← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 080 Lần đầu tới Lư Viên đường thật xa.  (2)

Đừng vờ vịt, cậu có cầu xin anh cũng không đưa cậu theo đâu." Đơn Dũng lần này có chút khác thường, à không phải lần này, mà lần nào cũng thế. Đi đâu cũng được, mỗi lần về Lư Viên là thế, sống chết không đưa Lôi Đại Bằng đi cùng:

"Ồ, cũng được... Phải rồi, Đản ca, mỗi lần em trò chuyện với mẹ nuôi..." Lôi Đại Bằng vừa đi ra ngoài vừa lơ đễnh naois:" Mẹ nuôi hay hỏi em học hành thế nào, ở trường có phá phách gì không, có gây họa gì không … "

Chiêu này hữu dụng ngay, Đơn Dũng như con báo săn xông tới tóm cổ Lôi Đại Bằng kéo vào phòng, trừng mắt quát:" Mày có ý gì, uy hiếp anh mày à, có tin anh đấm mày mồm đầy máu không?"

"Em không nói, em không nói gì cả, có điều Đản ca, anh biết cái mồm em hay lỡ lời mà, đưa em theo bên cạnh có phải an toàn, đỡ lo em lỡ mồm, đúng không?" Lôi Đại Bằng không sợ bị ăn đòn, chỉ sợ Đản ca không dẫn mình đi, mặt dày cầu xin:

Đơn Dũng thở dài buông hắn ra, xem ra tên này thực sự ngứa ngáy, sau khi cân nhắc được mất, sợ hắn lộ chuyện ở trường với mẹ, than:" Sao anh thấy mình ngày càng không trị nổi cậu, khá đấy, cậu đã thông minh như thế, uy hiếp được cả anh rồi."

"Cái gì mà uy hiếp, xem anh nói kìa, em giúp anh thôi mà, để em chuyển đồ nhé."

Lôi Đại Bằng mừng rỡ, Đản ca vừa mềm lòng, hắn lập tức lấn tới, tự động ôm hai cái vò, Đơn Dũng thì mang hai cái hộp, hai người xuống lầu. Đằng Hồng Ngọc biết con trai làm gì, dặn dò đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm, mua thêm ít thịt lừa

Ra ngoài cửa, Đơn Dũng biết Lôi Đại Bằng chắc chắn chuẩn bị xong cả rồi, quả đúng là thế, Lôi Đại Bằng chỉ chiếc Huyndai việt dã màu đen. Đơn Dũng ngạc nhiên:" Chà, mẹ cậu đổi xe rồi à?"

"Mắt kém quá Đản ca, xe Hàn đáng bao tiền, mẹ em mà đổi là phải đổi Mercedes chứ, ai lại đi xe đó." Lôi Đại Bằng đắc ý nói:

Có người mẹ giàu có đúng là vênh thật, Đơn Dũng cười không nói, biết khó đuổi thằng này, vừa đi vừa nói:" Đi cũng được, có điều phải giao hẹn ba điều, hết thảy nghe chỉ..."

Nói được một nửa thì xe mở ra, Đơn Dũng ngẩn người, Vương Hoa Đình và Tư Mộ Hiền ngồi ghế sau nhìn y cười gian. Lôi Đại Bằng tự ý quyết định nói:" Đản ca đồng ý rồi, chúng ta đều đi... Phải xem vận may chúng ta vận khí có tốt, gặp được toàn lư yến không."

Đơn Dũng ngạc nhiên làm sao Vương Hoa Đình cũng tham gia vào chuyện ba anh em họ rồi, Lôi Đại Bằng định ngồi vào chỗ lái, Đơn Dũng đuổi sang bên, nói tên này kỹ thuật kém, y còn chưa vào đã bị Vương Hoa Đình cướp chỗ, hỏi:" Có bằng lái không?"

"Còn sớm hơn anh đó." Vương Hoa Đình khinh thường nói, Lôi Đại ngồi ở ghế phụ lái, sóng vai với cô. Đơn Dũng đành ra ghế sau ngồi cùng Tư Mộ Hiền.

Xe khởi động lên đường, đi rất vững, rẽ đường núi gọn gàng, Đơn Dũng yên tâm, Lôi Đại Bằng luôn mồm khen Vương Hoa Đình lái xe tốt hơn Đơn Dũng. Đơn Dũng chẳng thèm để ý cái thằng trọng sắc khinh bạn ấy, hỏi Tư Mộ Hiền sao lại tới đây? Tư Mộ Hiền giải thích, té ra hôm qua Lôi Đại Bằng đã thông đồng với họ rồi, còn sợ Đơn Dũng không đưa bọn họ đi, chủ ý uy hiếp là do Vương Hoa Đình đưa ra, đánh trúng điểm yếu của Đơn Dũng.

Hết cách rồi, Đơn Dũng tranh thủ lúc xuống núi dựa vào lưng ghế khép mắt dưỡng thần, lười không muốn nghe Lôi Đại Bằng hỏi đông hỏi tây. Vương Hoa Đình nhìn qua gương chiếu hậu nhận ra được Đơn Dũng có tâm sự, từ sau lần có thời gian ngắn ngủi ở riêng bên nhau, cô ít nhiều chạm tới được thế giới tựa đơn giản mà đặc sắc của Đơn Dũng, sự tò mò khiến cô từ từ tiếp cận chàng trai khác biệt này. Lúc này cô cảm giác Đơn Dùng ngàn lần không muốn, vạn lần không muốn dẫn họ theo.

