Q1 - Chương 095 Một cành hồng hạnh chìa ra ngoài tường. (2)
Không ai nói gì, mọi âm thành ngừng lại, Vương Hoa Đình phát hiện đôi mắt như đang đánh giá món ngon của Đơn Dũng đánh giá mình, có lẽ trong mắt anh ấy, mình cũng đủ tiêu chuẩn lên bàn tiệc, giọng hơi run, tựa đang quát:" Anh muốn làm gì?"
Đơn Dũng không đáp cứ ngồi đó nhìn cô chăm chú.
Trong đôi mắt của Đơn Dũng lúc này chứa đựng nhiều thứ, có si mê, có do dự, khó xử.
Vì đâu mà khó xử, không cần nói cũng biết.
"Giờ anh đã hối hận đẩy tôi cho Lôi Đại Bằng chưa? Dù anh thích tôi, e cũng không vượt qua được chướng ngại tâm lý đó... " Vương Hoa Đình hậm hực khiêu thích, nếu không phải có cái bóng đèn kia chen ngang, có lẽ hai người bọn sẽ tạo nên một câu chuyện đẹp ở trường, chủ tịch hội sinh viên và anh hùng trong mắt vô số người.
Một câu chuyện đẹp kết thúc thời sinh viên, giờ lại thành ra thế này đây, ai vui được.
“ Chỉ biết ngồi đó, lá gan của anh khi vung tay hô hào trước toàn trường đâu rồi … á, anh định làm gì?”
Vương Hoa Đình đang trút giận thì giật mình hét lên, trong lúc kinh ngạc chỉ kịp đưa hai tay ra đỡ lấy người Đơn Dũng bất ngờ áp tới, khi cảnh tượng cô luôn khao khát xảy ra lại khiến cô luống cuống. Hai tay đưa ra bị bàn tay lớn Đơn Dũng nắm lấy, nắm không chặt nhưng lại làm Vương Hoa Đình bủn rủn, cảm tưởng dùng bao sức lực cũng không thoát được, đùn đẩy, phản kháng:" Anh định làm gì, tôi gọi người đấy."
"Tôi muốn chứng minh, nếu bạn không gọi người, tôi có thể làm tình lang của bạn." Đơn Dũng giọng hơi khàn, giữ tay Vương Hoa Đình, mặt đưa tới gần cô bí thư luôn kiêu kỵ:
"Tôi cứ gọi đấy, anh làm gì được nào? " Vương Hoa Đình giọng rất nhỏ, như đi ăn trộm:
"Nếu bạn gọi, tôi chỉ đành làm lưu manh." Đơn Dũng gằn giọng đe dọa:
Vương Hoa Đình phì một cái, lại thấy mình làm như thế có vẻ không phù hợp với một thiếu nữ rơi vào tình cảnh này, thế là nhắm thịt mắt lại, vừa đạp vừa cào:" Buông tôi ra, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
"Bạn nói xem làm gì, cướp đi nụ hôn đầu của bạn đấy."
Đơn Dũng nói xong bị chính mình làm bật cười, Vương Hoa Đình không ngây thơ thực sự, còn Đơn Dũng thực sự tới đoạt nụ hôn đầu. Hai người giằng co với nhau, thân thể khó tránh khỏi cọ sát, bầu ngực thật mềm, cái cổ thật thơm, chết người nhất vẫn là thân dưới dán sát vào nhau, tạo thành cám dỗ không ai muốn chia tách.
Đột nhiên hai người bị lún xuống, cả đôi rơi vào đống rơm, cơm rơi xuống che phủ, thành màn chắn thiên nhiên, Vương Hoa Đình ngửi thấy mùi giống đực mê người trên thân thể rắn chắc của Đơn Dũng, kháng cự thành yếu ớt, thành uổng công. Đợi trong bóng tối Đơn Dũng nâng khuôn mặt cô lên, cô yên tĩnh như con cừu non.
Sau đó hai cánh môi thật dày, thật ấm hôn tới, cô chỉ kháng cự một chút liền bị hôn mạnh hơn. Răng bị cậy ra, lưỡi bị quấn lấy, cô bị hôn tới không thở nổi, bị ôm tới tới ngạt thở. Cảm giác như uống Say Ngất Lừa, tư duy không bị bản thân khống chế nữa, khoái cảm ngây ngất đó cô chưa từng trải nghiệm.
Hai người tách ra một chút, ra sức thở như thiếu dưỡng khí, hơi thở phả lên mặt đối phương, đều nóng hổi, đều đậm mùi dục vọng... Sau đó cô lại bị ôm, lại bị hôn, rất cuồng dã rất bá đạo.
Tia lí trí cuối cùng chỉ kịp nghĩ, nụ hôn đầu mất rồi.
Chinh phục và bị chinh phục đều mang theo thành phần khoái cảm, Đơn Dũng ôm hoa khôi Đảng luôn kiêu kỳ, y cũng không ngờ rằng hôm nay lớn gan thăm dò lại có được niềm vui bất ngờ. Vì thường ngày có chút ám thị lờ mờ, nên hôm nay mới dám thử, vốn chủ yếu là trêu chọc thôi không ngờ thở một cái lại thành kết quả này...
Giờ cả hai đều không dừng lại được nữa rồi.
Con dê non chẳng có tí phán kháng nào, Đơn Dũng mặc sức tàn phá cánh môi thơm, cảm giác trơn mềm tới ngất ngây đó làm Đơn Dũng không muốn buông tay, hôn tới nóng bừng bừng, hôn tới rạo rực, hôn tới không kìm được luồn vào trong lớp áo mỏng, tay chụp lên đồi ngực tròn tròn vênh vểnh, tựa như trái mật đào vừa chín, khoái cảm vô song....
"Đừng, đừng... Chúng ta không thể như thế..."
Vương Hoa Đình nhận ra áo ngực bị cởi ra, bầu ngực bị xoa nắm, tức thì sợ hãi nguyên thủy dâng lên, kéo tay Đơn Dũng ra. Cô chồm tới ôm chặt lấy Đơn Dũng, không để Đơn Dũng xoa nắm nơi đó, thở hổn hển, cô sợ vượt qua giới hạn một chút mình sẽ hoàn toàn sa ngã.
Nơi này, nơi này đúng là không tiện làm chuyện đó thật. Động tác của Đơn Dũng chậm lại, lúc này mới nhận ra bốn bề là rơm khô, có cái đâm vào người khá đau. Ôn nhu hôn tai Vương Hoa Đình, dần dần di chuyển tới má, tới môi, hôn rất nhẹ, đợi kích thích trong lòng nguôi dần. Rất lâu sau tách ra, Đơn Dũng nói nhỏ: "Xin lỗi..."
"Anh vốn cố ý, xong việc lại nói xin lỗi à?" Vương Hoa Đình lí nhí, tựa hồ chẳng giống trách móc:
"Vậy lần sau không nói nữa." Đơn Dũng đưa hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn nhẹ nói:
"Hừm, còn có lần sau à?" Vương Hoa Đình giãy người làm bộ giận dỗi, lại đột ngột đổi giọng:" Cũng được, nhưng anh phải quang minh chính đại theo đuổi em."
"Cái, cái đó sao được." Đơn Dũng khó xử, không thể cướp tình nhân trong mộng của Lôi đệ, dù biết rõ hai người đó không có khả năng, nhưng không thể là mình, nếu không với tính cố chấp của Lôi Đại Bằng, sẽ hận mình cả đời:
"Hừm...." Vương Hoa Đình đẩy mạnh Đơn Dũng ra, còn chưa hả giận xông vào đấm liên hồi:" Anh không chịu chứ gì, vậy anh đợi đó, mai em sẽ nói với mọi người, anh lừa em tới đống rơm, cưỡng bức em... Không làm tình lang thì làm lưu manh, anh chọn đi."
Nói rồi bò ra ngoài đống rơm, Đơn Dũng ngăn không kịp, đuổi theo dỗ dành không xong. Vương Hoa Đình thi thoảng lại gạt tay Đơn Dũng ra, hai bên đùn đẩy lôi kéo đuổi nhau tới cổng trường học, ở đó có duy nhất một ngọn đèn điện.
Vương Hoa Đình đứng ngược hướng ánh đèn, ánh sáng chiếu xuyên qua chất liệu vải mỏng manh mùa hè, lờ mờ thấy bầu vú thiếu nữ nhòn nhọn, bên hông lượn xuống tạo ra đường cong thanh nhã gợi cảm.
Mới đầu Vương Hoa Đình không để ý, chỉ là hai người đang giằng co đột nhiên Đơn Dũng dừng lại, phát hiện y đang chăm chú nhìn ngực mình, vừa nãy bị cởi áo lót còn chưa kịp mặt lại, để tên lưu manh nhìn thấy hết rồi. Nhớ tới vừa rồi đột nhiên bị đoạt mất nụ hôn đầu cùng bị người ta thỏa sức xoa nắn chỗ đó, biểu hiện của mình thì quá kém cỏi, vừa thẹn vừa giận, khoanh tay che ngực, đá chân Đơn Dũng mấy cái rồi về phòng.
Chuyện hôm nay xảy ra quá bất ngờ làm Vương Hoa Đình chưa kịp thích ứng, lòng cứ thấp thỏm, đi lên cầu thang lại chỉnh lại quần áo, sợ Lưu Thúy Vân phát hiện manh mối. Đứng trước cửa phòng rất lâu mới đi vào, đèn còn sáng, Lưu Thúy Vân đã ngủ rồi bị tiếng động đánh thức mơ màng hỏi đi đâu, Vương Hoa Đình đáp qua loa ra sông hóng mát. Vương Hoa Đình vừa mới cởi áo ngoài thì Lưu Thúy Vân phì cười chui ngay vào chăn, cô hoảng sợ phát hiện ra mấy cọng rơm rơi lả tả, nhưng điều làm Lưu Thúy Vân cười không phải ở đó, soi gương một cái liền nhận ra, vết hôn rất rõ ở trên cổ.
Vương Hoa Đình xấu mặt, ở đây chỉ có mấy người thôi, không đoán cũng biết là tác phẩm của ai rồi, thẹn quá chui vào chăn nô đùa với Lưu Thúy Vân, lát sau đe dọa:" Không được nói cho ai đâu đấy."
"Còn cần phải nói à, Lôi ca đã có tài tiên tri, bảo sao cứ một mực dùng câu một cành hồng hạnh vươn ra ngoài tường để đối thơi..."
Lưu Thúy Vân cười không thở nối, hai cô gái lăn lộn trong chăn, nói cười tận khuya.