Q1 - Chương 083 Luồn cúi đầu cơ vì món ngon.
" Cậu nghĩ ai cũng quen được ông Sử à? Chúng ta thế này, người ta thèm chiêu đãi chắc?" Đơn Dũng tĩnh bơ nói:
"Hả, anh không quen à?" Ngay cả Vương Hoa Đình cũng sững sờ, nghe Đơn Dung ba hoa bốc phét suốt cả đường đi, té ra không quen người ta:
"Ừ, tôi có nói là mình quen đâu?" Đơn Dũng hỏi vặn lại:
"Không quen anh tới làm cái gì?" Lôi Đại Bằng nổi giận:
"Tới tặng quà, ăn chực chứ sao nữa?" Đơn Dũng trả lời rất mâu thuẫn:
Ồ, Lôi Đại Bằng hiểu rồi, tức là phải đi nịnh bợ người ta mà chưa chắc đã được người ta tiếp, nói oang oang:" Em cứ tưởng anh quen nên đi theo kiếm ăn, té ra chẳng quen biết gì, người ta chẳng thèm chiêu đãi anh ... Chạy tới mấy chục km ăn miếng bánh thịt lừa rồi về à, ăn không bù nổi tiền xăng."
Phàm là tổ chức tiệc khai tỏa luôn món chính là bánh thịt lừa, bánh vuông vức kẹp thịt lừa to tướng, cắn một cái là lộ thịt ngay, người khác ăn ngon lành, có điều với nhà ẩm thực như Lôi ca mà nói, tất nhiên xem thường món ăn dành cho dân lao động đó.
Đơn Dũng không giận, cười nói:" Cậu sốt ruột cái gì? Bữa tiệc thực sự tới trưa mới lên bàn, tôi nghe nói hôm nay ông Sử tổ chức cả đại hội đặt hàng lẫn khai tỏa. Ông ta mời hết toàn bộ đầu bếp làm thịt lừa nổi tiếng ở Lộ Châu và vùng xung quanh tới, tổ chức đại tiệc ba ngày. Những đầu bếp đó một phần xuất thân Lư Viên, dù không xuất thân Lư Viên, họ cũng không bỏ qua cơ hội giao lưu, cho nên tiệc thịt lừa thực sự là ở đây."
"Thế thì tác dụng mẹ gì, anh đã không quen còn làm ra vẻ." Lôi Đại Bằng nghe mà phát thèm, cơ mà thấy khả năng được ăn không cao nên lải nhải:
"Không cho cậu đi, cậu cứ đòi đi." Đơn Dũng nói một câu làm Lôi Đại Bằng nghẹn luôn:
Ngược lại Tư Mộ Hiền nhìn ra điều gì đó, dỗ Lôi Đại Bằng mặt ỉu xìu xìu:" Đừng buồn, lão đại có cách mà, nếu không anh ấy chẳng phí công như thế."
" A, đúng rồi, anh ấy gian hơn quỷ, đời nào làm ăn lỗ vốn." Lôi Đại Bằng phát hiện vấn đề mình sơ ý bỏ qua, nhưng nhìn cái thôn xa lạ và dòng người nhốn nháo lại ủ rũ:" Gian mấy cũng chịu, không quen người ta, người ta không tiếp thì tác dụng chó gì, đây không phải chuyện có thể dùng tiền giải quyết được. Đản ca, đừng trêu em nữa, anh quen ông chủ Sử phải không?"
" Anh đúng là không quen ông Sử, nhân vật lớn như vậy nếu không phải là khách hàng mỗi năm mua tới trăm vạn thì người ta không tiếp đâu." Đơn Dũng dừng bước, cười ranh mãnh :"Có điều anh quen Tiểu Sử sinh nhật hôm nay, cậu nói anh có cách không?"
Lôi Đại Bằng gật đầu như bổ củi, mừng lắm:" Hình như lại có rồi, nhỏ thế nào cũng dễ dụ hơn già."
Vương Hoa Đình còn chưa hiểu mấy cái trò của ba anh em này:" Không sao đâu Đơn Dũng, không nhất định là phải ăn, tới chơi mở mang kiến thức cũng không tệ, tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng hùng tráng như thế."
Chính vì mang tâm thái đi chơi, Vương Hoa Đình không quá để ý tới có được ăn toàn lư yến không, cô nói thế cũng không hoàn toàn là để an ủi Đơn Dũng.
"Ha ha ha, không ăn được thì phí công rồi." Đơn Dũng xem ra có vẻ tự tin lắm, đặt hộp xuống, mò điện thoại, chưa gọi đã dặn mọi người:" Không được nói linh tinh, thấy cái gì cũng không được ngạc nhiên, đặc biệt là cậu đó Đại Bằng, nói linh tinh là hết ăn.
Lôi Đại Bằng nghe dọa mất ăn thì gật đầu ngay. Đơn Dũng gọi điện thoại, lúc xưng hô là Tiểu Bảo Quý, lúc thì là tiểu thiếu gia, đồ đã mang tới rồi, còn dẫn theo mấy người bạn, nói vài câu đã cúp điện thoại. Mấy người còn lại hiểu rồi, không phải tới tặng quà, mà là mua chuộc tiểu thiếu gia. Nhưng mà đây vốn là chuyện quang minh chính đại, sao mà phải lén lút như buôn lậu thế?
