← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 125 Núi vẫn còn cao, đường vẫn còn xa. (2)

Đơn Dũng nắm chặt bàn tay mềm mại, người Tả Hi Dĩnh bị y kéo hơi ngả tới, mái tóc hơi rối buông xuống che đi nửa bên mặt, lộ ra cái cằm thon thon, bầu ngực phồng lên phía trước bị ép chặt vào áo, lộ ra đường cong mê đắm, y dằn lòng không ôm siết lấy,  giở trò vô lại:" Chị chủ động nắm tay em đấy chứ, em nắm chưa đủ."

"Đáng ghét, muốn ăn đòn." Tả Hi Dĩnh như nổi giận, dùng tay còn lại muốn đánh Đơn Dũng:

Đơn Dũng né tránh, đưa trả cô lọ thuốc:" Trả chị, có chút bệnh thế thôi có cần uống thuốc không? Cố gắng tránh uống thuốc, thuốc luôn có ba phần độc, vui vẻ là liều thuốc tốt nhất."

Tả Hi Dĩnh nhận lại thuốc, mi rung tung, lòng cảm kích không nói được lên lời, trong ký ức đây là người đầu tiên không coi bệnh là bệnh, cũng không coi cô là bệnh nhân. Lặng lẽ cất thuốc vào túi xách:" Đạo lý thì tôi biết, nhưng không kìm được mà nghĩ lung tung."

"Vậy chỉ nghĩ linh tinh cái gì?"

"Tạm thời không thể cho cậu biết."

"Không nói cũng biết, tại chị sông quá an nhàn, nếu chị giống đám sinh viên tốt nghiệp bọn em, không thu nhập, không công việc, không có một cái gì, ra trường một cái là bị ép đi kiếm tiền nuôi sống bản thân, chị sẽ chẳng còn thời gian mà trầm cảm. Chị nhìn em đi, sáng sủa không, sau này mỗi khi buồn bã hãy nghĩ tới em, nghĩ tới Đại Bằng, đảm bảo... À khoan, em nghe điện thoại...."

Đơn Dũng đang nói đang nói hăng hái thì điện thoại gọi tới, ừ ừ vài câu, sau đó quát “cái gì?” đứng bật dậy có vẻ tức giận lắm, rồi lại tức tới ngồi xuống.

Thế là Tả Hi Dĩnh chứng kiến một màn biến hóa như vở kịch, Đơn Dũng chẳng hề sáng sủa như y nói, mặt tối sầm, nói "để anh về hẵng nói" rồi cúp máy, dáng vẻ vui tươi vừa rồi mất sạch, đứng đó nắm chặt tây hai mắt long lên như con thú dữ.

Xảy ra chuyện rồi sao? Tả Hi Dĩnh thầm nghĩ, tới gần cẩn thận hỏi:" Xảy ra chuyện gì rồi."

"Không có chuyện gì." Đơn Dũng thoáng cái giật mình, thu lại vẻ mặt hung tợn vừa rồi, gượng gạo nói:

Tả Hi Dĩnh tức thì không vui:" Đã viết hẳn lên mặt rồi, còn nói không có."

Đơn Dũng xấu hổ lẩm bẩm:" Không có chuyện gì lớn, luận văn tốt nghiệp bị đánh trượt rồi."

" Sao lại thế?"

" Sợ cái gì cái đó tới, cái trường học khốn kiếp này không cho người ta sống nữa."

Nhắc tới học tập thì Tả Hi Dĩnh biết thừa trình độ của Đơn Dũng như thế nào, lên mặt đại tỷ mắng:" Không học tập cho tốt còn mắng trường, đáng đời, có phải là sao chép trên mạng không?"

"Không phải, căn bản không liên quan gì tới chuyện học tập hết, bài luận văn đó rất chất lượng, do giáo viên có vấn đề." Đơn Dũng quả quyết:

Tả Hi Dĩnh thấy Đơn Dũng khẳng định như thế thì nghi hoặc:" Tôi trông cậu đâu giống tài tử gì chứ?

