← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 092 Người vẫn chưa về, danh tiếng còn đó. (1)

"Được rồi, hôm nay giảng tới đây thôi, thành tích thi lần này không tốt, có điều đó là do phía ra đề bài có vấn đề, nhiều câu hỏi vượt ra ngoài phạm vi học tập của chúng ta, ngay cả thầy cũng không biết ... Lần sau nỗ lực là được, học tập tốt không quan trọng, sống tốt mời là quan trọng ... Các em tự xem bài văn của mình, sửa lại chữ viết sai là được rồi ..."

Đơn Dũng nói một câu phóng túng không tính là hoàn toàn phóng túng, thế là cả lớp rộ lên, cứ như là giải phóng vậy. Bọn chúng không ngờ qua ải một cách đơn giản như thế, ánh mắt nhìn thầy Đơn thêm vài phần yêu thích.

"Thầy ..." Có đứa giơ tay.

"Sao thế Thủy Sinh." Đơn Dũng nhận ra cái thằng phá phách này:

"Thầy Lôi của bọn em sao không tới?" Ngưu Thủy Sinh hỏi một cái, lập tức mười mấy cặp mắt khát vọng nhìn về Đơn Dũng:

Đơn Dũng không ngờ Lôi Đại Bằng ở trường không được người ta ưa, đến đây lại có cơ sở quần chúng tốt thế, cười đáp :" Thầy Lôi bị bệnh nằm viện, tạm thời do thầy dạy thay."

"Thầy ấy còn sống không ạ?"

"Bọn em đi thăm được không?"

"Thầy Đơn, Lộ Châu cách nơi này có xa không?"

Hỏng rồi, lơi lỏng một chút là loạn ngay, nhắc tới Thầy Lôi một cái, đám học sinh đã nhịn mấy ngày bùng nổ, mỗi đứa một câu, ồn như cái chợ. Cái đám học sinh nông thôn thường ngày nhìn như vô tâm chẳng hiểu chuyện, không biết từ khi nào tình nghĩa thầy trò đã sâu đậm như thế. Đơn Dũng vỗ bảng quát:" Yên tĩnh, đang giờ học, ầm ĩ cái gì?"

Đám trẻ con sợ hãi im re, Đơn Dũng có chút ghen tỵ, mình vất vả dạy học không bằng Lôi Ngốc ở đây làm hư con nhà người ta. Định lên mặt giáo viên mắng mấy câu, nhưng đối diện với những cặp mắt khát vọng lại sợ hãi của chúng, Đơn Dũng không cứng rắn được, hạ thấp giọng xuống:" Muốn gặp thầy Lôi thì tạm thời không được, nhưng mà thầy có cách ... Các em nói chuyện với thầy ấy nhé! Thủy Sinh lại đây ...

Gọi một cái thằng nhóc trọc tếu chạy ngay tới, cả lớp hâm mộ vô cùng. Đơn Dũng lấy điện thoại gọi cho Lôi Đại Bằng, gọi cái là được, nói học sinh muốn nói chuyện với hắn, phía bên kia Lôi Đại Bằng cũng vui lắm.

Ngưu Thủy Sinh hớn hở cầm điện thoại lên tai, ai ngờ câu đầu tiên là:" Anh Lôi, sao anh nằm viện thế, anh không tới chẳng ai dẫn bọn em đi chơi nữa ... Dê nhà em đẻ hai con rồi, mẹ em nói vắt sữa dê cho anh uống."

"Tao nói, tao nói với ..." Một thằng nhóc khác cướp điện thoại:

"Đừng cướp, đừng cướp .... Anh Lôi, anh khỏe rồi thì mau tới nhé, bọn em bắn chim sẻ tẩm bổ cho."

"Thầy Lôi, mẹ em còn bảo mời thầy tới nhà ăn cơm."

Đám học sinh cả nam lẫn nữ lấy Ngưu Thủy Sinh làm trung tâm, chen lấn tranh giành nói chuyện, cái di động của Đơn Dũng gặp họa, bị đưa này kéo, đứa kia giật. Đơn Dũng dở khóc dở cười, giờ đã hiểu vì sao Lôi Đại Bằng được yêu quý như thế, hắn không coi mình là giáo viên, coi học sinh như anh em, rất nhiên là anh em tình thâm rồi.

Không phá hỏng sự nhiệt tình của đám học sinh, Đơn Dũng đứng ở cửa lớp học, tựa hồ ngắm mặt trời lặn, thực chất đang canh chừng, sợ chú Đơn biết phương pháp dạy học của y đi theo hướng Lôi Đại Bằng. Bỗng nhiên có đứa học sinh giật mép áo của y, rụt rè nói:" Thầy ơi, bếp bốc khói kìa."

Là tiếng cô bé Cảnh Diễm Diễm, Đơn Dũng giật mình quay đầu, quả nhiên lớp của nhà trường bốc khỏi, kệ cả lớp học, vội vàng chạy xuống bếp, chạy được vài bước thì thấy Lưu Thúy Vân và Vương Hoa Đình hốt hoảng từ bếp chạy ra, bị khói làm cay mắt,  nước mắt ròng ròng. Đơn Dũng hỏi:" Này, sao thế, bảo các bạn đốt lửa chứ có bảo đốt nhà đâu?"