Còn chưa kịp hỏi thì người đã tới, tiếng mô tô ầm ầm, từ một cái lán đằng xa một cái mô tô bốn bánh lái tới, loại bánh to, kiểu việt dã. Tiếng động cơ lớn làm bọn lừa chạy loạn lên, xe đi tới trước mấy người Đơn Dũng đỗ lại. Lôi Đại Bằng đúng là kinh ngạc, thằng bé đó cao lớn, miệng rộng tai to, không kém Đơn Dũng là bao. Đừng bảo 13, bảo nó 30 cũng có người tin. Hơn nữa tùy tiện kéo một con lừa ra trông cũng thanh tú hơn nó.
Té ra trên đời có người xấu xí như vậy, Lôi ca tự tin hơn hẳn.
Tiểu thiếu gia có vẻ thích Đơn Dũng lắm, nhảy xuống xe ôm chầm lấy y:" Anh Đơn, đồ mang tới cho em đâu, anh hứa rồi nhé."
"Ở đây, đừng nói với chị em cha em đấy." Đơn Dũng nhắc:
"Em biết, họ quản thế nào được xem." Sử thiếu gia ngồi xuống, nhìn cái hộp, về xe rút dao ra, làm Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền giật mình, té ra thằng nhãi này mang theo đồ chơi. Hộp gõ vừa cậy ra, Vương Hoa Đình đứng bên Đơn Dũng tỏ vẻ không vui, bảo sao y lại thần bí như thế.
Là một cái súng nỏ, nỏ cơ, toàn thân đen xì, cánh nỏ bằng thép, Sử thiếu gia mắt sáng lên, tay thoăn thoắt lắp ráp rất thuần thục. Đơn Dũng giúp nó mở hộp còn lại, toàn là mũi tên ngắn. Sử thiếu gia lấy chân đạp dây cung, lắp tên lên thử nghiệm.
Trình độ không tệ, hắn xoay người bắn một phát, tên bay ra đánh pặc, mũi tên cắm vào cành cây dương cao mười mấy mét, chỉ để lại chấm đỏ ở đuôi mũi tên. Thằng nhóc này tuy không lớn, nhưng hành động mang đậm bản sắc thổ phỉ của Sử Gia Thôn.
"Đồ tốt." Sử thiếu ra mừng rỡ, dọn dẹp đặt sau xe việt dã, chỉ cái lều lớn không xa:" Theo em."
Cái xe chạy đi ầm ầm, giờ thì đừng nói là nói linh tinh, mọi người chấn kinh tới không nói lên lời nữa rồi, người vừa đi Lôi Đại Bằng mới lên tiếng mang tính thăm dò:" Thế mà anh còn bảo em dạy hư con người ta."
Thứ này lợi hại hơn ná nhiều lắm, tầm bắt đạt tới hơn trăm mét, cái gì Lôi Đại Bằng không biết chứ cái này hắn biết rất rõ, đặt vào tay trẻ con, không chừng gây họa lớn, chết người như chơi." Vương Hoa Đình nhỏ giọng trách :" Đơn Dũng, thế này quá đáng rồi."
"Cho mọi người đi theo không phải là để chỉ trích tôi, ai không thích có thể về. Cái nhà đó cả súng cũng có, nói gì tới một cái nỏ." Đơn Dũng hùng hồn nói:" Thằng bé như thế còn cần chúng ta làm hư à, không làm thổ phỉ mới là uổng phí tài năng. Ai muốn đi tôi không cản, đi mau đi."
Lôi Đại Bằng thì chắc chắn không chịu về rồi, hắn mặc, chỉ cần được ăn là đủ. Tư Mộ Hiền thì đi theo Đản ca. Vương Hoa Đình không muốn về một mình, hơn nữa về cũng chẳng giải quyết được gì nữa. Bốn người đi tới mảnh đất trống trong thôn, nơi này dựng toàn là lều, ở trước cửa một căn lều, Sử thiếu gia đang nói gì đó với một quản lý.
"Nhìn thấy không, bạn trai chị tôi đấy, chính là anh rể tương lai của tôi ... Mau lên, trước tiên chọn món ngon hôm nay làm cho anh tôi một bàn, anh ấy chiêu đãi bạn bè." Sử thiếu gia nói với Đơn Dũng:" Anh rể, em đi trước nhé, mẹ em bắt em về dập đầu." Nói rồi nổ xe moto phóng thẳng.
Thế là liền có mấy người cười tươi đi tới đón Đơn Dũng vào lều, cái lều nhìn bên ngoài rất bình thường, vậy mà bên trong có bàn bát tiên lớn, xung quanh bày hoa tươi. Viên quản lý kia tự mình rót trà cho bốn người, bảo bọn họ đợi một chút, sau đó ra ngoài.
Đơn Dũng trà trộn được vào rồi đắc ý nói:" Đừng thấy nơi này điều kiện đơn giản mà coi thường, nguyên liệu tốt thêm vào đầu bếp hạng nhất, lát nữa ăn là biết ... Hả? Sao thế? Sao cứ nhìn tôi như vậy?"
Ba người kia cứ nhìn Đơn Dũng với ánh mắt khác thường, vẫn là Lôi Đại Bằng nhanh mồm hỏi:" Vừa rồi thằng bé kia gọi anh là anh rể đúng không? Em nói này Đản ca, anh giỏi lắm, dụ dỗ được Sử gia cô nương, giờ thì ăn cơm nhão cả đời không hết."
Vương Hoa Đình cũng ném cho y một ánh mắt hờn giận, như muốn nhận thức lại y lần nữa.