← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 104 Ngọt ngọt ngào ngào, cơm ngọt ngào. (2)

Chuyến đón dâu này người ngoài nhìn vào chỉ thấy tưng bừng náo nhiệt, kỳ thực cũng vất vả lắm, phong tục trong thôn là nhà trai dắt ngựa trắng đưa vợ về, từ thôn trung tâm xã Tróc Mã tới nhà gái những mười mấy dặm. Vốn nửa đường về nghe nói là thiếu người chơi nhạc, không ngờ thầy giáo Đơn tìm cho rồi, nhà nam mừng lắm nhét cho bao nhiêu là rượu thuốc, đám Đơn Dũng đưa hết thuốc lá cho chú Đơn, còn rượu thì Lôi Đại Bằng giắt bên hông. Người vừa đi một cái, Tư Mộ Hiền đòi, sợ tên này lại uống say, Lôi Đại Bằng không đưa, thế là cả hai đánh nhau.

Trong lúc chờ đợi thì khách ở ngoài đã ăn xong đi mấy nhóm rồi, tiệc cười mười món chứ toàn món quen thuộc ở quê, như thịt kho tàu, cá rán nguyên con, gà luộc nguyên con thôi. Vương Hoa Đình xem một lúc phát hiện Đơn Dũng chọn nguyên liệu của chủ nhà, tự mình làm món ăn cho họ.

Làm rất tỉ mỉ, lá rau đã rửa dùng dao gọt, bỏ phần trắng, giữ phần xanh. Trái đậu thái thành hình hoa. Còn nhào nửa bát bột, một tay nhào bột với thịt, ta kia bóp rơi vào nồi canh, viên bột tròn trắng trẻo sôi cuồn cuộn trong nồi. Lưu Thúy Vân biết món này gọi là thịt viên cuốn xéo, tên như vậy một nửa do công đoạn chế biến, nửa khác là ăn xong có thể cút rồi, đây là món cuối.

Nói cười một hồi thì các món cũng chuẩn bị gần xong, Đơn Dũng gọi Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng, ba anh em người mở vung, người bê bát, người xếp đũa, phối hợp nhịp nhàng ăn ý. Thoáng cái món ăn lên bàn, cá nguyên con gà nguyên con, cơm bát bảo, chân giò băng đường.

Lúc này Vương Hoa Đình và Lưu Thúy Vân chắc chắn càng thêm chú ý món cơm ngọt ngào rồi, úp ngược vào bát, miếng lê thế là thành lớp dưới đáy, lúc này đã không nhìn ra màu sắc chuẩn xác nữa, khi hơi nước tan đi một chút mới thấy màu hoàng kim thấm ra, mùi thơm của lê và mật ong lan tỏa.

"Ừm, không tệ, lúc khác em mang về cho mẹ em mật ong đất bồi bổ ... Ê, đừng cướp." Lôi Đại Bằng vừa học Đản ca khép mắt lại hưởng thụ hương vị, khi mở mắt ra thì mấy cái thìa đã đưa tới, mỗi người một thìa khoét cả miếng lớn. Lôi ca vội vàng tới múc nửa bát, vừa thổi phù phù vừa đưa vào miệng, vừa nhai vừa rên hừ hừ khoan khoái.

Vốn sợ thứ này dính răng, Vương Hoa Đình chỉ thử một chút, không ngờ thử một cái, đôi mắt mở ra, không dính, ngọt mà không ngấy, thơm cực. Ăn thìa thứ hai liền nhận ra sự ảo diệu, bát bảo trừ gạo nếp ra thì đều là thứ dẻo, nhai rất đã. Hấp nhiệt độ cao, cho mật ong vào, các loại độ dẻo giòn khác nhau, rồi vị ngọt của mật ong hòa với các loại vị, đúng là ăn tìm không ra lưỡi.

"Các bạn ăn có ra vị ngọt ngào không?" Đơn Dũng hỏi, mắt thì lếc Vương Hoa Đình:

Vương Hoa Đình hiểu ra ẩn ý trong câu nói này, vừa hưởng thụ quan tâm của tình lang, vừa hưởng thụ món ngon, nhưng cố ý hạ thấp:" Ngọt ngào cái gì, chẳng ngon chút nào."

"Nói láo, không ngon sao bạn ăn nhiều thế?" Lôi Đại Bằng không chịu:

"Cứ không ngon đấy." Vương Hoa Đình vừa ăn vừa chọc Lôi Đại Bằng:

"Không đâu, ngon lắm mà." Lưu Hoa Đình thử vài miếng rồi phát biểu, đột ra hiểu ảo diệu trong lời Vương Hoa Đình, lắc đầu nói:" Thường thường thôi, xếp thứ ba trong thôn, nói không chừng Đại Bằng làm ngon hơn."

Thế là Lôi Đại Bằng đắc ý không tranh cãi nữa.

"Đơn Dũng, sao anh không ăn?" Vương Hoa Đình trêu chọc Lôi Đại Bằng xong thì quay sang quan tâm tới Đơn Dũng:

Đơn Dũng cười nói :" Tôi cứ nhìn Đại Bằng ăn là no rồi, mà sao lớp trưởng không tới, Thúy Vân, bảo bạn gọi rồi mà."

" Gọi hắn làm chó gì!" Lôi Đại Bằng nói bậy, Đơn Dũng cầm đũa ném ngay, hắn vội vàng né tránh. Có điều Lôi ca yêu ghét rõ ràng, từ khi biết lớp trưởng là "tình địch" của mình, cơ bản không có lời nào tử tế hết. Lưu Thúy Vân nói lát mang về cho lớp trưởng là được.

