Q1 - Chương 132 Cạm bẫy theo từng bước chân. (3)
Trò này ác quá, Triệu Hướng Dương rùng mình, chẳng biết lời Tống Tư Oánh nói có phải là vậy hay không nhưng nhìn cặp vợ chồng đó, chồng đẹp trai lịch lãm, vợ thì vừa béo vừa xấu, đoán chừng có nhiều người suy đoán như vậy. Tống Tư Oánh vừa nói chuyện vừa lè lưỡi ra, chỉ chỉ lên lầu, ý bảo Triệu Hướng Dương thông báo trên lầu chuẩn bị.
Cách đó mấy chục mét, cửa khách sạn Phượng Hoàng Sơn rất yên tĩnh, chính chủ còn chưa tới. Có điều ở phòng 303 Bao Thiết Cương đã không ngồi yên được nữa, nóng ruột đi qua đi lại, chuông cửa vang lên một cái liền chạy ra mở. Một nam một nữ đứng đó, thằng dắt gái để kiểu đầu Hán Gian, cười nịnh chỉ em gái tuổi trên 20 tuy trang điểm đậm nhưng khá xinh xắn, mặc váy ngắn cũn cỡn chỉ che được chút xíu đùi, lộ ra làn da trắng mịn, hỏi:" Ông chủ, thấy thế nào?"
"Được vào đi." Bao Thiết Cương chẳng nhìn kỹ, cứ giống cái là được, đợi em gái đong đưa đi vào, hỏi:" Này, có an toàn không?"
"Yên tâm, không an toàn ai dám làm chuyện này, có điều ông chủ, quy củ nơi này là tiền phục vụ anh trả cho cho tôi, yên tâm, đảm bảo anh vừa lòng, cứ đóng cửa lại anh muốn làm gì cũng được." Thằng dắt gái đứng ở cửa không đi, khi nhận được tiền mới hí hửng đóng cửa lại:
Cửa vừa đóng Bao Thiết Cương quay đầu một cái liền giật mình, em gái kia đã cởi váy rồi, quá mức chuyên nghiệp, còn mỗi cái quần lót ren trắng gợi cảm, ngoắc ngoắc ngón tay, liếm môi giọng mê hồn:" Anh, lại đây đi."
"Ê, ê... Khoan, không phải tôi muốn làm chuyện đó với cô." Lão Bao vừa nhìn em gái này là toàn thân bốc hỏa, tiếc ơi là tiếc, em gái này chuẩn bị cho thầy Quách, hắn không có thời gian mà đè ra hành sự:
Không ngờ em gái lại hiểu lầm, nhoẻn miệng cười, từ từ lùi lại giường, vừa lùi vừa cởi áo, động tác rất chậm rất mời gọi:" Không ngờ anh cũng có tình thú như vậy, vậy nếu anh thêm tiền, chơi món nào em cũng chiều hết."
Hiểu rồi, hiểu rồi, Lão Bao toát mồ hôi, em gái tưởng hắn không muốn chơi cách truyền thống, mà muốn làm vài trò biến thái. Lúc này em gái cởi cái cúc thứ ba rồi, bên trong không có áo lót, đến núm vú thâm thâm cũng thấy. Hắn hết chịu nổi, vội bảo em gái mặc vào, cổ khô rang giải thích, chỉ nói là có một người bạn, tuổi hơi lớn chút, da mặt mỏng, ngại không đi tìm gái nên nhờ hắn tìm hộ. Em gái kia hồ nghi nhìn Bao Thiết Cương, không biết hắn chơi trò gì, nhưng người ta đã trả không ít tiền rồi, phải phục vụ thôi.
Nhưng chuyện phục vụ này không đơn giản, Bao Thiết Cương lấy ra cái kính không số, đeo cho em gái:" Chị này, chúng ta chơi văn nhã chút, anh tôi thích cô gái trí thức."
Em gái gật đầu chỉnh kính trễ xuống, thỏ thẻ:" Được."
" Còn nữa anh tôi là người có văn hóa, mấy lời thô thiển quá đừng nói, nếu không anh ấy quay đầu bỏ đi ngay đấy." Lão Bao lấy tờ Tiểu thuyết nguyệt báo đặt lên bàn làm đạo cụ:" Anh tôi họ Quách, chị gọi là thầy Quách, anh ấy có một mối tình khắc cốt ghi lòng với một nữ sinh tên Hứa Tư Vũ, hôm nay chị tên là Hứa Tư Vũ....
Lão Bao dựa theo kế hoạch giảng giải thân phận cho em gái, chỉ dẫn cách đóng giả nữ sinh yêu văn học. Em gái mất hứng lắm, ai ngờ còn phiền toái như vậy, thái độ chẳng nhiệt tình mấy. Lão Bao hiểu chuyện, nhét vài tờ tiền, em gái hứng thú hẳn lên, tay vuốt từ má xuống ngực Lão Bao, bị cơ ngực rắn chắc nở nang làm sáng mắt:" Nhiều tiền thế này hai anh cùng chơi cũng được."
"Không được, anh tôi thích thể diện lắm, từng người một thôi, anh ấy trước..." Lão Bao bị khiêu khích toàn thân nóng bừng, không kìm được đưa tay bóp mông em gái đó:" Chúng ta chơi sau được không?"
"Anh nói được là được mà." Em gái đó háy mắt, ưỡn ngực tới, một tay kéo cổ áo, khoe bầu ngực trắng bóc no tròn:
Lão Bao mắt muốn lồi ra, bóp một cái, lại bóp cái nữa, càng bóp càng không kìm nổi, khi có tiếng chuông điện thoại mới giật bắn mình, vội đi ra cửa, dặn:" Nhớ làm theo lời tôi nói nhé, không sao, chúng tôi tới đây chơi, không phải người xấu, người sắp tới rồi, tôi đợi ở phòng bên."
"Yên tâm, đảo bảo các anh thỏa mãn." Em gái tặng Lão Bao một cái hôn gió:
Lão Bao đi nhanh xuống lầu, quần cộm cộm, thằng em phía dưới đã không chịu nổi, vừa đi vừa lau mồ hôi, suýt nữa không dứt ra được, đi sát qua Quách Khải Thâm, vị soái ca gia đang phấn chấn vào thang máy. Hắn cúi đầu cố nhịn cười, chạy ra cửa vào xe của Tống Tư Oánh, cả ba hồi hộp nghe Ma Can báo, vợ Quách Khải Thâm đi rồi, phương hướng đúng là tới đường Phượng Hoàng... Lão Bao nói, em gái đó dâm lắm, nói không chừng là chơi thật rồi, gái ở đây rất nổi tiếng, độ khó cao cỡ nào cũng làm được, hắn thiếu chút nữa cũng không kiểm chế nổi.
Tống Tư Oánh thiếu tự nhiên phì một cái, nói đám Lão Bao nhất định đã từng đi tìm gái, nếu không thì làm sao mà thuần thục như thế được. Lão Bao giơ hai tay lên trời thề thốt tuyệt đối không có. Chân Thối cũng đảm bảo không, còn bổ xung thêm, gái miễn phí ở trường nhiều thế, ai tới đây lãng phí tiền làm gì. Sau đó cả hai thằng nghi ngờ nhau, Tống Tư Oánh vậy mà đỏ mặt, không tham gia đề tài này.
Đang xấu hổ thì đột nhiên Tống Tư Oánh mừng rỡ reo lên:" Mau nhìn kìa."
Tới rồi, taxi dừng lại, một phụ nữ trung niên vội vội vàng vàng đẩy cửa chạy như gió, có điều ai cũng nhìn rõ đó là mụ béo khoa tiếng Anh, vợ Quách Khải Thâm. Sau đó cả ba đồng loạt nhìn lên tầng ba, hi vọng ở đó đang diễn ra một màn kích thích, nếu không thì vở kịch hay này không đủ náo nhiệt.
