← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 126 Một đám ăn hại khó tính kế.

Vương Hoa Đình sửng sốt, ba anh em này ai nấy đều khác người, Tư Mộ Hiền vốn bình thường thường nhất, giờ cũng dính chút thói xấu của hai người kia, lúc nào cũng thích làm chuyện mới lạ. Nếu ngay cả sơ thẩm mà cũng bị trả về thì phiền rồi, nhưng người cô lo lắng không phải là Tư Mộ Hiền mà là hai tên kia, nói không chừng gây ra chuyện gì đó.

Nghĩ vậy Vương Hoa Đình đứng bật dậy, Đinh Nhất Chí hỏi gì cô cũng không trả lời, vội vàng rời khỏi phòng học, tới thẳng văn phòng khoa ở tầng 3. Lúc này trong khoa đang họp, cô nhìn qua khe cửa, không chỉ giáo viên trong khoa còn có cả mấy lãnh đạo trường, cô không dám quấy nhiễu.

Rón rén xuống lầu, nhưng cô không còn tâm tư quay về lớp nữa, lòng rối loạn, lấy di động ra gọi cho Đơn Dũng. Càng bực hơn nữa là điện thoại vừa reo đã bị ngắt rồi, làm cô thiếu chút nữa ném cả điện thoại.

Đang định quay về thì ánh mắt vô tình nhìn thấy hai anh em kia đang ngồi dưới bức tượng nhà tư tưởng, định an ủi vài câu. Dù sao khi ở xã Tróc Mã, mọi người chiếu cố cho nhau thành thói quen, tới gần, liền nghe thấy họ thương lượng...

"Mẹ nó, là thằng chó nào chơi chúng ta, đợi tôi tra ra, tôi cho hắn biết mặt, tôi dẫn đội thành quản của cha tôi tới, đánh cho hắn liệt giường luôn." Lôi Đại Bằng chửi bới:

"Có tác dụng không? Nếu có tôi cũng lấy đồ chơi xông lên." Tư Mộ Hiền vặn, cách giải quyết vấn đề của Lôi Đại Bằng chỉ có một, đánh chết mẹ bọn nó.

Có điều cách ấy không giải quyết được vấn đề, mà còn chưa biết nguyên nhân vì sao? Lôi Đại Bằng tức tối:" Vậy phải làm sao bây giờ, trình độ của cậu cao như vậy còn chẳng được, tôi và Đản ca có viết lại cũng ích gì chứ? Mà có qua rồi thì còn vấn đáp. Tôi nghĩ không phải vấn đề luận văn mà có kẻ chơi chúng ta, trong lớp sao chép mua luận văn đầy ra đó không sao, ba chúng ta là nguyên tác lại bỏ loại."

"Tôi cũng thấy hoang mang đây, đáng lẽ không thể như thế, chủ nhiệm Vương rất chiếu cố chúng ta, cô giáo Nhâm chẳng mong chúng ta tốt nghiệp cho sớm để thoát nạn... Còn ai muốn gây khó dễ cho chúng ta?" Tư Mộ Hiền lẩm bẩm:

Lôi Đại Bằng đẩy hắn một cái:" Cậu ngu thế, trừ hai người đó thì chẳng ai ưa chúng ta hết."

Câu nói này làm Tư Mộ Hiền rất không vui, nhưng là sự thực, có giáo viên nào lại thích học sinh không nghe lời chứ?

Vương Hoa Đình định đi tới lại nghe thấy Lôi Đại Bằng lải nhải:" Sao Đản ca còn chưa về?"

Tư Mộ Hiền tùy ý nói:" Anh ấy còn để ý được à, đang cùng Tả Hi Dĩnh đi chơi công viên rừng rậm, đừng nói bằng tốt nghiệp, có phá nhà anh ấy, anh ấy cũng chẳng về."

Vương Hoa Đình nghe thế, như bị kim đâm vào lòng, chân dừng lại, mặt co giật một cách thiếu tự nhiên.

Lôi Đại Bằng ngửa đầu ra sau:" Cũng phải, Đản ca xưa nay thấy sắc quên bạn, tôi đoán ải này khó qua, cả Đản ca cũng phải ngã ở đây."

