Q1 - Chương 110 Gặp đã khó, ly biệt càng khó. (1)
Reng reng reng ...
Hồi chuông dài làm đôi nam nữ quấn lấy nhau như keo với sơn giật mình, đột ngột tách ra. Là di động trong túi Vương Hoa Đình, hai người cụng trán vào nhau, nhìn nhau cười, cô rút di động ra xem. Điện thoại là do Lưu Thúy Vân gọi, cô điều chỉnh lại hô hấp, vén tóc rối sau tai, giọng bình thản như không:" Thúy Vân à, ừ, tôi đang ở bên sông, sắp về rồi ... Cái gì, biết rồi ... Cô chắc chứ? ... Triệu Huy nhìn thấy sao ... Được, về ngay, tới cổng trường rồi đây.
Cúp điện thoại cất đi, Vương Hoa Đình chỉnh lại quần áo, có chút hờn dỗi lườm Đơn Dũng, tựa hồ trách y lại cởi cúc áo của mình. Đơn Dũng tỉ mỉ gỡ mấy cái lá cỏ dính trên tóc cô, luyến tiếc nhìn mảng da ngực trắng bốc dần bị che lại, hỏi: " Xảy ra chuyện gì thế?"
" Bạn học lớp chúng ta thực tập ở Vũ Hương nói vừa thấy ba người các anh lên thời sự Lộ Châu." Vương Hoa Đình nắm tay Đơn Dũng đi vài bước nắm chặt rồi buông ra:
Đơn Dũng bị tin tức này làm ngẩn ra:" Bọn anh làm gì đâu mà lên thời sự."
"Tin tốt mà, anh thổi kèn đón dâu nhớ không, bọn họ nói anh được đặc tả, mọi người đều cười lăn cười bò." Vương Hoa Đình tủm tỉm cười nói:
" A, lão đạo diễn bất lương, chưa trả đồng nào đã dùng hình ảnh của anh." Đơn Dũng nói thế chứ không để ý:
Đi tới cổng trường, thấy bốn phía không có ai, Vương Hoa Đình ngước mắt nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc của Đơn Dũng, mi mắt hàm chứa nụ cười:" Hòa nhé, anh phi lễ em một lần, em phi lễ anh một lần ... Sau này chúng ta hết nợ."
Nói rồi che miệng cười chạy vào trường.
Hồi lâu Đơn Dũng mới tỉnh lại, cô gái này tâm thái nữ quyền quá nặng, kiếm cái cớ cho hành vi của bản thân đây mà.
Bất kể là vì cái gì cũng không che lấp được sự mỹ hảo của đêm nay, Đơn Dũng quay đầu lại nhìn con sông nhỏ, có lẽ nơi này đúng là để lại hồi ức mỹ hảo cho y rồi. Nhìn Vương Hoa Đình về phòng một lúc rồi Đơn Dũng mới lặng lẽ đi lên lầu, lớp trưởng đã nghỉ ngơi từ sớm, đèn trong phòng hai cô gái cũng đã tắt. Tới cửa phòng ba anh em, nghe thấy Lôi Đại Bằng hú như quỷ kêu, đẩy cửa vào một cái sững người, Lôi ca mặc quần đùi đang kéo Tư Mộ Hiền nói gì đó.
Mặt Tư Mộ Hiền khổ không kể siết kêu lên:" Lão đại anh về rồi, Lôi ca nhất định muốn em thảo luận vấn đề ái tình, anh tới đi, em chịu không thấu."
Đơn Dũng ngồi xuống giường, Lôi Đại Bằng bò ngay dậy, mở to mắt ra nhìn khắp lượt, nghiêm túc hỏi:" Anh đi đâu, thành thật khai báo."
"Ánh trăng mê người thế này, cậu nói anh có thể làm gì, tản bộ, tâm tình, ôm nau, hôn nhau ... Nhị Lôi, cô ấy không yêu cậu mà là yêu anh." Đơn Dũng nói một câu làm Tư Mộ Hiền xém té xuống giường:
Mắt Lôi Đại Bằng mở to gấp đôi, tựa hồ châm chước thật giả, Đơn Dũng không muốn thấp thỏm nữa, nói thẳng:" Đừng trách anh Lôi Ngốc, có trách thì trách mẹ nuôi cậu sinh anh ra đẹp trai thế này, khiến các cô gái yêu thích ... Sự nghiệp cậu chưa hoàn thành để anh làm nốt cho."
Lôi Đại Bằng đột nhiên cười phá lên, đập giường mấy cái rồi chỉ Đơn Dũng cười ha hả:" Bằng vào anh á, ha ha ha, bao năm rồi, đến sợi tóc con gái anh còn chẳng đụng vào được còn dám bốc phét, ôm với hôn gì chứ, chết cười, ha ha ha ha ..."
Đã không tin lại còn vì sự YY của Đơn Dũng cười lăn cười bò, Đơn Dũng bực mình không thèm nói nữa, kéo chăn nằm xuống. Ai ngờ vẫn chưa yên, Lôi Đại Bằng nhảy tới :" Lão đại, em đột nhiên phát hiện một góc ái tình bị bỏ quên, chúng ta thử xem ... Đó là gì, em nói với Hiền đệ, anh chắc chắn không biết ... Là chơi gay chơi gay, hiểu không?"