"Tại chị không biết, luận văn do Tư Mộ Hiền viết cho em, trình độ của cậu ấy lên báo tỉnh vẫn dư sức đấy."

"Á, cậu nhờ người viết thay à?"

Đơn Dũng giải thích văn:" Luận văn của em và Đại Bằng do cậu ấy viết, bọn em cũng không ngờ là cậu ấy làm hộ, ngày cuối mới biết, cái thằng tú tài ngốc đó bỏ một năm viết ba bài luận văn, chị bảo có vấn đề được không?"

"Nếu luận văn không có vấn đề thì... Nhân phẩm của cậu có vấn đề." Tả Hi Dĩnh có cảm giác, chuyện gì xảy ra với Đơn Dũng cũng mang cảm giác quai quái:

Đơn Dũng bộ dạng thâm thù đại hận:" Không chỉ một mình em trượt, ba bọn em đều trượt.... Em không tin nhân phẩm cả ba có vấn đề. Còn chưa vấn đáp đã trả về rồi... Sư tỷ, em khuyên chị làm quái gì chứ, mẹ nó điên mất, thuốc đâu cho em mấy viên đã."

Tả Hi Dĩnh gạt tay Đơn Dũng ra, an ủi:" Vậy phải làm sao, hay bây giờ về thôi, tôi và cậu cùng nghĩ cách nhé?"

"Kệ nó, trượt thì trượt, lại chẳng phải là chưa từng trượt, để em tìm xem kẻ nào cố ý chơi em, ba anh em em sẽ tới ném đá vào nhà hắn... Đi, chơi thôi." Đơn Dũng đưa tay về phía Tả Hi Dĩnh:

Tả Hi Dĩnh ngạc nhiên lắm, phản ứng của Đơn Dũng nằm ngoài dự liệu của cô, cứ nghĩ y sẽ vứt bỏ hết tất cả chạy về trường cơ, xem ra biết đang lúc tức giận thì không nên có hành động, mỉm cười tán thưởng nắm lấy tay y. Hai người tiếp tục lên núi, chẳng bao lâu đã mệt tới thở hồng hộc, đúng là chẳng còn sức đâu mà nghĩ tới chuyện khác nữa.

…. …..

"Rầm!" Cửa phòng học bị đá mạnh, Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền mặt hầm hầm từ trong lớp đi ra, trong phòng im phăng phắc, sau đó cả đám châu đầu thì thầm với nhau.

"Sao luận văn của bọn họ bị trả về thế nhỉ?" Miêu Lệ chính là cô gái hay bị Lôi Đại Bằng gọi là Đậu Hoa, hỏi Triệu Huy ngồi sau lưng:

Triệu Huy hả hê nói:" Đáng đời, vênh váo nữa đi, đi thực tập được lên TV thì vênh cái mặt lên, giờ hết vênh rồi, trời sập rồi."

"Cậu là cái loại người gì thế?" Miêu Lệ lườm một cái, không thèm nói chuyện với hắn, quay sang trái hỏi Lý Báo Xuân: “Cậu biết gì không?”

Lý Báo Xuân lắc đầu:" Không phải lạc đề thì cũng sao chép, năm nay khoa chúng ta do giáo sư Tống duyệt bài đấy, chuẩn bị vấn đáp đi."

"Đừng ra vẻ thanh cao, có mấy người không sao chép, tôi cũng sao chép." Miêu Lệ áp giọng xuống, cô ngồi cách Lưu Thúy Vân  không xa, sợ bị nghe thấy:" Giáo sư Tống nghỉ hưu rồi mà."