Điều này làm Vương Hoa Đình không vui, không vui hơn nữa là cô dạy sớm bỏ công trang điểm một phen mà người ta chẳng nhìn thêm một cái:" Đơn Dũng, làm sao mới một ngày đã thấy anh thâm trầm hơn nhiều vậy?"

Nói rồi còn đánh mắt với Lôi Đại Bằng, Lôi Đại Bằng hiểu ý, lay người Đơn Dũng:" Đản ca, anh giả vờ thâm trầm chẳng ra làm sao, chẳng qua là tới Lư Viên thôi mà, còn chưa đi mặt anh đã dài như mặt lừa cho ai xem? Mọi người chơi cùng không phải vui sao?"

"Anh thâm trầm cái gì?" Đơn Dũng giải thích:" Nhị Lôi, anh không thâm trầm, anh mỗi lần bị cậu chỉnh đều phải kiểm điểm sâu sắc, không thể không đề phòng. Anh đang nghĩ, ngàn vạn lần đừng gây ra họa, chỗ đó là nửa bát cơm của anh."

"Câu này không đúng, anh mới là người giỏi gây họa hơn bất kỳ ai." Vương Hoa Đình cười tiếp lời, lại hỏi Tư Mộ Hiền:" Đúng không Mộ Hiền?"

"Mặc dù tôi là người ngoài Đảng, nhưng lần này tôi khuynh hướng ủng hộ ý kiến lãnh đạo của tổ chức." Tư Mộ Hiền hài hước nói:

Hả? Đơn Dũng phát hiện ra chuyện không ổn rồi, đột nhiên mình biến thành người ngoài rồi, Lôi Đại Bằng còn dễ giải thích, sao Tư Mộ Hiền lại cũng bị mua chuộc như thế, lườm ai thằng cảnh cáo:" Xem ra vào hùa chèn ép tôi hả? Không phải tôi hẹp hòi không muốn đưa mọi người đi, mà nơi đó một nửa là nuôi lừa, một nửa là giết lừa, ai nấy tính khí như lừa, nói chuyện như cãi nhau. Lời không hay tôi nói trước, xem náo nhiệt là được, đừng làm bừa, đừng nói bừa, nơi đó rất đặc biệt."

"Bịa, chẳng qua là nuôi lừa chuyên nghiệp, làm như còn chú ý hơn cả vào tập thể chính phủ." Lôi Đại Bằng không tin:

"Thằng ngốc cậu hiểu cái rắm, đúng, họ là hộ nuôi lừa chuyên nghiệp, nhưng bất kể làm việc gì tới đỉnh cao đều rất đáng nể. Tính đi, mộ cân thịt lừa giờ bao nhiêu tiền?" Đơn Dũng hỏi:

" Bốn năm chục đồng hàng tốt." Lôi Đại Bằng đáp, gì chứ thứ này hắn thông thạo lắm:

" Một con lừa trừ đi lưỡi, tai, da, đuôi, xương và nội tạng, bình quân được 35% thịt, cậu nói một con lừa tính giá thịt là bao nhiêu?" Đơn Dũng lại hỏi:

" Một con lừa phải vài trăm cân, nếu là lừa Đức Châu thì còn to hơn, phải bảy tám trăm... Úi, mấy nghìn một con cơ à? Hiện giờ riêng dái lừa đã bán được một hai trăm, còn chưa phải là cái to." Lôi Đại Bằng kinh hãi:

"Đó là giá sau gia công, nơi này nuôi nhiều lừa tầm trung Tấn Nam, giá chừng 1.500 một con, vỗ béo chừng 2.500 đồng, nếu lừa nuôi thả tự nhiên giá càng cao.... Giờ anh nói cho cậu biết, Sử gia bình thường trong chuồng có 3000 con lừa, hơn nữa thôn xung quanh không ít hộ nuôi lừa do họ cung cấp lừa con, vậy cậu tính đi, gia sản nhà họ thế nào?"

Lôi Đại Bằng gập ngón tay tính mãi không ra:" Oa, té ra họ không phải đại hộ, mà là hào môn."

"Không chỉ như thế, cơ sở thịt lừa toàn Lộ Châu ở đó, nhà nào cũng nuôi, chỉ cần khống chế nơi đó là bằng với khống chế cung ứng nguyên liệu ngành ẩm thực Lộ Châu. Không phải anh dọa cậu, hôm nay chúng ta tới đó sẽ gặp đại đa số chủ nhà hàng, khác sạn, lò mổ, lái buôn, còn có đại lão gia công thịt lừa ngoại tỉnh." Đơn Dũng cảnh báo:

Lôi Đại Bằng hơi hiểu vì sao mà Đản ca không chịu dẫn mình đi rồi, nơi đó không tầm thường, có điều càng thế càng khiến hắn hứng thú.

Vương Hoa Đình nghe một hồi cũng tò mò xen vào:" Đơn Dũng, nhà hàng thịt lừa ở Lộ Châu nhiều lắm, sao phải chạy tới Lư Viên?"

Hỏi câu này làm cả ba anh em đều cười, Đơn Dũng đáp:" Bạn tuy đang ở Thượng Đảng, nhưng bạn cho rằng mình ăn được thịt lừa Thượng Đảng thực sự đấy à?"

Ồ, hỏi mâu thuẫn thế, Vương Hoa Đình không tán thành:" Chẳng lẽ không, tôi có thấy khác gì đâu."

"Khác lớn lắm, bạn chưa từng được ăn thịt lừa chân chính đâu." Lôi Đại Bằng mồm mép nhanh nhảu nói:

"Cứ như là cậu ăn rồi ấy." Vương Hoa Đình khó chịu, tên này chẳng biết gì, xen mồm không đúng lúc: