Q1 - Chương 094 Một cành hồng hạnh chìa ra ngoài tường. (1)
Vương Hoa Đình cầm táo lên tiếp tục ăn, nhai hết nước rồi nhả bã, ngồi xuống khuyên Đơn Dũng:" Này, đừng giận lớp trưởng, con người cậu ta quá cứng nhắc."
"Tôi quên rồi, bạn mới để trong lòng đó.
Đơn Dũng không phải người hẹp hòi đi để bụng tranh cãi vụn vặt đó, dang nghĩ buổi chiều điện thoại bị đám học sinh gọi tới hết tiền luôn, muốn gọi cuộc điện thoại cũng chẳng được. Mượn điện thoại của Vương Hoa Đình gọi về nhà, hết thảy đều bình yên. Khi trả lại điện thoại, Đơn Dũng mới để ý trên màn hình có ảnh chính Vương Hoa Đình, chống tay trầm tư rất thục nữ, trêu:" A, chụp không tệ, động tác này biểu thị bạn có khuynh hướng yêu bản thân nghiêm trọng."
"Anh quản được à, lại chẳng bắt anh yêu." Vương Hoa Đình cướp di động lại, má hơi đỏ:
" Ai bảo tôi không yêu, ngay cả Đại Bằng còn yêu cơ mà, bạn là tình nhân đại chúng của nam sinh trong trường đấy, có biết không hả? ... Nói cho bạn một bí mật, sắp tốt nghiệp rồi nên tôi mới nói với bạn. Phòng chúng tôi một lần uống rượu, tôi, Đại Bằng, Mộ Hiền còn có Lão Bao, Chân Thối khoa thể dục, lớp trưởng lớp số 3 Mẫn Quang, Hà Cường của năm thứ hai, tên tóc dài bị trưởng ban Sử bắt được ấy ... Mười mấy người uống say thảo luận về nữ sinh ... Nói đi nói lại, quá nửa đề tài nói về bạn." Đơn Dũng nói nửa thật nửa giả:
Vương Hoa Đình lại có mối quan tâm khác:" Thế một nửa kia nói về ai?"
Đơn Dũng hơi ngớ ra, sau đó vỗ đùi cười liên hồi:" Ha ha ha, nửa kia đều là người nước ngoài, không nói cho trẻ em biết được."
"Thôi đi ạ, thế nào cô giáo Nhật cũng đứng đầu, đúng không? Một đám lưu manh." Vương Hoa Đình đá Đơn Dũng một cái, biết đề tài đám nam sinh bàn tán lớn nhất là gì:
Đơn Dũng kinh hãi tới mức ngồi bật dậy:" Oa, té ra nữ sinh các bạn cũng xem, chúng ta chia sẻ tâm đắc đi."
Vương Hoa Đình nhận ra lỡ lời, định đá cái nữa thì Đơn Dũng đã cười ha hả né mất rồi, ngờ đâu cô đột ngột dùng tuyệt chiêu, tay bới rơm, làm Đơn Dũng tụt xuống dưới chìm trong đống rơm. Đợi Đơn Dũng chui ra thì như con chuột, mặt toàn rơm ra khiến cô cười không dứt:" Nam sinh các anh tụ tập với nhau có thể văn minh chút không, toàn thứ ba lăng nhăng."
"Ha ha, ăn uống, trai gái là bản tính của con người, nếu không đã chẳng có sản nghiệp lớn như thế." Đơn Dũng bình luận:
Vương Hoa Đình ôm tai lắc đầu, không muốn nghe:" Hay lắm đấy, con người trừ dục vọng bản tính thì không còn cái gì nữa à?"
"Đây là đề tài triết học, hai người ở bên nhau do tác dụng tổng hợp của dục vọng và cảm tình. Nồng độ dục vọng cao hơn thì gọi là gian tình, nồng độ tình cảm cao hơn gọi là ái tính, tôi thì không thấy có gian tình hay ái tình thuần túy." Đơn Dũng tựa nói đùa, tư duy rất rõ ràng, nghe kỹ lý luận rất hỗn loạn, nửa đúng nửa sai:
Vương Hoa Đinh hỏi:" Vậy anh có hiểu ái tình không.”
Đơn Dũng gật đầu :" Tàm tạm, ái tình hẳn giống như một bữa tiệc."
"Lại ăn à?" Vương Hoa Đình không thấy mối liên hệ nào ở đây hết:
"Đương nhiên rồi, bạn nghĩ mà xem, thánh nhân nói thực sắc tính dã, tức là đem hai thức đó đặt cùng nhau, sao lại không có điểm chung cho được." Đơn Dũng gập ngón tay tính:
" Điểm giống nhau thứ nhất, đại tiệc cần chọn nguyên liệu, dụng cụ, chế biến ra sao, phụ liệu thế nào, đây là quá trình dài. Ái tình cũng thế, chọn đối tượng phải biết người mình thích là loại hình gì, tặng quà thế nào mới có thể lấy lòng người ta, tương đương với chọn phụ liệu. Phải biết cách phát triển tình cảm, giống với chế biến, dùng lửa mạnh hay lửa nhỏ, là hấp hay kho, phải do tính cách hai người mà quyết định ... Nói trắng ra là dùng thời gian chuẩn bị rất dài đổi lấy thỏa mãn dục vọng ngắn ngủi."