Mắt vô tình nhìn thấy Vương Hoa Đình đứng đó như tượng, Lôi Đại Bằng hết hồn chọc chọc Tư Mộ Hiền. Tư Mộ Hiền còn giật mình hơn, không biết cô nghe được gì rồi.

Vương Hoa Đình hít thở sâu mấy lượt, miễn cưỡng mới nói ra được một câu không mang theo chút sắc thái cảm xúc nào:" Các cậu định làm thế nào?"

"Đang nghĩ cách còn gì." Lôi Đại Bằng nửa ủ rũ nửa bực bội nói:

" Thành thật viết lại luận văn đi, tôi đi hỏi cô giáo Nhâm xem nguyên nhân rốt cuộc là gì, ngàn vạn lần đừng làm bừa, chưa chắc là có ai gây khó dễ cho các cậu đâu." Vương Hoa Đình cố gắng hết sức vỗ về dù cô cũng chẳng tin:

Đến Tư Mộ Hiền lành tính nghe vào tai còn bĩu môi, nghi ngờ cái gì chứ nghi ngờ trình độ học vấn của hắn thì khác gì nghi ngờ khả năng ăn uống của Lôi ca. Không chỉ hắn, ngay cả Lôi Đại Bằng cũng bĩu môi không thèm để ý lời hoa khôi Đảng.

"Các cậu tự xem mà làm, dù sao tôi cũng muốn tốt cho các cậu thôi." Vương Hoa Đình bị thái độ hai người làm tức giận quay đầu chạy đi:

Hai anh em nhìn theo bóng lưng bí thư xinh đẹp, Lôi Đại Bằng từ nhiệt liệt theo đuổi tới giờ lòng nguội lạnh cảm khái:" Cha tôi nói đúng, nữ nhan như chó, ai có bản lĩnh mới dắt đi được... Tôi cả đời không có bản lĩnh này rồi."

Tư Mộ Hiền quay sang, từ trong mắt Lôi Đại Bằng vẫn thấy lưu luyến vô hạn, nhưng không còn sự dâm tà như trước mà là loại thuần khiết:" Đừng buồn, với gia sản nhà cậu, tốt nghiệp rồi cậu có thể dắt được rất nhiều chó xinh đẹp."

" Đúng thế, nhưng như vậy thì vô vị lắm." Lôi Đại Bằng lắc đầu:

Tư Mộ Hiền ôm vai Lôi Ca, hết thảy không cần nói ra.

Là hụt hẫng, buồn bã hay thương tâm?

Hoặc là chẳng có gì, không thể hình dung ra được tâm tình lúc này, trước kia cùng lắm là Lôi Đại Bằng hay Đơn Dũng bị trượt rồi gãi đầu gãi tai, giờ ba anh em chung số phận. Hơn nữa Đản ca mãi chưa về, đến người để thương lượng cũng không có, điện thoại liên tục đấy, nhưng toàn là đám bạn xấu, chẳng có tâm tư nhận máy.

Bỗng nhiên có người từ xa cao hứng hô:" Lôi Ngốc, Mộ Hiền... Các anh ở đây à, làm chúng tôi tìm mãi, hôm kia về mà chẳng thông báo cho anh em, điện thoại cũng không nhận, vênh váo thế... Ê ê, Lôi ca ở đây, tới cả đi."

Vừa gọi Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền vừa nói chuyện điện thoại, Chân Thối Triệu Hướng Dương đi tới, vừa mới gọi một cái, từ phòng học, từ bên đường, từ KTX, đám anh em khoa Thể Dục, khoa Điện Tử vui mừng đi tới bao vây hai người.

"Oa, Lôi ca, đẹp trai quá." Có người sờ má Lôi Đại Bằng:

"Oa, Hiền đệ oai chưa kìa." Có người sờ đầu Tư Mộ Hiền:

"Không thấy hai anh ấy cao giá rồi, không để ý tới chúng ta nữa à?"

Có người phát hiện có chuyện không ổn.

