Q1 - Chương 093 Người vẫn chưa về, danh tiếng còn đó. (2)
Mặc dù hóa giải được một cuộc tranh chấp, nhưng khúc mắc trong lòng thì không hóa giải được. Ăn qua loa cho xong bữa, Đơn Dũng đi trước, Đinh Nhất Chí theo sau, Tư Mộ Hiền định rửa bát nhưng Lưu Thúy Vân tranh làm, để hắn có thời gian làm luận văn. Khi Vương Hoa Đình giúp Lưu Thúy Vân bê bát khỏi bếp đi rửa thì thấy Đơn Dũng đang làm việc mới.
Không biết Đơn Dũng đang làm gì, chỉ thấy y đắp một cái bệ vuông vức, đắp bằng bùn trộn với rơm rạ lấy ở trong thôn, thứ này nghe nói còn chắc hơn xi măng. Vương Hoa Đình đi tới gần ngồi xuống, hai chân khép lại tay ôm đầu gối, rất thục nữ:" Lại làm gì thế?"
" Đắp bàn bóng bàn." Đơn Dũng đáp:
"Chỗ này làm sao chơi bóng bàn được?" Vương Hoa Đình không tin, mặt phẳng quá hẹp
"Ngốc, đặt một tấm xi măng lên trên thế là thành rồi."
"Tốn công thế làm gì, góp tiền mua một cái là được rồi."
"Bạn có bao nhiêu tiền, có thể làm người nơi này giàu lên không?" Đơn Dũng kích thích một câu, Vương Hoa Đình nghe vậy không vui, Đơn Dũng quay đầu sang thấy cô như muốn vác gạch đập mình, giải thích:" Tiền không giải quyết được tất cả vấn đề, mà không phải vấn đề gì cũng cần lấy tiền giải quyết. Bọn cho rằng làm từ thiện và quyên tặng là chuyện tốt à? Bạn thử quyên góp mấy trăm vạn cho thôn thử xem, chỉ hai năm thôi trong thôn sẽ xuất hiện một đám lười biếng. Sân trường, tường bao, nhà xí, sân bóng rổ ở đây đều do chúng ta tự làm, sao lại dùng tiền để mất đi năng lực chúng ta có thể học được?"
Ồ, thú vị đấy, Vương Hoa Đình suy nghĩ, đúng là thế thật, mấy trường tiểu học Hi Vọng được quyên tặng trong xã này, không bỏ hoang thì cũng thành chuồng heo. Xem ra không phải nhắm vào mình, ít nhiều cũng nguôi giận, thấy Đơn Dũng bận rộn, cô định đi, đứng lên rồi lại dừng bước.
Đơn Dũng làm việc rất chuyên tâm, rất tỉ mỉ, rất hết lòng, cảnh tượng đó làm cô bị thu hút, vẻ mặt Đơn Dũng không giống đang làm một cái bàn bóng bàn, mà giống xây một tòa nhà vĩ đại.
Vì thế Vương Hoa Đình ngồi xuống, muốn giúp mà chẳng biết giúp sao, nửa ngày trời cũng chỉ nhặt được mấy viên gạch vụn nhét vào khe hở rồi cười ngốc nghếch. Công việc này với cô mà nói khó hơn cả viết mấy bài luận văn.
Lần này ánh mắt Đơn Dũng nhìn Vương Hoa Đình nhu hòa hơn nhiều, không nhận ra cô bí thư xinh đẹp kiêu kỳ lại có một mặt đáng yêu như thế. Đơn Dũng liền dạy Vương Hoa Đình xây mấy viên gạch, xây xiêu xiêu vẹo vẹo, tay dính đầy bùn, thế là xong rồi, xây một lúc chuyển sang chơi bùn. Người khác bận rộn chuyện của mình, chỉ có hai vị này làm việc linh tinh, trộn bùn, đắp bệ. Dần dần trời tối, Đơn Dũng xách thùng ra sân rửa táy, Vương Hoa Đình vặn lưng mỏi nhừ, về phòng.
Mấy ngày qua Lưu Thúy Vân và Tư Mộ Hiền cùng nhau làm luận văn, hai người dùng cái laptop mà Lôi Ca mang theo để chơi game, thứ này rốt cuộc cũng được dùng vào việc nghiêm túc rồi. Lớp trưởng Đinh Nhất Chí về phòng ngủ rất muộn, đang ở văn phòng dốc tâm huyết chuẩn bị bài giảng, chuẩn bị luận văn, hoặc là vắt óc suy nghĩ làm sao nhanh chóng nâng cao thành tích năm thứ bảy bị Lôi Đại Bằng kéo xuống.
Vương Hoa Đình có chút hoài niệm cuộc sống lười nhác ở nhà, vào mạng, xem TV, không thì gọi vài người bạn đi dạo chợ đêm, ăn uống, hát karaoke. Vùng quên nghèo hẻo lánh này chẳng có chỗ giải trí nào, cô đứng ở ban công đợi Đơn Dũng, chỉ muốn kiếm người tán gẫu. Từ lần ở trong bếp mập mờ biểu lộ tình cảm, mỗi lần thấy Đơn Dũng, ít nhiều có chút cảm giác tim đập rộn ràng.
Có phải là thích thật không?