Vương Hoa Đình thấy tức cười, chẳng biết cái logic này kế thừa từ vị đầu bếp nào.
Đơn Dũng lại gập ngón tay nói tiếp: " Đại tiệc chú ý tới sắc , hương, vị, hình, ý, dưỡng ven toàn. Ái tình không phải thế à? Cô gái phải xinh đẹp chút, hương vị phải văn nhã một chút, hình thái phải yểu điệu một chút, mùi vị thì tùy từng người, công hiệu như món ngon, vừa dưỡng nhãn vừa sướng trong lòng."
Vương Hoa Đình phục rồi, xem ra triết học nói chẳng sai, vạn sự vạn vật tới một trình độ nhất định thì đều có "đạo" ẩn chứa trong đó. Như anh chàng trước mắt, đã ăn tới nhập đạo rồi, cô tò mò hỏi:" Có điểm thứ ba không?"
"Có, điểm giống nhau thứ ba là có mức độ dục vọng nhất định, do dục vọng ảnh hưởng." Đơn Dũng sợ Vương Hoa Đình không hiểu, giải thích tỉ mỉ :" Đừng có mà không tin, nhớ món canh quái kim tiền hôm đó không? Sắc hương vị vẹn toàn khiến lòng bạn ngứa ngáy, bạn vốn không thích, nhưng dục vọng khiến bạn khắc phục được chướng ngại tâm lý. Ái tình cũng vậy, ví như có một người mà bạn đặc biệt thích, không thấy anh ta thì lòng bạn cồn cào, thấy anh ta thì lòng ngứa ngáy. Có một sức mạnh vô hình thôi thức hai bên vượt qua khoảng cách ... Sau đó ùm một cái, nhảy xuống biển tình."
"Ha ha ha .." Vương Hoa Đình ngửa mặt cười lớn, cười mất hết hình tượng, sau đó nói chẳng biết khen hay chê:" Thú vị đấy, bảo sao Lôi Đại Bằng miệng đầy lý lẽ méo mó, té ra là do anh dạy. Vậy anh có người làm anh cồn cào ngứa ngày không?"
"Có." Đơn Dũng trịnh trọng gật đầu:
"Bịa, đã bao giờ nghe nói tới anh với ai đâu? " Vương Hoa Đình cố tình nói, hồi hộp đợi câu trả lời:
"Tôi trưởng thành sớm, từ cao trung đã biết yêu rồi." Đơn Dũng hỏi lại:" Bạn thì sao?"
Vương Hoa Đình nhìn Đơn Dũng, Đơn Dũng cũng đang nhìn cô, trong bóng tối có thể thấy rõ gương mặt đường nét góc cạnh ngang tàng, đôi mắt như phát sáng khiến tim cô rung rinh, né tránh lẩm bẩm:" Không có."
"Không thể có, lẽ nào không ai theo đuổi được bạn?" Đơn Dung truy hỏi, Vương Hoa Đình là loại nữ sinh giáo dưỡng tốt làm đám con trai tự ti không dám theo đuổi, người có dũng khí đó phải là loại xuất sắc, nếu không chỉ mãi ôm mối tình đơn phương thôi:
" Không có thật mà, thời cao trung tôi học ở Ngũ Trung, cái trường đó quản chặt như nhà tù ấy, đừng nói yêu sớm, đi trễ về sớm còn bị phòng khen thưởng kỷ luật bắt kiểm điểm. Tôi thực ra thuộc loại tư chất bình thường, cao khảo không tốt, nhưng không muốn học lại cao trung như địa ngục, vì thế vào học viện Lộ Châu ... Trường chúng ta lại là loại dương thịnh âm suy điển hình, tôi không phát hiện ra nam sinh nào làm lòng mình ngứa ngáy." Vương Hoa Đình dối lòng, rõ ràng là có ý thăm dò:
Đơn Dũng mỉm cười, không biết là cười ẩn ý hay là cười thản nhiên, nhìn nụ cười ấy thực sự khiến cô có chút nôn nao.
Trăng trong treo cao, trời đêm thăm thẳm, một đôi nam nữ thảo luận đề tài ái tình, dần dần đi theo hướng ám muội.
"Vậy nụ hôn đầu của bạn là vào năm mười mấy tuổi?" Đơn Dũng nói rất nhỏ, vẫn truyền rõ ràng vào tai Vương Hoa Đình:
"Mười mấy tuổi á?"
"Hả, chẳng lẽ bạn chưa có nụ hôn đầu?"
"Hôn ảnh Tom Cruise có tính không?"
"Oa, không ngờ khẩu vị bạn nặng thật, thích người Tây à?"
Đơn Dũng tựa cố ý khiêu khích Vương Hoa Đình, làm cô có chút xấu hổ đấm y, đến cả y cũng ngứa ngáy rồi, hoa khôi đảng ngồi trên đống rơm, giống như quả táo xanh vừa hái trên cây, tuy hơi chát, nhưng cắn một cái khẳng định rất thích. Đêm tối không nhìn rõ mặt, nhưng khoảng cách đủ ngửi thấy mùi thơm thân thể thiếu nữ, một mùi thơm không trộn lẫn chút mùi nước hoa nào, cho dù cô mặc sơ mi dài tay kín đáo, nhưng đồi ngực như ẩn như hiện vẫn cho thấy nguồn mùi thơm tỏa ra.