Lôi Đại Bằng gạt tay tên đang sàm sỡ mình đi, bình thường chẳng ngại, lúc này nổi nóng:" Cút cút cút hết, luận văn của lão tử bị đánh trượt, đang bực đây."

"Lôi ca, anh thường xuyên bị trượt mà, có gì mà phải bực?" Chân Thối ngạc nhiên:

"Sao không nói sớm, bọn anh em mua cho anh một bản, chuyện nhỏ mà." Ma Can vỗ vai bao hết:

Lão Bao chỉ Tư Mộ Hiền: " Có Mộ Hiền ở đây, anh lo cái gì, bảo anh ấy làm cho một bản là xong."

"Cậu ấy cũng trượt rồi." Lôi Đại Bằng chỉ sang bên:

Thế là cả đám không nói lên lời, tin sốc hơn vẫn do Lôi Đại Bằng nói:" Đản ca cũng trượt rồi, cả khoa Trung Văn chỉ có ba anh em tôi chưa vấn đáp đã bị trả luận văn về, vui chưa?"

Đám anh em chó sói đầu tiên là im phăng phắc sau đó là cười phá lên, cười điên cuồng, mỗi lần gặp Lôi ca là có thú vui, hôm nay là vui nhất.

Lão Bao cười đứt hơi:" Ôi, ôi... Mẹ ơi... Ha ha ha ... Mà chuyện này lạ quá, hay là có kẻ cố ý chơi các anh."

Nghe nói thế cả đám không cười nổi nữa, ồn ào lắng xuống, đưa mặt nhìn nhau, vốn anh em gặp nhau vui vẻ, giờ thành u ám. Chân Thối trầm ngâm:" Có lý lắm, không chừng là trong trường có kẻ ngáng chân rồi, bọn chúng cố ý không để ba anh lấy được bằng tốt nghiệp đây mà."

"Đúng thế, cái trường này khốn nạn lắm, có người thiếu vài trăm đồng học phí chưa nộp đủ, thế là không trả bằng, chẳng có chút châm chước nào."

"Còn sao nữa, lần trước chúng ta chọc vào tổ ong, vậy mà chẳng có chuyện gì cả, ngay cả kiểm điểm cũng không phải viết, cứ thế mà qua... Thế nào cũng có kẻ nuốt không trôi." Một tên mắt cận khoa điện tử phân tích:

"Đúng vậy, trong đám giáo viên nhiều kẻ đểu lắm, khóa trước trước nữa có một thằng cha, nữ sinh xinh đẹp mà không qua tay hắn, thi sẽ không bao giờ qua được môn của hắn."

" Ừ, tôi cũng nghe kể chuyện này, nhưng chắc lo lót chút là qua thôi, như Lôi ca, ai lại muốn dùng quy tắc ngầm với anh ấy." Người nói câu này là tên ngốc khoa Thể Dục:

Lão Bao bực mình co chân đá:" Nói gì mà ngu thế, không phải loại chuyện này, cả ba anh ấy đều bị đánh trượt, rõ ràng là có kẻ nhắm vào rồi, hẳn vẫn là chuyện lần trước."

Đám anh em tranh luận phân tích một hồi, ý kiến dần thống nhất. Lôi Đại Bằng nổi trận lôi đình:" Anh em giúp tôi tra xem là ai, tôi chùm bao tải đánh bỏ mẹ luôn."

Ngay cả Tư Mộ Hiền cũng tin có kẻ nhắm vào họ, đáng tiếc ở tầng cấp họ, không cách nào biết là ai. Mấy anh em nghỉ luận nửa ngày trời, rõ ràng là chí lớn mà tà hèn, chẳng nghĩ ra cách nào. Chân Thối nhắc, quên mất chuyện chính, Tống Tư Oánh muốn mời ba anh em vừa thực tập quay về, lúc này đây ngay cả Lôi Đại Bằng cũng chẳng có tâm tư ăn uống. Lão Bao nói, dượng của Tống Tư Oánh là hiệu trưởng hậu cần, chuyện này có khi ông ta giúp được, với lại mời Đản ca về, có Đản ca nữa, sợ cái gì?