Có lẽ là vậy, Vương Hoa Đình nghĩ tới cuộc sống một tháng qua còn đặc sắc hơn cả bốn năm đại học, không phải chơi quên trời đất thì cũng hồi hộp đứng tim, hoặc là ăn tới toàn thân khoan khoái, xem ra cuộc sống của mấy tên tham ăn thú vị lắm. Ngay cả Vương Hoa Đình cũng không rõ là mình vì sống quá khô khan nề nấp mà thích cách sống kia, hay là rơi vào lưới tình, thích người kia rồi.
Vậy mình không thích à?
Hình như không phải, một chàng trai vừa đẹp trai lại lắm trò, có hơi xấu xa cứ như cục nam chân thu hút cô. Cô phí bao tâm tư để tới đây thực tập, lại tốn công sức thu hẹp khoảng cách. Thậm chí có lúc còn suy đoán suy nghĩ của người ta... Cơ mà hết thảy có vẻ là vô ích, tiếp cận người ta rồi mới phát hiện chẳng hề thần bí phức tạp như mình nghĩ. Sở dĩ tới xã Tróc Mã vì nơi này nhẹ nhõm không ai quản, rảnh rỗi bày trò mới mẻ không phải ăn thì là chơi. Lần tới Lư Viên cũng là chơi quá đà thôi, vẫn thuộc về phạm trù ăn và chơi. Mấy ngày nghỉ, cô tra thông tin món canh kia, đúng là ở Đức Châu mới có thể ăn được món đó, mà cũng không phải là ai cũng làm ra được.
Nói cho cùng vẫn là ăn và chơi thôi, Vương Hoa Đình tự ra kết luận, khóe môi bất giác vểnh lên, dù là bi kịch nhân gian xảy ra với ba anh em nhà đó, có lẽ cũng biến thành hài kịch. Ví như lần này, Lôi Đại Bằng bi tráng làm anh hùng một lần chỉ vì thắng về một con lừa.
Mỉm cười, chẳng nghĩ nhiều nữa, thấy đã lâu mà Đơn Dũng chưa về, cô một mình xuống lầu, men theo đường thôn tìm kiếm.
Côn trùng kêu râm ran, đom đóp lập lòe, ngẫu nhiên xen lần tiếng chó sủa trong thôn. Trăng vừa mới lên đầu cảnh, bầu trời bao la chi chít sao lấp lánh, tản bộ trên đường nhỏ, từng cơn gió mát vi vu bao quanh người, toàn thân thư thái, đẹp hơn cả cảnh đêm thành phố. Con sông nhỏ chảy róc rách, thi thoảng thấy thôn dân về muộn dắt gia súc qua sông.
Đi rất xa rồi mà không thấy Đơn Dũng, lại đi đâu chơi rồi, nói không chừng tới nhà chú Đơn.
Vương Hoa Đình vừa nghĩ tới đó liền có chút mất hứng, buồn chán bẻ một cành cây đi về, trong cái đêm cô độc tịch mịch ấy, hết thảy mọi thứ xung quanh đều mỹ hảo, chỉ có tâm tình là chẳng sao mà tốt lên được. Hôm đó từ Lư Viên về, rửa xe xong ai nấy về nhà, khi tới xã Tróc Mã tuy đi cùng nhau, nhưng có thêm mấy người bạn học, có lời gì cũng khó nói. Huống hồ vì Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền xúi Lôi Đại Bàng theo đuổi cô, sau đó Đơn Dũng cố ý né tránh cô, cứ như mình thành bạn gái của Lôi Đại Bằng thật rồi vậy.
Mặc dù hiện giờ Vương Hoa Đình không ngại có thêm một người bạn như Lôi Đại Bằng, nhưng mà không thể có chuyện làm bạn gái của hắn thật. Cái tên ngốc đó à, tương lai có khi dám cược vợ với con lừa ấy chứ. Cô phì cười, trong lòng mang tâm sự không gạt đi được chẳng biết nói với ai. Đột nhiên ở mé trái sông có tiếng động khác lạ, cô giỏng tai lên nghe.
Là tiếng nhạc, phát kịch Thượng Đảng, là loại ca khúc mà anh ấy và Lôi Đại Bằng hay ngâm nga một mình. Cô đi theo tiếng nhạc, rẽ một vòng, tầm nhìn bị che khuất, chỉ thấy đống rơm lớn, âm thanh từ trong đống rơm phát ra. Vương Hoa Đình không hiểu mấy loại kịch này, nhưng mà nhịp điệu nhanh sôi động, rón rén tới gần nhìn thấy Đơn Dũng nằm trong đống rơm, đi đất vắt chân chữ ngũ, vừa gặm táo vừa nghe nhạc, trông thật tiêu diêu.
"Này!" Vương Hoa Đình nổi tính trẻ con quát to làm Đơn Dũng ú ớ nghẹn táo trong cổ họng, đợi y quay sang, cô chỉ tay mắng:" Trộm táo ăn một mình đấy hả?"
"Cho bạn một quả." Đơn Dũng ném táo cho Vương Hoa Đình:
Vương Hoa Đình bắt lấy, là quả táo xanh, nói không chừng vặt từ cây nhà nào rồi, có điều ở nơi này không có từ trộm, mỗi năm không biết bao nhiêu hoa quả không bán được bị thôi. Vương Hoa Đình vừa cắn một miếng liền nhăn mặt:" Chưa chín, chát thế?"
"Ăn vui thôi, để ý làm gì." Đơn Dũng hững hờ nói: