← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 089 Không có công, không hưởng lộc. (3)

Đúng lúc này phía dưới có người gọi "Bảo Toàn", ông già liền đứng dậy, người có thể gọi cái tên này chỉ có thể là bà Sử, cũng là người phụ nữ hung dữ. Ông già đáp lại rồi vỗ vai Đơn Dũng, bảo con gái chiêu đãi cho tốt, ông ta xuống lầu rồi còn nhìn Đơn Dũng đầy hứng thú.

Đừng nói Đơn Dũng không vui gì, ông già nhìn Đơn Dũng ngần ngừ chẳng đủ hào sảng độ hài lòng cũng giảm xuống, bĩu môi mà đi.

Anh rể giả biến thành con rể thật thì xong, đợi ông già đi, Đơn Dũng ngượng ngùng nhìn Sử Bảo Anh cười mất tự nhiên. Sử Bảo Anh khôi phục dáng vẻ không thua nam nhân, trừng mắt:" Nhìn cái gì, cậu làm cao quá, làm việc nói chuyện cứ lằng nhằng, một câu thống khoái cũng không có. Nếu chẳng phải thấy cậu thành thật thì chuyện tốt này làm gì rơi vào đầu, mỗi ngày có cả đống người tới nhờ vả cha tôi."

" Chỉ bảo cái nào, tới đây làm, hay là mượn tiền cha chị làm ăn?" Đơn Dũng hỏi:

"Đều được mà, cha cậu từng kinh doanh nhà hàng, mở quán là chuyện quen thuộc rồi, nhưng muốn kinh doanh thịt lừa thì không đơn giản. Cậu cũng đã thấy các bếp trưởng hôm nay tới đây rồi đấy, muốn làm tốt nhất thì đều phải bắt đầu từ cách dùng dao." Sử Bảo Anh thong thả nói, không dùng cái giọng oang oang như khi nãy:

"Chị bảo tôi đi học làm đồ tể à?" Đơn Dũng bực bội, khí chất anh đây làm sao lại giống đồ tể:

"Ừ, đúng đấy." Sử Bảo Anh trả lời càng làm người ta chán hơn:

"Được rồi, được rồi, đợi tôi tốt nghiệp xong hẵng nói, để tôi suy nghĩ kỹ đã... Bạn tôi đều ở ngoài, tôi ra trước."

Đơn Dũng nói rất thiếu tự nhiên đưa tay ra mời, hai người cùng xuống lầu, may là khách khứa phía dưới đông đúc, hóa giải xấu hổ giữa hai người. Khách tới chúc mừng sắp đến cao trào, bà Sử không biết bắt đươcj thằng nhãi Sử Bảo Quý từ chỗ nào về, nghe nói là thầy âm dương tới rồi, đang đốt giấy vàng, thằng nhóc bị ấn đầu lạy vài cái. Nó rất không muốn, lạy xong là chạy ngay.

Sử Bảo Anh vỗ vai Đơn Dũng:" Cậu nghĩ thật kỹ rồi cho tôi câu trả lời chuẩn xác." Nói xông vội vàng đi vào đám đông.

Đơn Dũng không đáp, lặng lẽ rời Sử gia đại viện, vừa ra ngoài liền chạy như bỏ trốn về chiếc Huyndai đỗ ở đầu thôn, tới trước xe mở cửa ra, Vương Hoa Đình ngủ say rồi, Say Ngất Lừa đúng là danh bất hư truyền.

Có điều chỉ thấy Vương Hoa Đình mà không thấy hai thằng kia đâu, chỉ thấy áo thun bó bị kéo lên, để lộ cái rốn xinh xinh, thần hình mềm mại dụ hoặc, so với khi thức tăng thềm một phần sắc thái ôn nhu nữ tính. Đơn Dũng gõ gõ cửa sổ, Vương Hoa Đình mơ màng tỉnh lại, hạ cửa kính xuống, dụi mắt nhìn quanh, dáng vẻ muôn phần đáng yêu:" Sao giờ mới về?"

" Giờ mới về là sao, tôi mới đi một lúc, hai thằng kia đâu?" Đơn Dũng hỏi:

"Không biết, tôi mơ hồ ngủ mất." Vương Hoa Đình miệng chóp chép, dáng vẻ ngủ chưa đã:

"Thấy Say Ngất Lừa lợi hại chưa?" Đơn Dũng nhìn đám đông lộn xộn hỗn loạn, chẳng biết đi đâu mà tìm, rút di động ra gọi, Lôi Đại Bằng ngoài vùng phủ sóng, điện thoại của Tư Mộ Hiền thì không ai nhận máy, không khỏi lo lắng, chẳng lẽ hai thằng đó xảy ra chuyện? Nơi này thì xảy ra chuyện gì được chứ?

Đơn Dũng chạy đi hỏi mấy người quen, đều không rõ, đang bực mình về xe thì từ xa thấy Tư Mộ Hiền chạy nhanh tới, trông thở không ra hơi, Đơn Dũng giật mình chạy tới giữ lấy hắn:" Có chuyện gì rồi, Đại Bằng đâu?"

"Mau, Đại Bằng giận dỗi đấu rượu với người mổ lừa, em kéo không được." Tư Mộ Hiền chỉ chỗ, gấp tới độ không nghe thấy chuông điện thoại.

"Hả? Hắn muốn chết à?" Đơn Dũng sợ hãi chạy ngay, Vương Hoa Đình trông thấy liền gọi với theo, hai người kia không nghe thấy, cô đành chạy đuổi theo.

