Q1 - Chương 121 Sắc hoa khuynh đảo. (2)
Tả Hi Dĩnh tò mò dùng đũa khẽ tách ra xem bên trong, Lôi Đại Bằng nhìn kỹ thốt lên:" Bồ câu non, làm được đấy."
Trong bụng gà có bồ câu, kỹ thuật này rất cao, không đơn giản là nhét một con bồ câu vào bên trong, vì khi nấu sẽ rất phiền phức, đảm bảo trong lẫn ngoài cùng chín vừa đủ, trong khi là hai loại thịt khác nhau.
"Nhìn nữa đi" Đơn Dũng lại nói:
Tiếp tục tách ra, trong bụng bồ câu còn có hai con chim sẻ, đem ngâm nên giữ được nguyên hình, Tả Hi Dĩnh thốt lên:" A, đúng là có chim sẻ."
"Hay thật... Đản ca, trình độ này cao hơn anh đấy." Lôi Đại Bằng không tiếc lời khen ngợi:
Tư Mộ Hiền vẫn còn thắc mắc:" Vậy đậu hoa đâu?"
"Tiếp tục xem bên trong." Đơn Dũng không đáp:
Tả Hi Dĩnh càng hứng thú hơn, cẩn thận lấy đũa tách chim sẻ ra, bừng tỉnh, trong bụng chim sẻ mới là đậu hoa, được tầng tầng bao bọc, đậu hoa hấp thụ mùi vị mấy loại chim, không biết là ngon cỡ nào. Miếng đầu tiên cô gắp ra đưa cha mình:" Cha thử đi, mùi vị chắc là rất ngon."
"Đương nhiên rồi, mọi người đều thử đi, đây mới là tinh túy thực sự của đậu hoa kê, thời xưa đây là trình độ cấp ngự trù đấy." Tả Nam Hạ mời, vốn không nhiều, chỉ đủ mỗi người nếm một chút thôi, mùi vị đúng là không tệ, vị thịt ngâm rất đậm, vị gà rất thuần, kết hợp lại khiến người ta buồn vô cớ.
Vì sao lại buồn? Vì mùi vị này không còn nữa, chi một miếng nhỏ thôi.
Lôi Đại Bằng cũng nếm ra sự hiếm có của nó, đậu hoa nhập vị rất khó, đưa được cả vị gà tần, chim sẻ, bồ câu vào càng khó. Tiếc là ít quá, không đủ nhét kẽ răng, may được Tả Nam Hạ chiếu cố cái mồm tham lam, cho y cả con bồ câu.
Mọi người ăn dần vào trạng thái, dần dà cởi mở hơn, Tả Hi Dung nói nhiều hơn, nghe cha kể chuyện về món ăn, thi thoảng đùa vài câu khiến cả bàn cười rộ. Lại nghe Lôi Đại Bằng tiết lộ quá trình quen nhau, hắn nói biết Tả Nam Hạ sớm hơn cả Đơn Dũng, khi đó câu trộm cá nấp trong bãi cỏ nhìn thấy ông rồi, ba cha con Tả gia ngạc nhiên lắm cứ cười suốt.
Đang trò chuyện thì Đơn Dũng hít mũi, ngồi thẳng lên, bộ dạng này đám anh em quen lắm, nhất định là cái mũi cực nhạy của Đản ca đã ngửi thấy mùi gì hứng thú rồi. Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền nhìn ngay cả cửa, tức thì cửa mở ra, lại có món ăn đem vào, chính là tử đoàn sâm và địa hoa vừa rồi nói là cực khó kiếm. Tả Nam Hạ cười khà khà:" Khó tìm chứ không phải không tìm được."
Thế cũng phải, với người bình thường mà nói thứ này tuyệt tích rồi, nhưng với thân phận Tả gia, đi tìm những thứ nguyên liệu hiếm có lại chẳng phải khó gì. Bát canh được đặt lên bàn, màu tím nhạt trong vắt, trong canh trôi nổi vài thứ hình hoa màu lam
Đơn Dũng mắt tròn xoe, bất giác lẩm bẩm:" Hoa không rễ, hoa không lá, đây chính là địa hoa."
Được nhìn thấy hai thứ tuyệt tích, Đơn Dũng đúng là hơi sợ.
"Nếm thử đi, đây chính là cực phẩm trong địa nhĩ, chỉ có địa nhĩ màu lam lục mới được xưng là địa hoa. Không giấu các cậu, tử đoàn sâm hiện giờ không tìm thấy nữa, có điều trùng hợp là, thập niên 70 tôi về quê có mua một cân, lúc đó giá chỉ 3 đồng.... Ha ha ha, khi tôi lấy ra làm bếp trưởng ở đây cũng phải sốc, món này nói không chừng chúng ta ăn xong lần này là tuyệt tích."
Tả Nam Hạ nói rất vui vẻ, cảm nhiễm toàn bộ mọi người:
Phục vụ viên muốn múc canh bị từ chối, Đơn Dũng múc vào bát nhỏ xem kỹ, đúng là trong xanh có tím như truyền thuyết. Hít thật sâu, mùi thơm len lỏi tới phế phủ, lỗ chân lông toàn thân mở ra. Nước canh màu tím trôi nổi hoa xanh, tựa hồ mang theo sự thần bí, khiến mọi người im lặng nếm thử tuyệt khúc cuối cùng.
