Q1 - Chương 082 Lần đầu tới Lư Viên đường thật xa. (4)
Vào địa giới Lư Viên không xa, cảnh tượng biến đổi to lớn, từ núi non gấp ghềnh thành bình nguyên mướt mắt, trên đồng cỏ rộng mênh mông điểm xuyết bảy tám hồ nước lớn nhỏ, tảo nên cảnh tượng tựa đào nguyên, từng đàn lừa đủ màu sắc chạy qua chạy lại, vẽ lên bức tranh bình yên tĩnh lặng, khó tưởng tượng được ở thời đại công nghiệp hối hả này.
Vương Hoa Đình như nhớ ra cái gì, nói:" Tôi nhớ ra rồi, hình như tôi đã nhìn thấy cái tên Sử Gia Thôn ở đâu đó, nơi này cách cách xã Tróc Mã không xa, cách khu căn cứ cách mạng cũ Vũ Hương chỉ mấy ngọn núi, nói ra cũng là khu căn cứ cách mạng. Năm xưa tổng bộ bát lộ quân, đại học quân chính kháng nhật đều đặt ở vùng này."
Nói tới đó thì Tư Mộ Hiền có thứ để nói rồi:" Toàn bộ Lộ Châu đều tính là khu căn cứ cách mạng cũ, luôn là tiền tuyến kháng Nhật, giải phóng đầu tiên mà mười mấy huyện thành Lộ Châu, sau bị người Nhật Bản đoạt lại. Sau đó nữa đánh giằng co ở đây, Quốc Dân Đảng, Bát lộ quân, còn có đám Hán gian Đại Hán nghĩa quân, ngụy quân, quân phiệt địa phương, đánh nhau mấy năm ở đây. Thiên Tích Sơn là cánh cửa của Thượng Đảng, Thượng Đảng là cánh cửa của Trung Nguyên, mà chỗ này là then cài, đánh nhau với người Nhật Bản ở đây là dữ nhất."
"Không thể nào, lừa tôi không học sử à? Nơi này không phải chỉ là căn cứ của Bát lộ quân thôi sao, nếu có chuyện như cậu kể thì sớm thành khu du lịch cách mạng rồi."
"Ha ha, bạn học lịch sử cũng giống như ăn thịt lừa, đa phần đã biến dạng rồi." Đơn Dũng xen vào giải thích:
"Sở dĩ nơi này không ghi chép trong lịch sử cách mạng là vì nơi này có một lịch sử không vẻ vang gì, năm xưa khống chế nơi này không phải Bát lộ quân, không phải Quốc Dân Đảng cũng không phải người Nhật, mà là một đám thổ phỉ, tên cầm đầu là Sử Đại Ma Tử. Người này tụ tập quân trong rừng núi, không nể mặt ai, vật tư phe nào cũng cướp. Vụ càn quét lớn năm 42, hơn sáu vạn người Lộ Châu bị quân Nhật và bọn Hán gian giết chết, Sử Gia Thôn cũng không tránh khỏi tai ương. Không ai biết Sử Đại Ma Tử là người Sử Gia Thôn, chuyện này đã chọc giận hắn, hắn không làm thổ phỉ nữa, cho một mồi lửa thiêu sơn trại Lư Viên, xách đao đi liều mạng với người Nhật, hơn một nghìn thổ phỉ dốc toàn bộ tiến đánh tổng bộ quân Nhật …. "
Thấy Đơn Dũng kể tới đó là dừng, Vương Hoa Đình hỏi:" Sau thế nào?"
"Thì ... Chết sạch chứ sao." Đơn Dũng đưa ra một đáp án không hề bất ngờ :" Không một tên thổ phỉ nào quay về hết, tuy cũng coi như là anh hùng kháng Nhật, nhưng mà họ là thổ phỉ, chẳng có danh phận gì, Tư Mộ Hiền phải nghiên cứu một đống tư liệu mới tìm ra đấy."
"Đây là chuyện có thật, sau đó xảy ra sự kiện cướp lương, lịch sử ghi lại quần chúng Lộ Châu chuyên cướp quân lương của Nhật Ngụy. Trên danh nghĩa là tiếp nhận sự chỉ huy của bên trên, nhưng quần chúng nào làm được, mà đó là tàn dư của thổ phỉ, chỉ có đám này to gan tàn nhẫn, cướp về mấy chục vạn cân lương thực từ tay Nhật Bản và Hán gian, chuyện này có ghi ở Lộ Châu Chí. Tiếp đó nữa không ít trong số bọn họ được tiếp nhận vào đội ngũ kháng Nhật, đợi giải phóng rồi thì thôn gần như bỏ hoang, đại bộ phần không về nữa, khá chút thì có thư thông báo tử vong ..." Tư Mộ Hiền mặt ngưỡng mộ:
" Cái này ... Tôi không nghe ra có giá trị sử học gì đáng ghi chép, từ xưa Thượng Đảng nhiều điêu dân, thổ phỉ nhiều như lông trâu, họ Đơn của anh chính là đám thổ phỉ lớn nhất." Vương Hoa Đình nhìn Đơn Dũng nói đùa:
"Tuy không có giá trị thật, nhưng dũng khí đó làm người ta khâm phục, dù sao năm tháng đó quân đội dám đội diện với quân chính quy Nhật không nhiều, thổ phỉ không hàng địch là giỏi rồi, huống hồ dám liều mạng." Đơn Dũng tìm chứng cứ cho điều y muốn nói trên lịch sử :" Đó cũng là nguyên nhân mà Sử Gia Thôn về sau quật khởi, tôi tới đây vài năm mới phát hiện, bọn họ không nội chiến, ai chọc vào người Sử Gia Thôn, bọn họ đoàn kết đấu lại, đánh một người là đánh toàn thôn. Tôi nghe cha tôi kể, khoảng 20 năm trước đâu cũng nghèo, mỗi Sử Gia Thôn sống thư thái, vì sao thế? Bọn họ kết đoàn kết đội đào hồ trên đường, xe sa xuống hố, bọn họ ra đói tiền, không thì khỏi đi. Sau nữa không thèm đào hố, dựng luôn chốt cướp tiền, chả ai dám quản, nếu không là cả thôn gây chuyện. Lái xe vùng ngoài sợ nhất một dải này, nên mới có lời truyền đi là người Lộ Châu điêu ngoa."