Mọi người thìa đũa liên tục tranh nhau, ăn rất vui, Đơn Dũng thì mỗi món chỉ ăn qua một ít, đợi một lúc khi ăn hết cơm ngọt thì bê tới nước canh rau, trong canh nổi bập bềnh lá lanh ngắt, thịt viên, canh nấu bằng nước cốt chân giò. Vừa ăn vị ngọt, uống nước canh thanh thanh, mấy người bạn học suýt xoa khen.

Vương Hoa Đình ăn rất chậm, mắt thi thoảng liếc Đơn Dũng, Đơn Dũng nhai kỹ, thi thoảng kể chuyện thú vị liên quan tới món ăn, vô tình gặp phải ánh mắt của cô, y liền né tránh. Từ khi mối tình tay ba lộ ra, hai người đều cố kỵ cảm thụ tên ngốc Lôi Đại Bằng, hai người còn xa lạ hơn cả lần đầu quen biết. Với lại Vương Hoa Đình đoán Lôi Đại Bằng thế nào chẳng đem nhật ký của Đinh Nhất Chí kể với Đản ca kết bái của mình. Vậy trong tập thể sáu người, lại có tứ giác tình yêu, ngay cả cô cũng thấy tình cảnh đó thật xấu hổ.

Cơm tuy ngon, nhưng một khi tâm sự nổi lên thì vào mồm cũng chăng ngon nữa.

Lưu Thúy Vân kinh ngạc nhìn miếng thịt chân giò lớn trong bát Vương Hoa Đình, hơn nữa đã bị ăn hết một nửa, không nhịn được hỏi:" Hoa Đình, cô ăn thịt mỡ từ bao giờ thế?"

"Có gì lạ đâu, lần trước cô không tới Sử gia thôn nên không biết chứ, cô ấy còn ăn cả dái lừa ..." Lôi Đại Bằng xen lời, nói dở dang bị Vương Hoa Đình trợn mắt muốn nổi giận, sợ hãi không dám nói tiếp nữa:

"Cân bằng ẩm thực mới tốt cho thân thể, đừng quá kiêng kỵ rau hay thịt, nếu không không có sức khỏe tốt, thứ khác chẳng có ý nghĩa gì." Đơn Dũng lên tiếng:

Lôi Đại Bằng cực lực tán đồng:" Đúng thế, mọi người xem anh đây vừa có thân hình vừa có sức khỏe."

Mọi người suýt cười phun cơm, Lôi Đại Bằng cười ha hả, đoán chừng hắn cũng cố ý chọc cười mọi người, không ngại lấy bản thân ra tự trào.

Không lâu sau ăn được bảy tám phần, Đơn Dũng an bài Tư Mộ Hiền mang về cho lớp trưởng một phần, khi đang chuẩn bị thì có người tới, chú Đơn chỉ tay hỏi :" Mọi người nói nó à?"

Theo sau đầu tiên là vị đạo diễn mái tóc rất dài, suôn mượt chẳng thua kèm tóc Vương Hoa Đình, nhưng râu ria lại bờm xờm, khó coi hết sức. Ngay cả Lôi ca cũng bĩu môi khinh thường quay đầu đi. Còn có hai cô gái trẻ trung nữa, ăn mặc trang điểm không tệ, váy công sở ôm người, chân dài còn đi tất lụa đen gợi cảm, nhìn một cái làm người ta liên tưởng tới loại quy tắc ngầm.

" Chào anh, tôi xin giới thiệu một chút, tôi là Tần Vọng Xuyên, đạo diễn ký kết của công ty điện ảnh Đại Hà, anh tên là Đơn Dũng phải không?" Vị đạo diễn đó đi tới bắt tay hết sức nồng nhiệt, hết sức khách khí:

Đơn Dũng hoang mang gật đầu, nghe giải thích hồi lâu mới hiểu, té ra là nhìn thấy y thổi kèn lúc rước dâu, cho nên mời muống mời y tới ghi hình. Vương Hoa Đình và Lưu Thúy Vân nghe vậy thì hâm mộ lắm, nếu là các cô thì đã gật đầu ngay rồi, vậy mà câu đầu tiên tên đó hỏi là:" Có tiền không?"

Hả? Đạo diễn ngớ người, gật đầu : "Có!"

"Bao nhiêu?" Đơn Dũng không vòng vo:

Rồi, chuyến này không chỉ hai cô gái, mấy người anh em cũng hạ cấp bậc của Đơn Dũng xuống, vài chuyện không thể trần trụi như thế được. Đạo diễn Tần liền nói cái giá bình thường :" Nghệ nhân trong thôn mỗi ngày trợ cấp 200."

"Không được, quá thấp, lừa người khu cách mạng thật thà à?" Đơn Dũng mắng:

Xã trưởng vội đi tới nói:" Thầy Đơn phải không, đây là chuyện tốt, thành phố chúng ta làm chuyên mục Sức hút Lộ Châu, có thể xuất hiện trên đó là may mắn, tới thôn chúng ta là may mắn trong thôn, đâu phải chuyện gì cũng vì tiền, tàm tạm là được rồi."

"Xã trưởng, thổi kén Sô-na không giống bốc phét, thổi một khúc đầu choáng mắt hoa, đầu óc thiếu dưỡng khí." Đơn Dũng nói dứt khoát: “Thế nên ít tiền là không làm.”