← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 090 Đấu rượu kiểu này ai chịu thấu. (1)

Cứ nghĩ hai người đấu rượu kia sắp gục rồi, vậy mà chưa gục, tới bát thứ năm, sắc mặt hai người khó coi cực độ, còn xung quanh càng náo nhiệt. Người ở đây còn lạ gì Say Ngất Lừa, uống được năm bát là tửu lượng cực cao, người trong thôn mới uống nổi, người ngoài thôn uống được ba bát cũng hiếm.

Tình thế nhìn có vẻ đã rõ ràng, Sử Căn Oa giết lừa trong thôn cao tớn mét chín, mặc áo chẽn không tay phanh ngực ra, bắp tay cuồn cuộn, bàn tay to hơn cả bát, mở miệng như cái thùng, rượu đổ vào không biết đi đâu. Ngược lại Lôi Đại Bằng bụng to chân nhỏ, tướng mạo bất quy tắc kém xa. Anh chàng chăn lừa thắng là cái chắc.

Bát thứ sáu, Lôi Đại Bằng đứng im không nhúc nhích, cảm tưởng cử động là phun rượu ra ngoài, Sử Căn Oa hung hãn khác thường, đi chắp tay một vòng cám ơn khán giả cổ vũ.

Bát thứ bảy, sắc mặt Đơn Dũng nghiêm trọng, y biết Lôi Đại Bằng đã vượt giới hạn, Say Ngất Lừa uống tới mức độ nhất định sẽ làm tê liệt thần kinh, mỗi năm mùa đông xung quanh thôn đều có người uống say vô thức ra ngoài bị chết cóng. Nơi này nhìn phồn hoa tựa gấm, thực ra là nơi sơn cùng thủy tận, người rất ít.

Ăn thật ngon, chết thật nhanh là tín ngưỡng sống ở đây, ai uống say mà chết, người trong thôn nói, con mẹ nó, chết thế mới sướng.

Bát thứ tám, Lôi Đại Bằng phải cắn răng uống, đôi mắt đã thất thần, đối phương thì yết hầu cuộn lên liên hồi, khó chịu vạn phần. Thôn dân thì hay rồi, phần khích như chơi thuốc lắc, tay vẫy, mồm hô. Sử thiếu gia kích động hô lên:" Gần kỷ lục rồi, hôm nay nếu phá kỷ lục thì sẽ là chuyện lớn. Nào ... Bát thứ tám, bát này mà không gục, thua cũng là hảo hán, đúng không cha?"

Ông chủ Sử giơ ngón cái rống:" Đúng, đều là hảo hán, chàng trai giỏi lắm, mấy chục năm rồi chưa ai thắng người trong thôn chúng tôi."

Vừa khen một cái đám đông càng gào như điên, không vì đối phương là người ngoài mà kỳ thị, chỉ cần là hảo hán thì tới đây đều được kính phục. Sử Căn Oa ngửa cổ miễn cưỡng đổ vào bụng. Lôi Đại Bằng cầm bát uống chậm, tựa hồ là cung giương hết đà, sau đó đột nhiên tăng tốc ngửa cổ uống sạch, đặt bát xuống thì đối thủ đã uống hết, phải chống tay vào bàn mới đứng vững.

Cả hai mắt lờ đờ, chân lảo đảo, sắp không trụ được nữa.

"Giỏi, bất kể là ai thắng ai thua, sau này đều là khách quý trong thôn. Nào, xem xem ai phá được kỷ lục của Sử Bảo Toàn tôi." Ông chủ Sử hét lên át cả tiếng con trai:

Giờ người trong thôn lẫn người ngoài có hiểu biết đều sợ rồi, không quá khích nữa, uống tiếp được thì không phải là người, dù là lừa thì cũng đủ gục hai con rồi.

"Bát thứ mười ...." Thằng nhãi Sử Bảo Quý hô dài bê bát đi quanh một vòng, sau đó đặt trước mặt hai người, nó nhìn ra, hai người này vài ngụm nữa là thấy trò hay thôi:

Sử Căn Oa dùng hết sức cầm bát lên, cầm cũng không vững nữa, khó lắm mới đưa được lên miệng. Nhìn Lôi Đại Bằng không bê bát, hắn đắc ý lắm, đó là chút bản năng còn sót lại, chỉ đợi đối phương không chịu nổi mà gục xuống. Vậy mà Lôi Đại Bằng tựa hồi quang phản chiếu, mắt trừng lên, tỉnh hẳn, bê bát ngửa cổ uống một hơi sạch luôn, miệng trào ra rượu, hào khí ngút ngàn đập bát đánh choang, chỉ đối thủ:" Uống bát không đã, mang vò ra đây."

Hơn trăm người xung quanh khiếp sợ, Sử Căn Oa bê bát cách miệng vài phân, chớp mắt ý chí mất sạch, ý thức mất theo, ngã đánh uỵch ra đất, bát lăn tròn đi xa.

Gục rồi, hán tử to hơn lừa gục rồi, Lôi ca thành ngựa ô rồi.

Xung quanh im phăng phắc, người ngoài thắng người bản địa, đây là lần đầu, hơn nữa còn đứng như không có chuyện gì xảy ra. Cả ba người Đơn Dũng cũng sợ, nhìn  Lôi Đại Bằng như chưa từng quen vậy.

Ông chủ Sử phá vỡ im lặng:" Hảo hán tử, cho cậu ấy một vò ... mấy chục năm rồi chưa thấy ai uống được mười bát."

Đúng lúc này Lôi Đại Bằng cười như thằng ngốc, thân thể uốn éo, nụ cười vẫn ở trên môi còn người đáp đất. Xung quanh cười rộ lên, may quá, vẫn còn là con người.

"Mau mau ..." Đơn Dũng tách đám đông, dẫn Tư Mộ Hiền xông lên đỡ Lôi Đại Bằng, cái thằng này như gắn vòi nước ở mồm, rượu đang tuôn ra ào ào. Đối phương bị khiêng đi cũng thế, đầu ngoẹo sang bên phun ra rượu, có điều tố chất hắn khá hơn, còn hầm hừ được chứ Lôi Đại Bằng như con lợn chết vậy.

Đơn Dũng thì cõng, Tư Mộ Hiền và Vương Hoa Đình đỡ phía sau, lòng như lửa đốt đi về xe. Lôi Đại Bằng không chỉ nôn hết lên người Đơn Dũng còn nôn cả lên xe, bọn họ vừa ngồi vào chỗ thì Sử Bảo Quý chạy ra, đưa di động tới, còn cười toe toét:" Anh Đơn, anh thắng còn lừa rồi bảo người ta dắt tới nhé, ấy đừng đi, chị em nhìn trúng anh, còn chưa để mẹ em xem mắt."

Lúc này còn để ý gì tới lừa nữa, cũng kể vụ con rể nhận vơ, Vương Hoa Đình lái xe phóng như bay rời đi ...

Anh chàng trong thôn bị khiêng đi chẳng qua tìm thú y là xong, mà cách của thú y  là làm cho nôn ra. Chuyện vui này làm lễ khai tỏa của Sử gia đẩy lên cao trào, mời khách khứa ra lều dựng sẵn ăn uống. Tranh thủ lúc rảnh, Sử Bảo Toàn nắm tay con gái hỏi:" Con gái, cha đi rồi Đơn Dũng có nói gì không, cậu ấy có đồng ý không?"

Sử Bảo Anh lắc đầu, ít nhiều có chút thất vọng, tuy không nói nhưng rõ ràng là khéo léo từ chối.

"Ha ha, cha nói mà, hảo hán thì không ăn cơm nấu sẵn đâu, con còn không tin. Có điều dù cậu ta có chịu, cha cũng không dám nuôi." Ông chủ Sử tuy vô văn hóa, nhưng có trí tuệ của vô văn hóa, chỉ thử thôi, rất hài lòng:

Con gái thì không hài lòng trách cha:" Cha, tại cha đó, sao nói hết ra, không chừng cậu ấy sau này không dám tới nữa."

"Đã thử rồi, cậu ta không phải nhắm vào con mà tới, con từ bỏ đi, cũng không phải là người do người ta gài vào, cha cũng yên tâm. Chàng trai đó kiêu ngạo lắm, không nhìn trúng con đâu ..." Ông chủ Sử dùng nhãn quang người từng trải nói, không biết con gái nghe lọt tai không, người đông khách nhiều, ôm vai đám khách Đức Châu rời đi:

Sử Bảo Oanh nhìn theo chiếc xe việt dã đi mất hút, cô chú ý tới chàng trai đó từ lâu rồi, vừa cần cù lại nhanh nhạy, một tháng luôn tới một hai lần. Quan hệ với chăn lừa, đồ tể, ngâm thịt trong thôn đều không tệ, mà nhập hàng thì toàn là thịt ngon. Trong lòng người có một cái cân, ai cũng cân ra được chàng trai đó là người thành thật, vốn còn có chút hoài nghi mục đích của cậu ta, vì thế mà thăm do, ai ngờ nhận được kết quả thất vọng.

Thực ra với tính cách của cô, nếu như Đơn Dũng vội vàng đồng ý ngay thì cô càng thất vọng. Chỉ là cô không ngờ Đơn Dũng lại qua loa như vậy, thái độ đó khiến cô cân được sức nặng của mình trong lòng y, điều này mới làm cô thất vọng nhất.

Đại tiệc bắt đầu, cả nhà Sử Bảo Anh đi từng bàn mời rượu, cô chẳng vui lên được ....

Bốn tiếng sau, bệnh viện Hòa Bình Lộ Châu, phòng cấp cứu, đè đỏ còn sáng.

Lôi ca thắng quá thảm, làm bản thân nằm trên phòng cấp cứu ba tiếng chưa ra, hắn thì chẳng còn ý thức, ba người bên ngoài sợ lắm rồi. Vương Hoa Đình dọc đường lái xe hết tốc độ về thành phố, mấy lần nguy hiểm lạnh toát chân tay. Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền thì bị Lôi Đại Bằng nôn cho người đầy hơi rượu, còn rượu trên người họ thì do toát mồ hôi mà bay sạch .

Người cần tỉnh thì chưa tỉnh, thông ruột, rửa dạ dày ... Ngộ độc rượu mức độ cao, bác sĩ bảo gọi gia đình tới, Đơn Dũng sợ tới tay run lẩy bẩy, không dám nghĩ tới trường hợp xấu. Lắp ba lắp bắp thông báo cho cha mẹ Lôi Đại Bằng, bị đầu kia điện thoại gào thét chửi mắng.