Đơn Dũng chạy rất nhanh, khiến y sợ như thế là có nguyên nhân, người Lộ Châu thích rượu, ở quê càng quá, rượu mà dưới 50 độ thì đều bảo không đã, đám xuất thân chăn lừa ở Sử Gia Thôn uống càng dữ, thích nhất chính là Say Ngất Lừa, độ cồn cao nhất tới 70, dùng thay cồn chẳng sao. Đừng nói đấu rượu, ai chưa tiếp xúc thì một chén nhỏ cũng đủ xỉu, nếu không sao gọi là Say Ngất Lừa?

Ý là cả gia súc còn xỉu, huống hồ là người? Rượu này vì thế mà có tiếng, thêm vào giá rẻ, nên luôn là thứ người dân lao động thích nhất.

Rất nhanh đã chạy tới tường bao, ở đó tụ tập cả đống người,  người nông thôn thích náo nhiệt, chen lấn vây quanh, hò hét kích động. Đơn Dũng kiễng chân nhìn vào sân mổ lừa, máu nhuộm từng mảng, ở giữa có một cái bàn, Lôi Đại Bằng đối diện với một đại hán, trước mặt mỗi người có một cái bát sứ, người rót rượu không ngờ là thằng tiểu quỷ Sử Bảo Quý, nó bê vò lên hô:" Mọi người làm chừng, tên béo này nói, thua mất di động, còn nếu  anh Căn mà thua thì mất còn lừa cho tên béo.... Bát thứ ba, không cho đổ ra ngoài, nếu không phạt một bát."

Nói xong nó rót đầy hai bát rồi giơ lên chứng tỏ sự công bằng, đưa cho hai người kia, cả hai nghiêng bát uống ừng ực, xung quanh vỗ tay reo hò rung trời.

Tới đây rồi Đơn Dũng lại thành không dám xông vào nữa, Tư Mộ Hiền đi lên bị kéo lại, nơi này có ba thứ không được can, đó là can đánh nhau, can uống rượu và can đánh bạc. Vì sao? Vì đánh nhau, đánh bạc và uống rượu là một phần cuộc sống hàng ngày, can là họ trở mặt. Đơn Dũng bất lực nói:" Đợi khiêng nó về thôi."

Vương Hoa Đình cũng tới nơi, cô chưa thấy ảnh nam nữ vây xem đấu rượu thế này, hỏi thế này là sao?

Tư Mộ Hiền giải thích, hai người bọn họ xem giết lừa, có lẽ là người giết lừa thấy Lôi Đại Bằng trông hay hay, thế là bắt chuyện với nhau, một khoe khoang mình giết lừa giỏi thế nào, một khoe mình ăn thịt lừa giỏi ra sao. Sau đó cùng bốc phét mình uống giỏi thế nào, càng nói càng không ai chịu thua ai, thế là đánh cược, Lôi Đại Bằng đặt cái Iphone, người giết lừa bảo Iphone mà ghê à, hắn đặt con lừa.

Nghe nói tới đấu rượu thế là có người vào hùa, nói phàm là đấu rượu ắt có người gục, nên cần người thứ ba rót rượu, kinh động tới Sử thiếu gia,  hắn đứng ra làm trọng tài.

Khi uống tới bát thứ ba thì cả nhà ông chủ Sử cũng tới, chẳng những không ngăn cản mà còn hứng thú quan chiến, ông ta còn thêm tiền cược, nói ai thắng được thêm hai cái dái lừa khỏe mạnh, khiến đám đông hú hét.

Lúc này mặt Lôi Đại Bằng trắng bệch, mỗi ngụm rượu uống vào như nuốt than xuống họng, người đối diện cũng chẳng khá hơn là bao, vì mặt hắn đen xì nên nhìn không ra chứ trán thì lấm tầm mồ hôi rồi. Không thẹn là Say Ngất Lừa, thế này ai thắng ai thua đều không dễ chịu gì đâu.

"Bát thứ tư, nhìn kỹ... Kỷ lục cao nhất của thôn ta là mười bát mới gục, hôm nay xem có phá được kỷ lục không." Sử Bảo Quý hô lớn rót rượu:

Cả hai cầm bát lên nhìn nhau như kẻ thù, vừa uống vừa nhìn đối phương, mắt không rời, gần như cùng lúc đặt bát xuống, khiến xung quanh lại hú lên.

Ngoài đám đông, Vương Hoa Đình không chịu được nữa, kéo Đơn Dũng cúi xuống, ghé tai nói:" Sao đây, Đại Bằng không chịu được nữa rồi, uống nữa hại người lắm."

"Vậy thì phải làm sao, giờ mà lui thì sau này không vào thôn được nữa đâu." Đơn Dũng ghé tai đáp, cưới hổ khó xuống rồi, thà say ngất luôn còn hơn là nhận thua:

"Chẳng lẽ vì tới đây mà uống tới bệnh luôn à?" Vương Hoa Đình nắm chặt cánh tay Đơn Dũng, mong hắn nghĩ cách:

Đơn Dũng lắc đầu:" Đợi đi, sắp xong rồi, bọn tôi khiêng người, bạn lái xe, mau chóng tìm nơi rửa ruột."

"Hả?" Vương Hoa Đình nhăn mặt, đây mà cũng là cách giải quyết à:

Có điều nhìn đám đông như lên cơn thế này, hình như cũng chẳng có cách nào hơn.