"Không đốt được, toàn khói thôi." Lưu Thúy Vân vừa ho vừa chảy nước mắt:

"Chẳng biết làm sao nữa, cứ bốc khói chẳng cháy gì cả." Vương Hoa Đình xấu hổ lắm, lau nước mắt liên hồi:

Đơn Dũng che mũi chạy vào bếp, hất một chậu nước vào bếp trước, sau đó nhìn ống khói, đã mở đâu, rơm đốt bếp ướt rồi, vội mở nắp ống khói rồi lại mở cửa sổ. Chạy ra lấy cúi khô rơm khô, đợi khói bay hết mới châm lửa đốt lại bếp, hai cô gái bấy giờ mới mon men từ ngoài vào nhìn Đơn Dũng cười xấu hổ, ngại ngùng đi rửa mặt.

Trước kia mỗi lần Lôi Đại Bằng đốt bếp để khói lớn một chút là bị Đơn Dũng đá ngay, bây giờ thế này đây, số còn lại đốt bếp cũng chẳng xong, y chỉ biết thở dài không nói gì cả.  Đi múc nước, lấy gạo, thái khoai lang, củ cải, bảo Lưu Thúy Vân bố trí bài tập cho học sinh, tự mình nấu cơm tối luôn. Vương Hoa Đình thấy Đơn Dũng bận rộn, chẳng những không giúp được còn gây thêm chuyện, ủ rũ đi theo Lưu Thúy Vân.

Tan học rồi đám học sinh hò reo túm năm tụm ba rời trường, lại qua một ngày, thời gian thực tập lại ngắn thêm một chút.

Tư Mộ Hiền, Đinh Nhất Chí tới bếp trước, Lưu Thúy Vân và Vương Hoa Đình đợi thêm một lúc mới cúi mặt đi vào, không dam nhắc tới chuyện trước đó. Cơm tối đã làm xong, cơm nấu khoai lang, ăn với củ cải khô hấp thịt, hương vị thôn quê điển hình, qua tay Đơn Dũng ăn rất ngon lành

Chỉ là không có Lôi Đại Bằng, bữa cơm im ắng hơn nhiều, Tư Mộ Hiền hỏi vì sao khi nãy bếp nhiều khói như vậy, Lưu Thúy Vân xấu hổ kể lại, Vương Hoa Đình nói thêm một câu:" Không nhận ra, Lôi Đại Bằng không phải là chẳng làm được việc gì."

"Đương nhiên, Lôi ca lải nhải nhiều, chứ đốt bếp thổi lửa là nhất tuyệt, chỉ cần một thanh củi là đốt được bếp rồi, trình độ còn cao hơn dân bán đồ nướng chuyên nghiệp." Tư Mộ Hiền cười nói:

Ai cũng cười, chỉ có lớp trưởng thấy Vương Hoa Đình vui vẻ nhắc tới Lôi Đại Bằng thì không vui:" Chỉ biết ăn thì được tích sự gì?"

"Ha ha ha, nếu mà ngay cả ăn cũng ăn không ngon, dù cậu hữu dụng cũng để làm gì?" Đơn Dũng phản bác:

Đinh Nhất Chí thường ngày chẳng mấy khi tranh chấp với ai, hôm nay như đổi tính:" Thi thống nhất toàn xã, năm thứ bảy xã Tróc Mã đứng bét, nếu trong khoa mà lấy đây làm điển hình thì hay lắm đấy."

Nói thế lại làm mọi người ủ rũ, hỏng hết tâm trạng, con người Lôi ca không tệ, nhưng làm giáo viên lại quá tệ, nếu truyền về trường sẽ thêm trò cười. Đơn Dũng cúi đầu nghĩ gì đó, không đáp lại. Thái độ này khiến Đinh Nhất Chí hiểu lầm, cho rằng thực sự chọc vào đúng nỗi đau của Đơn Dũng rồi, nói thêm:" Thời gian không còn nhiều, tôi thấy nên tăng cường ôn tập cho năm thứ bảy, dù sao có tôi và Hoa Đình ở tổ này, không thể để kém tổ khác."

Cứ như bị gai đâm vào đít, Đơn Dũng tức giận đảo mắt sang tên này:" Cậu chỉ để ý tới cái đó hả, đó không phải vấn đề, năm thứ tám và năm thứ chín tính vào một tổ đi. Tôi và Đại Bằng một tổ, khôi bôi nhọ lớp trưởng với bí thư các người đâu."

"Ý tôi không phải như thế." Đinh Nhất Chí nhấn mạnh:

"Vậy cậu có ý gì, chê Đại Bằng hay chê tôi?"

"Ý tôi nói, chúng ta là một tập thể, phải ..."

"Phải cái gì, chúng ta là tập thể từ bao giờ? Tôi tới đây một mình, không phải ở trong tổ các cậu, Lôi Đại Bằng rút lui giữa chừng, các cậu không cần tính nó vào."

Thái độ Đơn Dũng rất gay gắt, Đinh Nhất Chí mặt trắng bệch, biết đối diện với người bạn trước mắt, mình cãi nhau không lại, đánh nhau càng không bằng, vốn có ý tốt không ngờ làm đối phương tức giận.

Vương Hoa Đình không thẹn là bí thư, nhảy vào giảng hòa:" Đang ăn cơm nói cái này làm gì, toàn tranh chấp thứ vô dụng, chẳng bằng Đại Bằng đấu rượu thắng được con lừa."

Mọi người miễn cưỡng mỉm cười.