………. ………
Trong kế hoạch này mệt nhất là Ma Tam Dương, chuyện lần trước hắn đi dán áp phích bị phát hiện, cuối cùng không bị xử lý, hắn thấy nợ anh em. Thêm vào tên này là kiện tướng điền kinh, người gày chân dài, chạy cực nhanh, nên chuyện theo dõi bám sát đối tượng là hắn nhận. Sau khi biết Quách Khải Thâm tới khách sạn, nhiệm vụ mới lại tới quay đầu xe tốc biến đến trường.
Mặc trang phục thể thao bó sát người, đeo kính gió, chùm mũ trên đầu, kiểu ăn mặc dã ngoại này ở đường phố Lộ Châu không bắt mắt, coi như thường phục cũng được. Xe phóng thẳng vào trường, xuyên qua KTX tới thao trường, Đơn Dũng đã đợi sẵn đưa cho hắn một cái bọc. Ma Can mặc quần xanh, khoác áo đồng phục, đội mũ chuyển phát nhanh "Viên Thông", dù sao giờ công ty nhanh có cả đống, ai quan tâm. Hắn chưa yên tâm hỏi:" Đản ca, không phải bom chứ?"
"Anh mà có trình độ đó thì đi làm khủng bố rồi, chơi với bọn mày làm quái gì?" Đơn Dũng mỉm cười:
"Vậy là thứ gì mà muốn em đóng giả chuyển phát nhanh đưa Lão Khang?"
"Món ngon đấy."
"Anh phải nói cho em là cái gì, em còn yên tâm, chứ là thuốc nổ chất độc thì em thành tội phạm à?" Ma Can cẩn thận, khi nghe Đơn Dũng thì thầm thì cái mặt gày quắt queo của hắn sáng lên, giơ ngón cái phóng thẳng tới khu tập thể giáo viên.
Cộc cộc cộc, hồi lâu sau giáo sư Khang đeo kính gọng đen kiểu cũ thò đầu ra:" Anh tìm ai?"
"Chuyển phá nhanh, ký tên." Ma Can kéo thấp mũ, không dám nói nhiều, mặc dù chẳng sợ bị nhận ra song vẫn chột dạ:
Chẳng có gì bất ngờ, loại mọt sách chìm đắm trong tri thức này ở mặt cuộc sống cũng gần với ngu ngốc, chẳng nghi ngờ tên chuyển phát nhanh có cả đống sơ hở, máy móc ký tên còn lẩm bẩm:" Ồ, quê gửi tới..." Sau đó đóng cửa.
Ma Can chạy xuống tầng một, chuồn gấp.
Cũng cùng lúc đó, ông Lôi gõ cửa một căn hộ khu tập thể giáo viên trường trung học thuộc học viện Lộ Châu, nói là tìm thầy Lương, năm ngoái gặp nhau rồi. Tất cả phụ huynh xách đồ tới nhà đều nói thế nên cửa mở ra.
Lương Phong Xuyên có chút mù mờ, chắc vì nhận quà cáp rồi nên chẳng nhận ra người mặc đồng phục thành quản này. Ông Lôi đối nhân xử thế ăn đứt một giáo viên, nói là con trai năm nay tốt nghiệp, Lương Phong Xuyên là thành viên ban vấn đáp nên hiểu ngay, uyển chuyển nói, ban vấn đáp có năm người, quyền quyết định chủ yếu là hai giáo sư Tống Thành Dương và Điền Học Sơn. Ông Lôi hào sảng nói, không sao cả, đều phải qua lại, sau đó như trước kia để lại rượu thuốc và một cái thẻ mua sắm.
Thầy Lương chỉ khách khí vài câu chứ không từ chối dứt khoát, tiến ông Lôi xuống lầu, nhìn vị phụ huynh đó lên xe thành quản đi rồi mới vui vẻ về nhà.