← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 109 Hiểu nhau ôm nhau hôn nhau. (2)

Vương Hoa Đình lại cười, Học viện Lộ Châu chỉ là cái trường loại hai loại ba, năm đó từ trung cấp thăng lên đại học, mở rộng tuyển sinh gấp đôi, Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng mới gặp đúng dịp mà vào trường. Giờ nhìn lại chẳng nói rõ được là may mắn hay xui xẻo.

" Anh học đại học đa phần là một sự an ủi cho cha mẹ, đối với bản thân anh mà nói, thực tình thì cho tới giờ anh vẫn không thấy ý nghĩa thực tế ở đâu. Em có biết tình hình việc làm giờ gay go thế nào không? Ở đâu cũng vượt biên chế, từ xã tới trấn tới huyện có đội ngũ giáo viên khổng lồ, trong đó cả đống chỉ treo danh nghĩa ăn lương, khả năng tiếp nhận chúng ta là gần bằng 0, đương nhiên là có ngoại lệ có gia thế, có quan hệ, biết lo lót  sẽ là chuyện khác ... Ý anh là đại đa số học đại học không học chuyên ngành mình thích, rồi tốt nghiệp làm việc mình không muốn làm, sao phải khổ thế? Hôm đó anh giảng ( Nộp tiền mua giám sinh), có nói: Vì sợ như thế, cho nên như thế, nếu phải như thế, tội gì phải thế? Nói rất hay." Đơn Dũng ngửa đầu cảm thản, đúng là bộ dạng tội gì phải thế:

Vương Hoa Đình không ngờ rằng chỉ thuận miệng hỏi một câu mà khơi ra nhiều đề tài như vậy, chẳng biết an ùi thế nào.

Đơn Dũng quay đầu hỏi:" Nói chuyện này với em làm gì chứ, số đông đó không có em, em hẳn là không có những mối lo này đâu nhỉ?"

"Không có, khác với anh, cha mẹ em đã vạch đường sẵn cho em rồi, giống với anh, em cũng không có cơ hội lựa chọn. Hoặc có thể nói, cha mẹ em đã lựa chọn cho em rồi." Vương Hoa Đình không che giấu:

" Vậy tốt nghiệp xong em chuẩn bị làm gì? Học tiếp hay là tới đơn vị nào đó làm việc?"

"Khả năng học nghiên cứu sinh cao hơn một chút. Hay là anh cũng thử xem ... Thi nghiên cứu sinh bây giờ không khó như trước đâu, cũng mở rộng tuyển sinh rồi."

"Thôi đi, đến kiếp sau anh cũng không muốn thi nữa, anh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thi thôi." Đơn Dũng cười, nhưng nói không giống nói đùa, học đại học vì thường xuyên trốn học nên học bù thi lại còn nhiều hơn Lôi Đại Bằng, lâu dần mắc chứng sợ thi cử:

"Ngồi một chút đi." Vương Hoa Đình thấy vô tình đi tới chỗ họ săn chim sẻ, đưa tay mời rồi ngồi xuống cối xay đá cũ dưới cây hòe:

Đơn Dũng dựa vào con quay đá, sờ lên mặt đá mát lạnh, không nói gì.

Vương Hoa Đình vươn vai giang rộng tay :" Thật muốn mãi mãi dừng lại ở thời sinh viên. Có điều chắc chắn là anh không thích. Hì hì, nói chút chuyện vui đi, không nói những đề tài thương cảm nữa, được không?"

"Nói gì, nhắc tới về trường là tâm tình anh không tốt, lo chết người."

"Bốc phét ấy, nghề của anh mà."

"Cái gì, từ khi nào mà bốc phét là nghề của anh."

"Anh lúc nào chẳng bốc phét, không nhận ra à? Bốc phét về mấy món ăn, bốc phét công tích vĩ đại của anh ở trường, bốc phét tương lai anh sẽ thành người thế nào? Cần gì nghiêm túc thế? Dù sao cũng có ai đâu?"

"Bốc phét cũng cần tâm cảnh, giờ anh nhiều chuyện phiền lòng như thế, khó vào trạng thái được, có điều em nói anh muốn trở thành người thế nào thì anh có chút suy nghĩ đấy, em nhớ Sử Gia Thôn không?"

"Có chứ, làm sao?"

" Anh cũng muốn sở hữu một trang viên lớn như thế, có biệt thự, lừa dê thành đàn, dậm chân một cái giới ẩm thực Lộ Châu rung chuyển. Có điều nơi đó vắng vẻ quá, nếu là ở thành phố thì oai lắm." Đơn Dũng có chút ao ước:

"Ồ, hiểu rồi, có phải còn có cả kiều thê mỹ thiếp nữa không?"

"Chắc chắn rồi."

"Cái đồ lưu manh."

Vừa mới nói tới lý tưởng mình ao ước Đơn Dũng dã bị Vương Hoa Đình cười đánh mấy cái, đồng thời cảm thấy nói chuyện chẳng cần vờ vịt giữ kẽ thế này rất thú vị. Nói tới lý tưởng cũng nói về quá khứ, tuy chỉ lướt qua vài câu, Vương Hoa Đình vẫn nhận ra, lý tưởng của Đơn Dũng không ít, muốn lấy về thứ đã mất, thậm chí muốn nhiều hơn, muốn chuyển về cái nhà hàng hiện đã mở rộng nhiều lần, muốn mở chuỗi nhà hàng. Thậm chí muốn khai quật Thập đại yến vang danh xa gần của Lộ Châu, sau đó mời tên tham ăn Lôi Đại Bằng làm nhà phê bình ẩm thực, mời tú tài Tư Mộ Hiền đi tiếp thị, chiêu mộ đám Chân Thối Lão Bao làm thủ hạ.

