Q1 - Chương 084 Đại tiệc ê hề. (1)
Bị mấy người bạn nhìn với ánh mắt kỳ lạ, Đơn Dũng bực mình chẳng phủ nhận nữa, vỗ ngực nói:" Các anh em, vì dẫn mọi người đi ăn bữa này, tôi chẳng những tốn kém hơn 2000 mua một cái nỏ, còn hi sinh bản thân làm anh rể người ta ... Có điều Đại Bằng này, cho cậu biết Sử gia có một cô gái, hơn chúng ta hai ba tuổi mà nắm nửa gia nghiệp, ông Sử tuyên bố, ai cười con ông ấy, của hồi môn là nửa gia sản."
"Thế cơ à, vậy là phú tỷ trăm vạn rồi." Tư Mộ Hiền thốt lên:
"Không sai chút nào, đúng là phú tỷ đấy, dù không có hồi môn cưới về cũng lãi, bà chị đó giỏi lắm, làm việc hơn mười nam nhân, ai cưới chị ấy, cả đời này không lo cái ăn cái mặc. Đại Bằng này, hay anh giới thiệu cho cậu nhé." Đơn Dũng đột nhiên chuyển mục tiêu:
"Ồ, thế thì có thể cân nhắc ..." Lôi Đại Bằng động lòng lắm, chợt nhớ tới bộ dạng thằng em, trợn mắt lên với Đơn Dũng:" Anh trêu em à, chị của thằng nhóc kia thì dung mạo làm sao đẹp đẽ nổi."
"Chất lượng cậu tệ hại thế này mà còn chê người ta à? Nếu không làm sao có hồi môn lớn thế?" Đơn Dũng dụ dỗ:
Lôi Đại Bằng lắc đầu quầy quậy, liên tục nói không được, cứ như sợ bị ném vào động phòng ngay vậy.
Nét mặt Vương Hoa Đình trong thoáng chốc đã biến đổi liên hồi, có điều cô khẳng định được, Đơn Dũng thuần túy là bày trò, trừ nhắm vào món ăn thì không cái nào là thật.
Lòng cô nhẹ nhõm hẳn, vừa rồi nghe Sử thiếu gia gọi anh rể một cái, trái tim tức thì như bị bóp nghẹt.
Có thứ biến hóa còn nhanh hơn, đó là bốn người vừa nãy còn ngơ ngác đứng bên đường như gà lạc mẹ, giờ đã là khách quý của Sử gia, nhất thời chưa kịp thích ứng. Đơn Dũng lại nhỏ giọng dặn mấy người, cứ mở miệng ăn là được, đừng nói gì cả. Vương Hoa Đình cứ thấy hoang đường thế nào, nhưng mà ba tên này tụ lại, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Chừng một tuần trà, rèm vén lên, bốn người bất giác ngồi ngay ngắn, nhìn qua có vẻ giống vị khách lai lịch không nhỏ, nhất là Đơn Dũng, ngồi đường hoàng ở chủ vị, làm ra vẻ như con rể thật ấy ...
Mấy món ăn nguội mang lên bàn, Lôi Đại Bằng sáng mắt, Tư Mộ Hiền hứng thú nhìn, Đơn Dũng ngồi im không nhúc nhích, Vương Hoa Đình chưa hiểu.
Tiếp đó một người chừng ba bốn chục tuổi đi vào, áo vải thô, đeo tạp dề, trông như đầu bếp, chân lại đi giày da bóng lộn, cổ tay đeo đồng hổ không rẻ. Động tác lưu loát mượt mà, nhìn vô cùng thích mắt, tay giơ lên một cái đặt xuống, cái khay lớn đặt lên bàn, không sánh ra ngoài chút nào, theo sau còn có người hô lên:" Tai lừa băm tỏi, tim lừa ngâm, môi lừa ướp gừng, gan lừa kho tiêu, thêm vào một đĩa dưa chuột ... Các vị thong thả dùng."
Nói rồi vỗ niêm phong một cái vò, rót rượu ra, toàn bộ dùng bát, viên quản lý cười lấy lòng hỏi:" Nghe nói anh là con rể Sử gia ạ?"
"Ha ha, chuyện còn chưa đâu vào đâu, anh đừng coi là thật, tôi chỉ mời vài người bạn tới chơi thôi.” Đơn Dũng nói rất tùy ý, kiểu người có thân phận càng không thích khoe khoang. Mà càng khiêm nhường như thế, viên quản lý càng tin, Đơn Dũng diễn kịch tới cùng, nhìn viên quan lý như thể ông chủ nhìn người hầu:" Sao trông anh lạ thế, tôi thường tới thôn, nhưng chưa bao giờ gặp anh."
"Dạ dạ, năm xưa tôi tới Sơn Đông xông pha, lần này về thăm quê." Người kia nhìn Đơn Dũng cao ráo điển trai, không phải loại mặt trắng, mà rất có hào khí giang hồ. càng thêm khách khí nói:" Hôm nay có mười hai món nguội, bốn tám món nóng, chín món canh, các anh chỉ có bốn người, e là không ăn hết, hay là anh chọn món đi."
Bảo chọn món mà không đưa thực đơn, gặp phải tình huống này người khác lúng túng, Đơn Dũng thoải mái đưa thuốc lá ra mời, hỏi:" Hôm nay có vị bếp trường nào tới?"
