← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 131 Cạm bẫy theo từng bước chân. (2)

Lại một vụ làm ăn dễ như trở bàn tay, Điền Học Sơn tính toán xem rốt cuộc mình đút túi bao nhiêu, đương nhiên hắn lấy đại bộ phận rồi, lúc này mới gắp vài miếng thịt lừa cho vào miệng, gật gù, rất ngon.

Mười phút rồi chưa thấy người về, Điền Học Sơn thò đầu ra ngoài nhìn, chắc là nhiều người rút tiền nên lâu nhỉ?

Hai mươi phút vẫn chưa thấy bóng dáng đối phương đâu, Điền Học Sơn thấy không ổn rồi, vụ làm ăn này hình như thuận lợi quá, trước kia đều thông qua người quen giới thiệu, gặp gỡ có trung gian. Dù sao chuyện tiền bạc đâu phải hai ba lời là xong, đưa rồi người ta cũng cần có đảm bảo chứ, số tiền có nhỏ đâu. Sơ xuất quá, vừa rồi chỉ nghĩ đến tiền không để ý, cơ mà ai nếu bảo người ta có ý đồ thì ý đồ gì chứ, tiền mình chưa nhận, việc mình chưa làm mà. Đa nghi quá rồi.

Có câu cuộc đời là vở hài kịch, nửa tiếng, ăn xong rồi mà không thấy người đâu, thầy Điền không ngồi yên được nữa, bấm điện thoại không được, tắt máy rồi. Chuyện quái gì thế nhỉ? Thầy Điền vừa đứng dậy, phục vụ viên đưa hóa đơn tới:" Tổng cộng là 2432 đồng ạ, nếu không cần hóa đơn sẽ có ưu đãi, mời anh thanh toán bên này..."

Hàm dưỡng hắn tốt, nên vẫn nhịn được, phải ngầm bồ hòn làm ngọt, đầu óc hoang mang chẳng hiểu ra sao. Có điều đi được vài bước thầy Điền lẩm bẩm:" Đậu Thi Nhi... Đậu Thi Nhĩ.... Chơi chết mày... Chơi chết mày... Mẹ nó chứ, thằng chó má đó là ai, sao lại chơi mình?"

Phát hiện bị người ta chơi đều, thầy Điền không nhịn nổi chửi tục, khiến khách bốn xung quanh quay đầu ngạc nhiên nhìn người ăn mặc lịch sự thế mà.... Từng ánh mắt kỳ thị làm Điền Học Sơn hận không thể chạy cho nhanh khỏi đây.

Cách đó một con đường, ông Đậu đang nhìn ngang ngó dọc, đang giờ cao điểm tan tâm, nên tắc đường. Lát sau chiếc xe đỏ rực đi tới, ông Đậu tươi cười đưa cái ví vào trong xe, nhận lấy mấy trăm đồng, xe đi, người cũng biến mất.

Trong xe, Chân Thối lục ví cười hỏi:" Đại tỷ, tìm đâu ra người đó thế, trông cũng có phong cách ông chủ lắm."

"À, một đầu bếp của anh họ tôi ấy mà, đầu to cổ ngắn không phải lắm tiền thì là đầu bếp, đầu bếp đóng ông chủ, người thường chẳng nhận ra." Tống Tư Oánh vừa lái xe vừa đáp:

Triệu Hướng Dương xem đao cụ vừa lấy về, tiền tất nhiên là giả, chỉ giấy khảo thí phì cười:" Đây không phải là ảnh Lôi ca thời cao trung à, khi đấy còn đẹp trai hơn bây giờ nhỉ."

Giả, tất cả đều là giả, Tống Tư Oánh nghĩ lại thôi cũng phải bật cười. Chưa hết, còn lấy ra dây kết nối, cắm vào màn hình trên xe, hình ảnh hiện ra, ngay cả từng sợi lông trên mặt Điền Học Sơn cũng hiện ra rõ ràng, nghe thấy nộp 5 vạn, Triệu Hướng Dương vừa ghen tức vừa hả hê:" Lợi hại thật, bảo sao đám giáo viên kẻ nào kẻ nấy vênh vào thế, té ra là thu nhập cao thế này."

"Chứ không à, nếu không sao đi được Audi." Tống Tư Oánh cũng hâm mộ lắm, cái xe của cô còn kém xa, vào trường khoe với đám sinh viên nghèo còn đường, ra ngoài không đáng để mắt:

Triệu Hướng Dương liếm môi tham lam:" Đại tỷ, chúng ta lấy đoạn phim này bán cho Lão Điền, bắt hắn trả 5 vạn, nếu không sẽ tiết lộ ra, hắn không dám không trả."

"Đồ ngu xuẩn, làm thế là tống tiền đấy, muốn chết à? … muốn kiếm tiền thì cậu lấy cái này nhờ ông ta nhận mấy đứa học sinh thì sẽ kiếm được bao tiền?" Tống Tư Oánh lại nhìn ra cơ hội làm ăn, háy mắt:

Triệu Hướng Dương ồ một tiếng, phục cực kỳ, đại tỷ đúng là có đầu óc kinh tế.

Hạ được một người, đúng là trông qua thì khó, nhưng lại là dễ nhất. Ngay cả Tống Tư Oánh cũng không ngờ đơn giản như thế, xem ra kẻ hám tiền là dể tóm nhược điểm nhất.

Xe đỗ ở bên đường, Tống Tư Oánh gọi điện thoại báo cho Đơn Dũng, hiệu quả ra sao khỏi cần kể.

Chuyện của nữ nhân đúng là phiền toái, xem thời gian còn sớm, Tống Tư Oánh kiếm một viện làm đẹp, thế là Triệu Hướng Dương đợi hai tiếng, ăn đống kem buốt răng mới thấy cô thong thả bước ra. Nhìn từ chân lên đầu, nhìn từ đầu xuống chân không thấy chút khác biệt gì so với trước đó cả, hắn nghĩ vỡ đầu không hiểu vào đó hai tiếng làm gì?

Sắp 18 giờ tối, tiếp theo là đối phó với soái ca già họ Quách, Triệu Hướng Dương chỉ biết là gây phiền phức để vợ chồng hắn nội chiến, nhưng chi tiết thì hắn không rõ, hắn chỉ tới góp vui thôi.

Lúc này thấy Tống Tư Oánh vuốt vuốt ngực, hắng giọng, ra hiệu cho Triệu Hướng Dương im lặng.

Anh sẽ không bao giờ biết được một nữ nhân có thể thiên biến vạn hóa thế nào, Triệu Hướng Dương cứ há hốc mồm nhìn Tống Tư Oanh lấy điện thoại ra gọi, từ vị đại tỷ bỗ bã biến thành thiếu phụ nũng nịu, giọng như mèo con đầy khiêu khích

" Thầy Quách... Đúng ạ, em là Hứa Ti Vũ, sinh viên của thầy, tốt nghiệp khóa 01... Hiện giờ ạ... Giờ xem ở Nhất Trung huyện Trường Tử, em tới Lộ Châu đi dạo liền nhìn thấy thầy... Em ở khách sạn đường Phượng Hoàng, không biết thầy có rảnh không, em muốn mời thầy ăn tối .... À, đúng ạ, em ở khách sạn... hi hi, em nhớ khi còn đi học, đám nữ sinh bọn em luôn coi thầy là bạch mã vương tử... Thật, không lừa thầy đâu.... Chuyện gì ạ? Tất nhiên có, em họ em năm nay tốt nghiệp, thấy là thành viên ban vấn đáp, tất nhiên là nhờ thầy chỉ đạo... Hi hi, đúng ạ, là em gái em... Hay là em tới đón thầy nhé... Mấy năm không gặp, em nhớ thầy lắm."

Cúp điện thoại một cái, Tống Tư Oánh làm động tác nôn khan, chua ngoan chửi:" Mẹ thằng già háo sắc."

Không biết người bên kia thế nào, Triệu Hướng Dương thì nghe mà người nóng râm ran, nhìn Tống Tư Oánh mặc cái váy đỏ hở lưng, phía trước ngực còn khoét rõ sâu, bầu vú mởn mởn thấp thoáng ẩn hiện đầy khiêu khích, hắn thậm chí hoài nghi cô không mặc áo lót, nhưng không dám nghển cổ lên nhìn,  gian nan nuốt nước bọt:" Đại tỷ, trình độ quyến rũ nam nhân của chị cao thật đấy, dụ được hắn ra rồi à?"

"Hừm, còn không phải sao, nam nhân đều khoái món này, đừng thấy đám giáo viên trong trường ai cũng đường hoàng tử tế, có kẻ nào không giấu vợ qua lại với vài nữ sinh." Tống Tư Oánh khởi động xe:

Triệu Hướng Dương hỏi:" Vậy Hứa Tư Vũ có phải là bịa ra không?"

"Nữ nhân này có thật, là một ả lẳng lơ có tiếng, dính líu tới mấy giáo viên trong trường." Tống Tư Oánh bực mình:" Còn ngẩn ra đấy làm gì, mau thống báo Ma Can theo dõi đi."

Triệu Hướng Dương bấy giờ mới hoàn hồn, vừa rồi đang tiếc, Tống Tư Oánh mà dùng giọng vừa nãy nói chuyện với hắn, chắc bảo hắn đi chết cũng chịu, cơ mà chỉ dám mơ tưởng thôi, diễm phúc này hắn tiêu hóa sao nổi.  Vội gọi điện cho Ma Can Ma Tam Dương đang lượn lờ ở tiểu khu Hân Duyệt.

Ma Tam Dương không tin, người ta là giảng viên đại học, phải có tí đầu óc chứ, làm gì có chuyện tùy tiện gọi một cái là người ta đi như thằng ngốc thế.

Lúc này trời gần tối, Ma Tam Dương ngồi ở quán nước đã mấy tiếng, lẩm bẩm chửi cái công việc chết tiệt này, chiều ránh rỗi ăn kém tới ê răng lại còn đau bụng... Trong tiểu khu một chiếc xe đi ra, vừa nhìn biển số, vội vàng đẩy xe đạp địa hình, vừa đạp xe vừa gọi điện.

"Ra rồi, ra rồi, đang đi tới đường Người Hồi."

Đường Người Hồi và đường Phượng Hoàng giao cắt nhau, lúc này Tống Tư Oánh đang nói chuyện với một nữ nhân, giọng ai oán nát lòng.

"Cô ơi, em và thầy Quách thật lòng yêu nhau mà, cô tác thành cho em đi... Em đang ở phòng 303 khách sạn Phượng Hoàng Sơn, đây là nơi em trao thứ quý giá nhất của em cho thầy ấy... Em mà cần nói dối sao, thầy ấy đang tới gặp em đây này.... Thấy ấy bảo em, vợ thầy vừa béo vừa xấu lại con ngu xuẩn, tự cho mình là đúng, ở bên nhau không có hạnh phúc... Nếu không phải năm xưa vì ở lại trường, ai thèm cưới mụ béo như cô."