Lôi Đại Bằng ực một cái hết nửa bát, rùng mình tới toàn thân nổi gai ốc, cổ cứng đờ, chỉ là nước canh thôi mà còn sướng hơn ăn cả con bồ câu, làm hắn chép miệng muốn múc thêm. Tư Mộ Hiền dùng thìa nếm thử, sắc mặt trở nên trang nghiêm, mùi vị này vào miệng, dù là đậu hoa kê hay toàn bộ món ăn trên bàn đều thua sút, vị thấm tới kẽ răng, khắp miệng sinh mùi thơm, thoải mái tới độ muốn rên lên.
Đơn Dũng không nói gì, tỉ mỉ thử canh, nhai địa hoa, không khỏi nhớ tới nụ hôn đầu, đó là sự mỹ hảo khó nói lên lời, mắt lại liếc sang nhìn sư tỷ. Tả Hi Dĩnh nhấm thử ngụm nhỏ, cánh môi hồng nhuận mím lại, ánh lên sắc màu dụ hoặc, Đơn Dũng lại dâng lên nỗi buồn vô cớ, như nỗi buồn món ngon không thể ăn lại lần nữa.
Những thứ đẹp tới tột đỉnh đều mang tới chút nuối tiếc, hồi lâu không nói gì.
Đến khi canh vơi dần, giọt cuối cùng bị Lôi Đại Bằng múc đi mất, Tả Nam Hạ và Tả Hi Dung đã đặt bát xuống từ lâu nhìn mọi người, tựa hồ rất hưởng thụ niềm vui và sự chấn động của món ăn mang lại cho họ. Ít nhất anh chàng tự nhận không ăn đồ chay lại húp nhiều nhất.
""Sao hả Đại Bằng, món chay không kém gì món mặn chứ?" Tả Nam Hạ đợi Lôi Đại Bằng vừa đặt bát xuống:
Lôi Đại Bằng gật lia lịa:" Ngon ngon, đúng là uống tới người ngứa ngáy, sau này không có nữa phải làm sao?"
Lời khen khác biệt này làm Tả Nam Hạ hưởng thụ lắm, cười khà khà hỏi:" Đơn Dũng, có thể so được với món kim ngọc mãn đường cậu mời chúng tôi lần trước không?"
"Không sao so được, đây là món có thể đưa lên đại tiệc, còn kia là bọn cháu tự nghĩ ra." Trước món ngon và tài nghệ tuyệt đối, Đơn Dũng không dám ba hoa về trình độ mèo ba cẳng của mình nữa, riêng cách tỉa rau củ này đã bỏ y vài con phố rồi:
Vậy mà Tả Nam Hạ lại cổ vũ:" Sai rồi, nếu là tôi đánh giá thì hai món tương đương, Khải Lai Duyệt hơn ở chế biến cầu kỳ tinh xảo, còn cách làm của cậu hơn ở chỗ đơn giản mà khéo, lấy nồi đá nấu nướng, đắp bếp đất nướng cá, tình thú cổ xưa đó không thể sánh bằng. Hi Dung, có thời gian cha đưa con tới Hưởng Mã Trại ăn thử."
Thân phận lớn như Tả Hi Dung cũng tươi cười nhận lời. Lại uống thêm vài ba phút, bữa cơm tới hồi kết, cô con gái lớn khuyên cha không nên uống nhiều, Tả Lão uống kha khá, thi hứng nổi lên nói:" Xưa nay khanh tướng đều tịch mịch."
Lôi Đại Bằng nhanh miệng đáp:" Chỉ có tham ăn tên mãi còn, hì hì, bác, chúng ta đúng là tri âm, bọn cháu ở Hưởng Mã Trại uống say cũng hô như thế."
Thế là hai cô con gái cười run cả người, Tả Nam Hạ cũng không làm cao, khoác vai Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng, nói đùa, muốn đưa họ về. Cái này thì ba anh em làm sao dám nhận, khuyên hồi lâu, đưa ông về phòng trước, sau đó hai chị em tiễn họ xuống lầu, gọi xe đưa khách đi. Đơn Dũng mấy lần muốn bắt chuyện, nhưng hai chị em họ khoác vai nhau nên tới cửa rồi vẫn không có cơ hội, khi lên xe quyến luyến nhìn một cái, sư tỷ vẫy tay cười.
Lôi Đại Bằng muốn về nhà, nên đưa hắn đi trước, sau đó Tư Mộ Hiền và Đơn Dũng về trường, xuống xe ở gần trường, nhìn theo hướng xe đi, Đơn Dũng thở dài. Nguyên do thì e là Tư Mộ Hiền đoán ra được tám chín phần, nói:" Lão đại, Tả Hi Dĩnh chưa chắc có ý tứ kia với anh, anh đừng để bản thân lún vào."
"Cứ như cậu đoán được vậy, xì." Đơn Dũng không vui, hừ mũi một tiếng, buồn bực vung chân đá thứ vô hình nào đó, đường vắng vẻ, thời gian không còn sớm, một ít đôi nam nữ tay trong tay đi sát rạt:
Tư Mộ Hiền cẩn thận nói:" Lão đại, đừng trách em lắm lời, có vài chuyện anh đừng mơ mộng quá, Tả lão mời chúng ta giống rượu gặp tri kỷ, ăn gặp tri âm, chẳng nhẽ ăn một bữa cơm còn muốn tặng cả con gái cho anh. Người ta vô tình xem ghi hình chúng ta thổi kèn hôn lễ mới nhớ ra, nếu không chắc gì đã nhớ đến."