← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 122 Tiếng lòng cách nhau cả ngọn núi. (1)

Không có câu trả lời từ Đơn Dũng, Tư Mộ Hiền hạ thấp giọng xuống, nói thẳng hơn:" Bí thư thực sự có tình cảm với anh, hai người lăn vào đống rơm rồi, giờ Tả đại tiểu thư tới, anh lại đá bí thư sang bên à?"

Lời này có ý trách mắng, Đơn Dũng dừng lại, còn tưởng lão đại thẹn quá hóa giận, không ngờ Đản ca khoác vai Hiền đệ vừa đi vừa nói:" Cậu mới nghĩ quá đấy, với anh mà nói, hai cô gái ấy, một là hoa trong gương, một là trăng đáy nước. Anh mày đều không với tới. "

"Không thể nào, sao anh còn si mê như thế, đừng nghĩ em không nhìn ra." Tư Mộ Hiền nghi ngờ:

" Cô gái khiến anh si mê nhiều lắm, nhiều hơn cả món ăn, nữ nhân giống như món ngon khác nhau vậy, cho nên mới có bệnh háo sắc của nam nhân. Cậu không phát hiện ra à, Tả Hi Dĩnh và Vương Hoa Đình là hai loại hình nữ nhân khác nhau, một mạnh mẽ, một ôn nhu; một ôn hòa, một đanh đá; một nhu tình như nước, một nhiệt tình như lửa. Giống đặt canh tử sâm địa hoa và canh bảo trấp quái kim tiền đặt cạnh nhau, đều cám dỗ, không phân cao thấp." Đơn Dũng say sưa bình phẩm:

Tư Mộ Hiền cười khằng khặc:" Thôi anh đừng khoe khoang lý luận ăn uống của anh, chí hướng của Lôi ca vốn đơn giản, ăn khắp thiên hạ, từ khi bị anh hun đúc, thêm một thứ, gọi là ngủ khắp toàn cầu."

Đơn Dũng cười lớn, hôm nay ít ra Lôi Đại Bằng không bêu xấu, biểu hiện không tệ. Hai người chia sẻ nhau đánh giá về món ăn hôm nay, đương nhiên ngon nhất là canh tử sâm địa hoa rồi. Đơn Dũng cảm khái:" Mỹ vị khó được nếm, giai nhân không dễ gặp."

Tư Mộ Hiền kéo y lại:" Lão đại, anh đã nói họ là hoa trong gương, trăng đáy nước rồi, còn tiếc nuối gì nữa."

" Chuyện này có gì khó hiểu đâu, ví như một món ăn, trước khi nếm thử thì phải nghe tên, nhìn màu, thưởng thức hình dáng, ngửi mùi thơm, đây là quá trình dài. So với chuyện cậu ăn có vài giây, câu thấy quá trình nào ngây ngất hơn?" Đơn Dũng hỏi:

Đây là câu hỏi có chút tính triết lý, Tư Mộ Hiền suy nghĩ rồi đáp:" Hẳn là quá trình, so với nó, kết quả không quan trọng nữa, thực sự đi vào miệng, cảm giác trôi qua, mọi thứ đều giống nhau."

"Đúng rồi, quá trình quan trọng hơn kết quả, thực ra anh rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn cậu nghĩ, bất kể là cô gái nào, đều không phải là món ăn của anh. Nhưng anh vẫn không nhịn được mà thích họ, giống như say mê trong hương sắc của món ăn truyền thuyết, dù không được nếm thử, nhưng nhìn và tưởng tượng không sao chứ?" Đơn Dũng quay sang nhìn Tư Mộ Hiền, thấy hắn có ý kiến bất đồng, nhấn mạnh:" Hiền đệ, đừng lấy thước đo đạo đức đánh giá anh, lấy lời Lôi Ngốc ra nói, cuộc đời đủ khổ đau rồi, nếu cả tưởng tượng cũng không dám có, cậu không thấy quá bi kịch à?"

Tư Mộ Hiền có chút động lòng, có lẽ hắn chưa thực sự hiểu được lão đại cùng phòng, đây là nhà không tưởng hai chân dẫm lên mặt đất, vừa không phủ nhận hiện thực tàn khốc, lại không từ chối tưởng tượng mỹ hảo, có lẽ đây là một sự mê hoặc bản thân khi đối diện với tương lai chưa rõ.

Hắn cười lắc đầu, đi theo bước chân lão đại, không nhắc tới đề tài này nữa, tới cổng trường thì hai anh chàng sống trong tưởng tượng bị hiện thực ngăn lại... Cổng khóa rồi, thế nhưng tường cao không ngăn được đôi cánh tưởng tượng, hai anh em đi một vòng ra sau leo tường vào trường.

Rốt cuộc quay về ngồi trường cách biệt hai tháng rồi.

Chỉ là không ai trong ba anh em nhận ra, ngôi trường này đã khác nhiều ba tháng trước, có dòng chảy ngầm dưới bề ngoài yên ả của nó, mà tất cả cũng vì họ mà ra.

Luận văn được nộp, đám sinh viên hồi hộp đợi sơ thẩm, sau đó là vấn đáp, sau đó nữa là tốt nghiệp rồi.

Buổi sáng ba ngày sau, ngoại ô phía bắc, công viên rừng rậm Lão Đính Sơn.

Hai bóng người men theo bậc thang đá đi lên, đi phía trước là Đơn Dũng, dừng lại đưa tay ra, Tả Hi Dĩnh ở phía sau đi nhanh vài bước nắm tay Đơn Dũng, cô có chút thở dốc.

Mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của sư tỷ, muốn tới công viên rừng rậm Lão Đính Sơn vang danh xa gần, cảm thụ một chút sức hút của lá phổi thiên nhiên. Đơn Dũng mong mà chẳng được, lập tức trốn học, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, căn bản chẳng học gì nữa, lại dùng xe đạp điện ít khí thải chở Tả Hi Dĩnh tới dưới núi.

Lúc này quay đầu nhìn lại, thành phố biến thành mô hình thu nhỏ, trời cao đất xa, không khỏi kích động muốn hét thật to.

" Ngồi chút đi sư tỷ, chỗ của chị có phải không có núi không?" Đơn Dũng hỏi, đưa tới một chai nước:

"Vớ vẩn, chỗ tôi trừ núi ra còn có biển nữa kìa."  Trong rừng lá rụng, ban mai loang lổ, luồng sáng chiếu qua khe lá như dát vàng không khí, Tả Hi Dĩnh mặc bộ đồ thể thao Adidas liền mũ màu sanh nhạt, giày thể thao trắng, đuôi ngựa đung đưa sau vai, trông như nữ sinh đại học bình thường, xinh đẹp muôn phần.

Tả Hi Dĩnh nhận lấy, hai người ngồi lên ghế dài giả gỗ nghỉ ngơi:

Mở nắp bình uống một ngụm, thở ra một hơi dài, mới sáng sớm, mặt trời vừa lên, từ chân núi len lên lưng núi, không khí hết ức tươi mát, xung quanh là tùng bách to bằng miệng bát, lại tiếp tục nhìn lên núi, rừng xanh ngăn ngắt. Mỹ cảnh như thế, Tả Hi Dĩnh nổi hứng đưa máy ảnh cho Đơn Dũng:" Chụp cho tôi một bức toàn cảnh núi non."

Đơn Dũng nhận máy ảnh, lùi vài bước, ngả người ra sau chụp góc độ từ dưới lên, rắc một tấm, định chụp tiếp thì trong ống kính sư tỷ làm động tác vẫy tay, vừa ngọt vừa ngốc, bàn tay đó, nụ cười đó, thân thể đó, tựa đóa hoa tắm trong nắng sớm, xòe nở trước ống kính.

Vẻ đẹp trong khoảnh khắc làm tim Đơn Dũng đập mạnh, tay thoáng run.

" Sao thế?" Tả Hi Dĩnh hỏi:

Đơn Dũng rời mắt khỏi ống kính, trầm tư nghiêm túc nói:" Tư thế hơi không ổn."

"Vậy tôi đứng ở đây." Tư Hi Dĩnh kiếm chỗ thuận sáng, vịn vào cây tùng già, chiếc áo thể thao vừa vặn, tôn lên vòng eo nhỏ, khuôn mặt diễm lệ hồng hào vì vừa vận động, đôi mất sáng hớp hồn:

"Không được, nghiêm túc quá." Vậy mà Đơn Dũng chưa hài lòng, lắc đầu:

Tả Hi Dĩnh hơi nghiêng người, giống tựa vào lan can nhìn lên, Đơn Dũng chụp một tấm vẫn lắc đầu không hài lòng. Cô đang ngạc nhiên thì Đơn Dũng chạy tới, nói là cảm giác hơi kém, kém ở chỗ nào thì vẫn là quá già.

Tả Hi Dĩnh nghĩ một lúc rồi mỉm cười thục nữ, Đơn Dũng không hài lòng:" Chị lúc nào cũng cười như thế, trông chẳng vui vẻ, cứ như miễn cưỡng giả vờ cười vậy."

"Cậu nói phải làm sao? Tả Hi Dĩnh dậm chân, có chút giận:

"Thế này đi, chị quay đầu lại cười, cười ngọt vào." Đơn Dũng làm mẫu, rồi lại lam động tác chống cằm:" Không thì thế này, mắt long lanh vào... Thế nào?"

Tả Hi Dĩnh cảm giác Đơn Dũng bày trò trêu chọc, cô còn chưa có phản ứng, Đơn Dũng chỉ cái ghế dài, nửa nằm nửa ngồi:" Hay là thế này, làm thế quý phi say rượu, gợi cảm vào... Xem em này."

Đơn Dũng nằm xuống, động tác rất bất nhã, Tả Hi Dĩnh đỏ mặt bật cười, giơ chân muốn đá, té ra tên này thừa cơ trêu ghẹo mình.

Ngờ đâu đúng lúc đó Đơn Dũng giơ máy ảnh chụp tách, nhảy vọt lên, hớn hở đưa màn hình cho Tả Hi Dĩnh xem, đắc ý nói:" Chị xem, rốt cuộc bắt được khoảnh khắc tuyệt đẹp rồi... Hiếm khi thấy chị cười vui như vậy."

Tả Hi Dĩnh cầm máy ảnh, mắt mở to, hình ảnh chụp được chính là mình đang mặt ngửa ra sau, miệng mở lớn, cười không thể kiềm chế. Cô gần như không nhận ra mình nữa, có vẻ không vui:" Xấu chết đi được."

"Sao lại bảo là xấu, xinh đẹp tự nhiên thế này mà." Đơn Dũng cố ý nói:" Chị không thích thì thôi, em xoa đi."

"Không được, ảnh của tôi, muốn xóa phải do tôi xóa." Tả Hi Dĩnh giấu máy ảnh sau lưng, xoay người một cái, không đưa máy cho y nữa.  Vừa rồi còn cho rằng Đơn Dũng trêu ghẹo mình, không ngờ cậu ấy dùng phương thức đó để chụp ảnh... Cô không nhịn được lấy ra xem lần nữa, chụp rất tự nhiên, đang thầm vui vẻ thì từ vai trái có cái đầu nhô ra, cô làm ra vẻ tức giận:" Trêu tôi đấy à?"