Còn bản thân Đơn Dũng thì chẳng cần làm gì cả, uống rượu, thưởng thức trà, sau đó bóc lột bọn họ.

Quả đúng là bốc phét rồi, bốc phét một cái là mặt mày hớn hở, Vương Hoa Đình nghe mà cười suốt, bảo sao lại chơi với tên ngốc Lôi Đại Bằng, té ra chí hướng của hai người đều không thiết thực như vậy, ngay bát cơm còn chưa có đã mơ mộng núi vàng núi bạc rồi. Có điều càng như vậy càng khiến Vương Hoa Đình thấy Đơn Dũng cũng có chỗ đáng yêu, ít nhất rất thật thà chẳng hề che giấu, đáng yêu hơn trước khi đi thực tập hội sinh viên động viên mọi người hiến thân cho sự nghiệp giáo dục vùng núi, mấy lời đó rõ ràng là nói dối.

"Xì, nói đi nói lại chẳng có gì mới mẻ cả, chẳng qua là lý tưởng của nam nhân thôi, có điều em đoán chừng khả năng thực hiện được thấp lắm." Vương Hoa Đình ngồi lâu lạnh mông, nhảy khỏi cối xay hạ thấp Đơn Dũng:

Đơn Dũng đi theo:" Cách ngôn của anh là, lý tưởng nếu không thiếu thực tế thì không đáng theo đuổi."

"Nếu lý tưởng của anh quá cao, có được lại quá ít, anh sẽ rất thất vọng." Vương Hoa Đình nhắc nhở:

"Không đâu, kỳ thực lý tưởng của anh là quá trình ăn uống vui chơi, giống như chúng ta được thấy tinh hoa của toàn lư yến ấy, không nhất định phải có gia sản lớn, phải có thân phận cao, chúng ta không là gì cả vẫn cứ là thượng khách đấy thôi. Lý tưởng là bữa tiệc trong đầu chúng ta, phải có biện pháp nếm thử."

"Hì hì, lý tưởng tới miệng anh đều có thể ăn được, hay lý tưởng của anh chính là ăn?"

"Đó hai vấn đề mà như một."

Bước đi, thong thả, nói cười, đề tài càng lúc càng xa, buồn bã lo âu trôi đi, vượt qua ngọn đồi thấp, đi qua sông nhỏ. Đơn Dũng tâm tư tỉ mỉ bỗng nhiên kéo Vương Hoa Đình một cái, sợ cô đi giày cao gót sẽ ngã xuống sông, vừa định buông tay ra không ngờ một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay y không buông, ngón tay còn gãi nhẹ, như ám thị gì đó.

Đơn Dũng quay đầu, Vương Hoa Đình đứng lại hơi ngẩng mặt lên, ánh trăng trong chiếu xiên xiên lên mặt phủ thêm ánh sáng thàn bí, gương mặt mang nụ cười bẽn lẽn mong đợi thánh khiết vô cùng, đồi ngực dưới lớp áo sơ mi mỏng nhô lên hụp xuống. Đơn Dũng nuốt nước bọt, áp chế suy nghĩ không thánh khiết đang nổi lên trong đầu, toàn thân cứng đờ.

"Em nhìn ra được, hiện trong mắt anh bây giờ tuyệt đối không phải là tình cảm thuần khiết." Vương Hoa Đình lí nhí nói, gần như không thể nghe thấy, nhưng lại hưởng thụ ánh mắt nóng bỏng của đối phương:

Đơn Dũng mấp máy môi:" Anh nhất định sẽ khắc chế, cùng một sai lầm không thể tái phạm được."

"Nhưng em lại không khắc chế được nữa rồi." Vương Hoa Đình nói nhỏ lại như tiếng nổ lớn, đôi mắt sóng sánh như có điện phát ra làm toàn thân Đơn Dũng tê dại, váng vất. Cô nói tựa thì thầm tựa đùa cợt:" Em muốn phạm chút sai lầm nhỏ, thế giới tình cảm của em quá trống rỗng ... Lần này coi như anh là người bị hại, như vậy anh sẽ không có gánh nặng tâm lý nữa."

"Anh sẽ phản kháng, hơn nữa còn la hét ..." Đơn Dũng dần nhập vai:

"Vậy mới kích thích." Vương Hoa Đình kéo tay, mặt hai người mỗi lúc một gần, gần tới mức ngửi thấy hơi thở của nhau, cô khép mắt lại, đợi sự ngọt nào kia, đợi sự hoang dại kia, đợi cảm giác ngạt thở kia xuất hiện lần nữa:

Có điều lần này lại rất ôn nhu, dưới ánh trăng như nước, bên dòng sông nhỏ chảy róc rách, trong vòng tay rộng ấm áp. Đơn Dũng hôn rất chậm, rất tỉ mỉ, rất chuyên tâm, rất cảm xúc, tựa hồ nhấm nháp một món ăn tuyệt vời, mang theo thái độ tôn trọng. Thi thoảng tách nhau ra, hai đôi mắt tựa bị lửa tình hòa tan, tách nhau chưa lâu đã hợp lại.

Đó là nụ hôn thế nào? Nó giống như vị cơm ngọt ngào kia, vị ngọt từ môi lưỡi đi vào trong tim, lại như mật men theo lưỡi tỏa đi toàn thân. Vương Hoa Đình chìm đắm trong cảm giác kỳ diệu khó tả, đó là trải nghiệm mà cô mong đợi rất lâu, toàn thân cô run lên, cảm giác đôi bàn tay lớn lướt qua sống lưng, mang tới từng hồi gai ốc. Gai ốc đó lan qua cổ, từ từ tới ngực, cô thơ gấp, cô hồi hộp, cô rên rỉ nhưng không kháng cự.