Thằng này lên sơn thần kinh rồi, Tư Mộ Hiền và Đơn Dũng quay đầu đi, không thèm để ý.
Lôi Đại Bằng càng hăng, dùng giọng điệu dị dạng hô:" Để em đọc tuyên ngôn chơi gay cho anh nghe! Nữ nhân đều là hổ, chỉ nam nhân mới đem lại hạnh phúc cho nhau; nữ nhân như quần áo, cần phải vá víu, nam nhân như chân tay, chiếu cố tận tình! Hãy chơi gay đi, nam nhân sao phải từ chối nam nhân, để thanh xuân tưới mát trong hạnh phúc, chỉ có nam nhân mới hiểu được nam nhân, giống như chỉ mặt đất mới dung nạp được cây cối ... Nam nhân có nam nhân yêu thương, không sợ nữ nhân vung đao đoạt tình ... Fuk, tôi hiểu rồi, hai người có phải là xúi tôi đi tán gái để hai người chơi g ... Ư ư ư...."
Giọng ngưng bặt, bị Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền một trái một phải bịt mồm ấn xuống, không chịu nổi phiền phức nữa.
Trong phòng lúc thì có tiếng Lôi Đại Bằng hét, lúc có tiếng uỳnh uỵch, tựa bị chùm chăn bạo hành, không chịu yên lúc nào.
Đêm cuối cùng náo loạn thế đấy.
…….. ………..
Buổi sáng, chiếc xe khách lớn lên đường từ Học viện Lộ Châu, bắt đầu đón sinh viên thực tập trở về.
" Cẩn thận chút, cứ thong thả thôi, có đi ngay đâu ... Sao thế Báo Xuân, về thành phố mà mặt lại ỉu xìu." Nhâm Quần gọi sinh viên thực tập ở xã Bình Định tới điểm tập kết, hỏi nam sinh cuối cùng lên xe:
Nam sinh đó gãi đầu mặt càng nhăn nhó:" Em bị muỗi đốt cả đêm không ngủ được ạ."
Nhâm Quần mỉm cười an ủi, người lên hết rồi đếm nhân số, có chút tiếc nuối là bà không thấy người trong trường học thực tập đi ra tiễn chân, chỉ có chủ nhiệm ban giáo dục xã tới nói vài câu đơn giản rồi lên xe đi rồi. Khác biệt lớn với lúc tới, tổng thể mà nói là bọn họ không hoan nghênh đám sinh viên từ thành phố tới thực tập này, trình độ thấp mà yêu cầu lại cao, trường ở quê nhỏ, không chứa nổi tượng phật lớn.
Sinh viên bây giờ ấy à … ? Nhâm Quần nhìn hai mấy nam nữ sinh trên xe, hoặc là khép mắt ngủ, hoặc là than vãn kêu ca không ngớt. Khi xe khởi động thì báo cáo thực tập cũng đưa lên, Nhâm Quần xem ra, đều là thời gian thực tập tôn sư trọng đạo, phương pháp dạy học độc đáo, phản ánh tốt đẹp ... Toàn là lời nói cho có, chẳng có giá trị gì, bà cất đi cũng khép mắt nghỉ ngơi.
"Miêu Lệ, chỗ các cô thế nào? Chỗ chúng tôi cơm nước tệ hại lắm, tới đây mới biết cám lợn trong trường cũng ngon lắm rồi."
" Chỗ tôi thì có khác gì đâu, chúng tôi tới đó phải tự nấu cơm, ai mà biết chứ. Thế là phải ăn mỳ gói hai tháng, giờ nhìn thấy mỳ là tôi buồn nôn."
" Các cô ngốc thế, không biết luộc trứng gà mà ăn."
" Trứng gà có gì ngon, ăn vào chết nghẹn."
" Này, tôi bảo, chỗ các bạn có rận không? Tôi bị rận cắn thảm luôn .... Thương Tu Đức may thế, tới chưa được mấy ngày thì bị chó cắn, thế là được nghỉ luôn hai tháng."
"Ha ha, cậu bị rận cắn cũng xin nghỉ được mà."
"Chỗ chúng tôi có bọ thì chét, chúng nhảy tanh tách ấy, xem đi, toàn thân tôi nổi mẩn đỏ rồi đây này ..."
Những lời đám sinh viên này nói không hề khoa trương, có điều điều kiện gian khổ là chắc chắn, tình hình phân phối việc làm ở thành phố và huyện ngoại ô không lạc quan, cho nên nhà trường mới đưa sinh viên đi chi viện ở các địa khu cách mạng cũ. Ý muốn đưa một bộ phận sinh viên tốt nghiệp tới cương vị cần nhất, nhưng chuyện chẳng như ý muốn, bên này chê bên kia, bên kia cũng chướng mắt với bên này.
Nghe một hồi Nhâm Quần không chấp nhận được nữa, quay đầu lại:" Các em, sao tôi không nghe thấy chút tình cảm nào với khu cách mạng thế, cả lưu luyến với trường học và học sinh cũng không có, càng không thấy bàn luận việc dạy học mà toàn than vãn vấn đề cá nhân?"
Cả đám im thít, nam sinh Lý Báo Xuân bị muỗi đốt tới mất ngủ lí nhí:" Cô Nhâm, đến vấn đề cuộc sống còn chẳng giải quyết được thì nói gì tới tình cảm?"