"Cô không hiểu rồi, giáo sư Tống là chiêu bài vàng của khoa ta, sinh viên của ông ấy làm huyện trưởng, thị trưởng, thậm chí là cán bộ cấp tỉnh, có ai thể diện cao hơn ông ấy. Nên hiệu trưởng chuyên môn mời lão tướng ra chủ trì đại cục." Triệu Huy khoe khoang hiểu biết, rốt cuộc không trả lời được vì sao chỉ là xét luận văn tốt nghiệp mà nhờ tới nhân vật như vậy:

"Thôi đi quan tâm tới bản thân ấy, chuyện này chúng ta can thiệp được đâu. Nếu Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng bị đánh trượt thì chẳng có gì lạ, nhưng cả Tư Mộ Hiền cũng bị thì có vấn đề rồi, không phải do bản thân luận văn đâu."

"Ba người họ gây quá nhiều chuyện ầm ĩ rồi."

"Nhưng mà chơi như vậy chẳng phải xấu quá sao, chuyện trước kia cần xử phạt đều xử phạt cả rồi mà, đợi lúc sắp tốt nghiệp mới..."

"Ai bảo xử lý cả rồi chứ? Chuyện gần nhất thì sao, cái hôm giáo sư Tả tới giảng bài đó, cái thằng đó ngông nghênh hô hào giữa trường làm như mình là anh hùng gì đó vậy. Tôi biết sẽ có người ngứa mắt mà."

Bàn tán cứ thế lan đi.

Có người mừng thầm, không ít nữ sinh bị Lôi Đại Bằng lấy các loại hoa đặt biệt hiệu vốn khó chịu sẵn, tụ lại thảo luận, nói loại như Lôi Đại Bằng không nên để cho hắn tốt nghiệp, mang tiếng trường. Có người đoán luận văn của ba người này lai lịch bất minh, bị phát hiện, khóa trước xảy ra chuyện hai sinh viên cùng phòng nộp cùng một bản luận văn, té ra cùng mua trên mạng, thế là thành trò cười. Tất nhiên đa phần suy đoán nhà trường cố ý đánh trượt, dù sao thì dư âm chuyện náo loạn lần trước chưa lắng xuống.

Nói ra thì trong bản chất của mỗi người đều có hạt giống vui mừng trên nỗi đau của người khác, bao gồm cả lớp trưởng Đinh Nhất chí, hắn là người đọc thông báo vấn đáp luận văn, đợi tới cuối cùng mới cố tình hời hợt nói:" Lôi Đại Bằng, Tư Mộ Hiền với cả Đơn Dũng, ba cậu không cần chuẩn bị vấn đáp, luận văn của các cậu không được thông qua. Khoa thông báo các cậu làm lại."

Câu nói thế thôi gây ra địa chấn cả lớp, lúc này nghe bốn bề thảo luận không ngừng, Đinh Nhất Chí tựa như the một khúc nhạc mỹ diệu, lòng vui sướng không thôi, cuối cùng hắn đã đợi tới lúc ba tên đó bêu mặt rồi.

"Lớp trưởng, chuyện này là sao?" Vương Hoa Đình bảo bạn học bên cạnh nhường chỗ, ngồi cùng lớp trưởng:

"Sao là sao? Bạn nói bọn họ à?" Đinh Nhất Chí hỏi, vẫn bộ dạng nghiêm túc:

"Còn là chuyện gì được nữa, cậu lấy đâu ra thông báo vấn đáp?"

"Văn phòng khoa, chủ nhiệm lớp thông báo đi lấy, luận văn của ba người bọn họ bị gạt bỏ rồi, không có tên trong danh sách vấn đáp."

"Không đúng, Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng không làm nổi luận văn là rất bình thường, nhưng Tư Mộ Hiền làm sao có thể không qua chứ. Trình độ cậu ấy thế nào, chúng ta đều biết mà."

"Chưa chắc, có khả năng là lạc đề, cậu ta viết luận văn về văn hóa Lộ Châu, không nằm trong đề tài mà khoa cho." Đinh Nhất Chí cố lắm mới không lộ niềm vui ra ngoài: