← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 105 Nước phẳng ngầm dậy sóng. (1)

Lôi Đại Bằng nghe ra làm giá, tới góp vui:" Đúng đúng, không phải ai cũng thổi được đâu, tôi học mấy năm không được... Ít nhất phải..."

Chưa nói hết thì bị Đơn Dũng ấn xuống, hắn biết ý im mồm.

Đạo diễn Tần dò hỏi:" Vậy anh muốn bao nhiêu?

Đơn Dũng xòe năm ngón tay ra:" Bằng này."

"500 à?"

" Thêm số 0 vào đi."

5000? Đơn Trường Căn cùng hai cô gái đi theo vị đạo diễn nghẹn luôn, quay phim tối đa chỉ có mấy chục giây, thậm chí ít hơn, mà nói không chừng khi đưa lên còn cắt đi. Đơn Trường Căn định khuyên, Đơn Dũng ngăn lại chỉ trường học:" Chê nhiều à, vậy thì 100 bộ bàn ghế, 20 bộ bàn làm việc cũng được."

Vừa nghe thế xã trưởng và Đơn Trường Căn đều không nói nữa, lòng mừng rỡ, thằng bé này khá lắm, xẻo đại hộ nuôi nông dân đây mà. Mắt Vương Hoa Đình nhìn Đơn Dũng lại long lanh như ngày y vung tay hô vang trong trường rồi.

Có điều giá này quá cao, cao hơn 5000 rồi, đạo diễn chỉ nói sẽ suy tính, hay là thử trước, Đơn Dũng dứt khoát rõ ràng, không chơi, có tiền mới thổi, không thì khỏi thương lượng... Nói xong gọi mấy anh em đi ngay.

Vị đạo diễn thất vọng lắm, Lôi Đại Bằng đi mấy bước quay lại:" Đạo diễn, cần tôi không?"

"Ồ, cậu cũng biết thôi kèn à?"

" Không biết." Lôi Đại Bằng lắc đầu, kiến nghị:" Ông quay Sức hút Lộ Châu có gì thú vị, làm gì có ai xem, ông quay kịch Mãn đi, tôi diễn hoàng a mã, cho hai em gái kia làm phi tần của tôi, chắc chắn tỉ lệ người xem cực cao... Nhìn tôi đây này, trông phát biết ngay bạo quân, loại hoang dâm vô độ ấy."

Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền vừa ra cửa trượt chân xô vào nhau, Lưu Thúy Vân và Vương Hoa Đình cười gập lưng, không hiểu sao Lôi Đại Bằng sinh ra được ý tưởng ấy. Vị đạo diễn và hai cô gái kia đỏ mặt, vội xua tay:" Chúng tôi không quay phim cổ trang."

"Không sao, phim hiện đại cũng được." Lôi Đại Bằng đeo bám, tự xung phong:" Phim kháng chiến đi, hot lắm, tôi đóng vai quỷ tử Nhật Bản, không đúng không đúng, là quân vàng, quân vàng đi vào thôn cướp cô nương... Dứt khoát là được, thậm chí không cần hóa trang... Ê này đừng đi..."

Bị thằng ngốc đuổi theo, đạo diễn xấu mặt vô cùng, quay đầu đi mất, xã trưởng và Đơn Trường Căn đưa mắt nhìn nhau cười, hai người họ vốn chẳng thích vụ này, hỏng cũng tốt.

Chuyện làm ăn hỏng rồi, người tới rất thất vọng.

Chỉ Vương Hoa Đình và Lưu Thúy Vẫn hồi lâu vẫn chưa ngừng cười được, quay đầu nhìn Lôi Đại Bằng dựng cổ áo, chan đi khệnh khạng, các cô không biết hắn ngốc thật hay giả vờ nữa.

Chứ không à, Lôi Đại Bằng nói oang oang:" Con mẹ nó, nhìn là biết tới lừa người dân thật thà, không trả tiền không hầu hạ, đừng để chúng nghĩ ra chúng ta thèm tiền lắm."

" Đúng thế, Nhị ca uống rượu còn mang con lừa về, thổi kèn thế nào cũng phải kiếm vài nghìn chứ." Tư Mộ Hiền nịnh:

Đơn Dũng cũng cười nói:" Đại Bằng, cậu mà không nói thì anh cũng không nghĩ ra, nếu cậu đóng quỷ tử Nhật Bản thì cũng giống lắm đấy... Hiền đệ, đặt cho cái tên đi."

Tư Mộ Hiền buột miệng nói ngay:" Quy Đầu Thái Lang."

"Hơi kém, nên gọi là Điền Thượng Nhất Nhật." Đơn Dũng nói xong cùng Tư Mộ Hiền chạy mất:

Lôi Đại Bằng tỉnh ngộ hơi chậm, trừng mắt lên "đồ chó", nhặt cục đá đuổi theo hai người, ba anh em vừa cười vừa chạy về trường.

"Hai người đó toàn bắt nạt Đại Bằng." Lưu Thúy Vân bật cười, lại nhớ tới tên Nhật Bản họ đặt, nhìn sang Vương Hoa Đình đã cười tới không thở nổi, hai cô gái vừa nhìn nhau phì cười lần nữa:

Ở cùng với mấy chàng trai này đúng là chẳng bao giờ biết tới hai chữ buồn tẻ.

……. …… ….

