết hết mọi vấn đề. Đơn Dũng bực mình :" Anh không tiện đưa cậu theo, được chưa?"
Câu này đủ ác, nói thẳng là tôi không muốn đưa cậu đi theo, ai ngờ vẫn xem nhẹ năng lực chịu đựng của Lôi Đại Bằng, hắn cười toe toét vỗ tay:" Vậy càng tốt, đưa theo vài người là tiện rồi, đưa bọn em theo."
Mấy người thấy Đơn Dũng sắp bị Lôi Đại Bằng làm nghẹn tới lên cơn luôn, thiếu sút nữa cười phun cơm. Đơn Dũng giương cờ trắng:" Nhị Lôi, anh không đi nữa, anh về nhà ngủ được chưa, cậu để anh yên tĩnh một lúc được không, anh sợ cậu rồi."
"Hừm, sớm nhìn ra anh không muốn đưa em đi, không giống người làm anh, có chút chuyện nhỏ xíu mà cũng so đo, hẹp hòi." Lôi Đại Bằng bê bát ủ rũ đi ra ngoài:
Xem ra Lôi ca không phải ngốc tới mức không nghe ra, mà muốn lấy sự thật thà chất phác của mình chứng minh lòng dạ hẹp hòi của Đơn Dũng, làm anh hắn, đúng là không dễ dàng.
Buổi chiều hôm đó xe tới đón đám sinh viên thực tập về thành phố, sáu người chia làm hai xe, mà cách phân chia lần này rất thú vị. Đinh Nhất Chí, Lưu Thúy Vân và Đơn Dũng một xe, xe còn lại là Lôi Đại Bằng, Tư Mộ Hiền, Vương Hoa Đình.
Về thành phố, chia tay, ai về nhà nấy, không được vui vẻ cho lắm.
……….. …………. ……..
"Đơn Dũng, Đại Bằng tới tìm con kìa, ở trên lầu làm gì thế? Chưa thu dọn xong à?"
Đằng Hồng Ngọc gọi con trai, Lôi Đại Bằng nịnh bợ cầm đưa mẹ nuôi túi chuối tiêu và mấy khóm dứa lớn. Sáng sớm nông gia nhạc không bận, Đằng Hồng Ngọc và con nuôi tán gẫu, trừ nói chuyện chẳng ăn nhập gì thì đứa con nuôi này hơn người khác nhiều, mỗi lần tới đều không quên mang ít quà cho mẹ nuôi. Gọi mấy câu không thấy Đơn Dũng xuống, Lôi Đại Bằng như về nhà, tự mình lên.
Tầng một tầng hai là nơi tiếp khách, ngăn ra một nửa là nơi ở, đi lên lại làm thêm cái gác xép, ngoài gác xép là sân phơi, bốn phía hàng rào sắt, nơi này được Đơn Dũng bố trí gọn gàng sạch sẽ. Mùa hạ thu, mấy anh em ra sân phơi uống rượu cùng trăng, uống nhiều đếm sao, uống say ngủ tại chỗ, quen thuộc lắm rồi.
Lôi Đại Bằng lên lầu gõ cửa không ai để ý, trực tiếp đẩy ra, Đơn Dũng đang dọn đồ, thấy trên bàn có hai cái vò, tức thì mắt Lôi Đại Bằng sáng lên, Đơn Dũng cảnh cáo :" Quà tặng đấy, dám có ý đồ cẩn thận ăn đá."
"Thèm lắm ấy, chẳng qua là rượu Khúc ủ mấy năm chứ gì? Anh có đặt cả két lafite ở đó em cũng không thèm nhìn một cái." Lôi Đại Bằng mồm thì khinh bỉ có điều mắt không rời đi, hắn biết đó là đồ tốt, cha nuôi xuất thân kỹ sư pha chê rượu, đây chắc chắn là đồ cha nuôi cất giữ, bất giác liếm môi:
Đơn Dũng hỏi:" Tới làm gì?"
"Không phải đã giao hẹn cùng đi Lư Viên sao?" Lôi Đại Bằng mặt dày, căn bản không để ý chuyện hôm qua bị từ chối:
"Ai giao hẹn? Cút sang bên." Đơn Dũng tỏ thái độ không muốn đưa hắn theo:
"Vậy thì thôi, em đi đây." Lôi Đại Bằng quay đầu đi luôn, đi được mấy bước không thấy Đản ca giữ lại liền quay về luôn, vươn đầu ra nói đầy mong đợi:" Đản ca, em đi thật đấy, anh đi một mình cẩn thận nhé."