"Hoàng Đại Mao của Công Phu Lư, Tiểu Mễ của Quan Sơn Thành, người của Đức Châu Nhất Phẩm Cư, thêm vào đám anh em chúng tôi về chúc mừng." Người kia thuận thế châm lửa cho Đơn Dũng trước, tuy ăn mặc kiểu người sai bảo trong bếp, nhưng không có kiểu khúm núm của người làm công, có thể nói là loại ông chủ giàu lên không quên gốc.
Đơn Dũng phả ra một làn khói trực tiếp điểm danh :" Cửu chuyển lư tràng, thái sợi; ngư hương lư ti, của Nhất Phẩm Cư; Hồ điệp lư kiện, nguyên vị; Ma thiêu lư lặc, mới giết, lượng ít chút. Thêm một bát canh hồng thang bảo trấp, thế thôi, để bạn bè tôi thử."
"Úi gia, chuyên gia chuyên gia, bảo sao chẳng phải con rể Sử gia, anh đợi chút." Viên quản lý như phát hiện tân đại lục, ai dám nói đây không phải con rể Sử gia nữa, hớn ha hớn hở mà đi, làm người ta chẳng hiểu niềm vui đó từ đâu ra:
Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền sớm lấy tay cầm dưa chuột nhai rồi, Vương Hoa Đình còn chưa đụng đũa, nghi hoặc của cả ba người đều đặt lên Đơn Dũng, bảo y không phải con rể Sử gia sao, cơ mà nhìn chẳng chỗ nào là giả.
Đơn Dũng nhấp ngụm rượu giảng giải, ông Sử của Lư Viên này năm xưa là nhân vật có tiếng, phất lên nhờ bán da lừa, trước kia da lừa đắt hơn thịt lừa, vì là nguyên liệu chính nấu cao su. Từ Lộ Châu đến Sơn Đông, Hà Nam quen biết bạn bè rất nhiều, hồi đó buôn bán thịt lừa không tốt như bây giờ, song lập lên nền tảng tốt rồi, lại có điều kiện ông trời ưu đãi ở Lư Viên, Sử gia vươn lên đứng đầu. Mỗi năm vào ngày đặt hàng, ông chủ các nơi và nhà hàng lượng tiêu thụ lớn đều dẫn đầu bếp mới. Một mặt lôi kéo quan hệ Sử gia, một mặt học bản lĩnh nấu nướng của nhà khác. Đừng nghĩ ở đây họ chỉ là đầu bếp, ra ngoài kia đều gia sản không nhỏ.
Điều này thì Vương Hoa Đình tin, vừa rồi cô chú ý người kia ăn mặc không ra thể loại gì, như cố ý mặc thành như thế.
Trong lúc nói cười cũng bắt đầu ăn, điều kiện nơi này đơn sơ, nhưng món ăn chẳng sơ sài, từng lát thịt lừa mỏng dính, thử một miếng, thơm cay giòn, nhai rất thích. Món môi lừa thì hai màu tìm trắng đan xen, Đơn Dũng nhìn kỹ thuật chế biến có hơi ủ rũ nói, trừ Công Phu Lư Hà Bắc ra thì không ai thái được thế này, truyền thuyết là lót giấy dưới miếng thịt, luyện thái sao giấy không có vết dao nào mới tính xuất sư.
Lôi Đại Bằng vừa nhai vừa gật đầu, không nói nữa. Tư Mộ Hiền thử món tai lừa, khen làm không tệ, ăn vào miệng rất sảng khoái, không dính không cứng không già, đều vừa vặn.
Ba người ăn uống tưng bừng, bỏ quên Vương Hoa Đình, một lúc sau Đơn Dũng mới khuyên cô gái chỉ nhìn mà không ăn:" Sao thế, lại thương sót sinh linh à?"
Vương Hoa Đình lắc đầu, nói thật, cô nhìn tim, môi, tai, dạ dày ở đây, lại liên hệ với đàn lừa chạy vô tư tung tăng ngoài kia có lẽ chẳng ý thức được vận mệnh tàn khốc của mình, nghĩ thế nên chẳng còn khẩu vị gì nữa. Huống hồ còn toàn là món lòng, cô không thích, nên không ăn.
Đơn Dũng liền tự mình chủ trương, gắp miếng gan lừa đặt vào bát cô:" Bạn thử đi, gan lừa chính tông, ở Lộ Châu không có đâu."
Vì ánh mắt khích lệ của Đơn Dũng, Vương Hoa Đình khó khăn lắm mới lấy được dũng khí cắn miếng nhỏ, tuy thấy rất thơm, nhưng chưa làm cô thoát ra khỏi chướng ngại tâm lý, lại bỏ xuống. Đơn Dũng không mời nữa, đây là món khai vị, đặc sắc chưa tới."
Vương Hoa Đình không muốn người khác ngại vì mình không ăn, lại thấy ba người kia uống rượu sảng khoái, cô cũng cầm bát rượu lên miệng uống một ngụm. Chẳng ngờ vừa uống vào liên phì một cái, Vương Hoa Đình nghiêng đầu phun hết ra ngoài, thè lưỡi ra ngoài, nhăn nhó chịu không nổi. Ba thằng bất lương cười phá lên.
Lôi Đại Bằng vội đưa cho cô cốc nước, lại gắp thức ăn:"Mau mau ăn một chút, uống nước áp xuống."