Lại nói tổ chế tác kia chưa tới buổi tối đã đi rồi, không phải họ nhất định phải đi, mà là không cách nào ghi hình được nữa, tới buổi chiều mát mẻ, nào là người dắt dê ra chăn, nào là người tranh thủ mát mét làm việc, nào là bọn trẻ con tan học chạy như chó hoang. Rồi thì trâu kêu chó sủa loạn xị ngậu lọt vào ghi âm, không trẻ con nghịch ngợm chạy qua ống kính mong được lên TV, không ai quản nổi chúng.

Đạo diễn Tần đành dọn quán về thành phố.

Chuyện ở quê là vậy đấy, chả làm cách nào được, rời đường thôn, lên đường cấp hai cũng gặp rất nhiều nông dân phơi lúa mạch, chiếm hơn một nửa đường, thi thoảng còn có người nghênh ngang dắt trâu đi trước mũi xe, căn bản không để ý tới anh bóp còi.

Dọc đường đi rất chậm, trên xe thiết bị, đạo diễn và mấy người khác xem thành quả hôm nay, đoạn ghi hình kịch Na dù sao cũng được bảy tám phút, đoạn ghi hình khác là hôn lễ, những hai mấy phút. Xem xong đạo diễn hỏi:" Thế nào?"

"Đoạn rước dâu rất hay, có cảm xúc, nhìn đã thấy vui vẻ. Đoạn kịch Na không phải là không tốt, nhưng mà nghệ nhân mặt mày đờ đẫn, cảm giác hiện trường kém." Nữ thư ký trường quay đánh giá, cô tốt nghiệp chuyên ngành âm nhạc, cực kỳ tán thưởng ban nhạc đón dâu kia:

Kỹ thuật viên ghi âm chỉ màn hình dừng lại ở lễ kết hôn:" Tôi cũng khuynh hướng ý kiến này, khung cảnh tự nhiên, đây mới là phong tục dân gian thực sự, còn vở kịch Na chúng ta tổ chức, thành phần biểu diễn quá nhiều, ăn mặc chính thức quá."

Thợ nhiếp ảnh tán đồng với hai đồng nghiệp:" Ý kiến của tôi cũng nhất trí, quay chụp đều phải cần tâm cảnh, tôi thấy lúc chụp ảnh chưa bao giờ vui như vậy, không khí lễ hội rất đậm... Tuy hơi loạn một chút."

"Chúng ta nghe lại đoạn kèn đã." Đạo diễn Tần ra hiệu mọi người im lặng, mở ghi âm:

Khúc nhạc vang dội, mọi người đều giương tai lắng nghe, trong xã tổ chức bốn nghệ nhân thổi kèn, ba người tuổi rất cao. Đặc sắc của ngón nghề này là dùng miệng khống chế âm lượng, âm sắc, nên muốn khống chế chuẩn xác rất khó khăn. Mấy nghệ nhân xã ở trong nghề mấy chục năm, không phải thôi không tốt, rất chuẩn xác, thổi vở ( Quá ôn thuyền) đúng quy củ.

Có điều cảm giác vẫn thiêu thiếu.

Đến lúc phát đoạn âm thanh ở hôn lễ, mặt ai nấy bất giác nở nụ cười, chàng trai kia không chỉ đang thổi kèn, mà là đang chơi đùa, từ vẻ mặt, khúc điệu rồi động tác ngồi xổm đi đường như con vịt nặng nề, làm người ta thích thú. Không chỉ người này, ban nhạc gom góp tạm kia ai nấy cười tươi như hoa, mỗi bước chân đều nhún nhảy, nhạc hòa với cảnh, cảnh tôn nhạc lên.

"Dừng! Phần mở đầu... Mọi người nghe lại đi, đấy đấy, đoạn này..." Đạo diễn chỉ huy:

Loa được bật to hơn, trái tim mọi người vút cao theo âm thanh, mở màn là âm cao B, tựa hồ thổi một cái là dùng toàn lực, âm nhạc vọt lên tận mây xanh, nghe dễ chịu tới sởn gai ốc...

Đạo diễn Tần nhẩm tính:" Tận 14 giây, dung lượng phổi lớn cỡ nào mới làm được?"

"Tôi thấy đoạn nhà trai nhà gái đánh trận vui hơn." Nữ thư kỳ trường quay nói:

Ghi âm liền tua tới chỗ đó, đoạn này ba chàng trai phối hợp, không chỉ người thổi kèn, mà kéo hồ cầm cũng đặc sắc lắm, kéo vừa nhanh vừa dứt khoát, nghe cứ như đánh nhau, lại như cười đùa, khớp với hiện trường vô cùng. Đương nhiên còn chàng béo tự nhận mình giống bạo quân hoang dâm vô độ nữa, rõ ràng chỉ là góp đủ số thôi, nhưng vẻ mặt tưng bừng đó làm người ta khó quên.

"Ha ha ha, hay, đoạn này đúng là quá hay." Đạo diễn Tần ấn dừng, nói tới âm vực và thanh điệu thì không chuẩn bằng nghệ nhân già, nhưng bầu không khí tạo ra thì hơn kém rõ rệt.” Ông ta hiểu ý cô thư ký rồi:" Sức sống, chênh lệch là ở sức sống, một bên sinh cơ bừng bừng, một bên quy củ tẻ ngắt. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn đoạn hôn lễ này, không biết là nhãn quang của ban bình xét có giống chúng ta không?"