Lôi Đại Bằng nghe mà hâm mộ:" Chà chà, nơi này tốt đấy, có tiền dám làm càn, không tiền cũng dám làm càn."
Tư Mộ Hiền trêu:" Đại Bằng, đừng dạy học nữa, tới đây chăn lừa làm thổ phỉ đi."
"Thế thì tốt, tôi thấy nơi này hơn xã Tróc Mã ấy, ở kia còn phải bỏ tiền mua vợ, nơi này cướp luôn." Lôi Đại Bằng hí hửng bị Vương Hoa Đình lườm cho:
Càng giận hắn thì Lôi Đại Bằng càng không chịu yên phận, mắt hắn lại tốt, đi không xa nhìn thấy còn lừa xám cưỡi trên con lừa trắng, giữa ban ngày ban mặt hì hụi làm chuyện kia. Lôi Đại Bằng chỉ Tư Mộ Hiền:" Mau xem kìa, dã chiến luôn ... Á á, sao nhéo tôi?"
Vương Hoa Đình nhéo Lôi Đại Bằng, Lôi Đại Bằng bực mình nói lại, có điều cô vừa dựng mày liễu lên là hắn yếu ớt nói:" Tôi bảo con lừa mà, bạn tức giận cái gì chứ?"
"Không nói thì chết nghẹn à?" Vương Hoa Đình mắng:
Lôi Đại Bằng bị mắng thì hậm hực quay đầu đi, lấy im lặng đối đáp bạo lực. Ai ngờ vừa quay đầu liền thấy cửa thôn, kinh ngạc tới quên hết cả, lại la hét:" Oa oa oa, chỉ mới thấy biển người, đây là biển lừa, thế này phải có bao nhiêu cái dái lừa?"
Lần này Vương Hoa Đình không mắng nữa, cô cũng bị quang cảnh tráng lệ làm sững sờ, trừ con đường xi măng thông tới thôn, hai bên đường không có đồng ruộng mà toàn là lừa, chúng chen chúc nhau, thi thoảng có lừa con thấy xe tới hưng phấn kêu dài như chào đón khách. Thôn này trừ nhà lầu tập trung ở giữa, bốn phía là trại chăn nuôi, thi thoảng nghe lừa kêu như hợp xướng, náo nhiệt vô cùng."
Xuống xe phát hiện nơi đỗ xe chật kín rồi, đủ các loại xe đỗ kéo dài tận ngoài thôn, hơn trăm chiếc, chiếc Huyndai của họ đặt trong đám Audi, Mercedes, Hummer bị nhấn chìm. Giờ mọi người tin rồi, đây là nơi không tầm thường.
Trừ Đơn Dũng ra, ba người còn lại đều sững sờ, cảnh tượng này đúng là chưa từng thấy qua, nhìn gần càng tráng lệ.
Từng đàn lừa lùa tới cửa thôn chờ đợi, đàn lừa càng lúc càng hùng tráng, nói lừa biển lừa, đầu lừa lúc nhúc cũng không quá, có còn chạy lăng xăng, con gặp cỏ, con thì dùng mũi quấy rối lừa cái xinh xắn, có còn đứng lên khoe vốn liếng ý đồ bất chính.
Đơn Dũng giải thích rằng đó là đầu bếp các nơi tới chọn nguyên liệu, bắt tại chỗ, mổ tại chỗ, đừng nghĩ nhiều, lát nữa người ta đặt hàng lôi đi hết. Lôi Đại Bằng nhìn say sưa, thi thoảng chỉ điểm, không chỉ biết ăn, ngay cả có bao nhiêu loại lừa, hắn đều đọc rõ ràng.
Càng tới gần cồng thôn thì càng chật chội, không ngừng có xe cả vùng ngoài lẫn bản địa đi tới, kiếm chỗ để xe, sau đó gọi điện thoại, lát sau có người ra đón, mời khách vào đại viện rộng nửa mẫu giữa thôn. Đại viện đó bốn tầng, trông như biệt thự hạng sang, khỏi nói cũng biết là nhà của phú hộ Sử gia.
Đối với những người đa phần tiếp xúc với môi trường yên tĩnh của trường học mà nói, nơi huyên náo thế này, đúng là có chút chịu không thấu. Mở cốp sau xách hai cái hộp, Đơn Dũng quen đường thuộc lối đi tới mấy lều lớn đơn giản ở phía bắc thôn. Lát sau Tư Mộ Hiền phát hiện không đúng rồi, Đơn Dũng tựa hồ không phải tới tặng quà, nếu không làm sao ngay cả cửa chính chủ cũng không vào? Hắn lén lút nói nghi vấn này với Lôi Đại Bằng, Lôi Đại Bằng truy hỏi:" Ê, ê Đản ca, anh không tới nhà chính mà đi đâu đó."