Q1 - Chương 136 Thông minh bị thông minh hại. (1)
Xe chạy nhanh trên con đường quay lại Lộ Châu, Tả Nam Hạ nhìn từng cột mốc đánh số km trên đường, cứ thấy xe đi quá chậm, lần nữa không yên tâm hỏi thư ký Tiểu Lý:" Tiểu Lý, tin tức không sai chứ?"
"Không sai ạ, hiệu trưởng Vương dích thân gọi điện cho trưởng ban Hứa, trưởng ban Hứa bảo tôi nói với bác... Xin lỗi Tả lão, làm hỏng hành trình của bác." Thư ký ngồi ở ghế trước nói:
Nguyên do là sáng sớm hôm nay nhận được tin giáo sư Tống Thành Dương vào viện, Tả Nam Hạ đang tham quan kiến trúc miếu Nương Nương thời Minh Thanh nghe tin vội quay về. Con người tới thất thập cổ lai hi thì chuyện sinh tử chẳng nói trước được, mỗi lần ngay tin một người bạn ra đi Tả Nam Hạ đều buồn rất lâu.
Bên cạnh có bàn tay nhỏ nhắn ấm áp nắm lấy, la cô con gái Tả Hi Dĩnh, tựa an ủi, lại tựa lo lắng. Tả Nam Hạ nắm lấy tay con, cười hiền hòa, cảm giác cô tịch lại đậm thêm vài phần.
Tốc độ xe rất nhanh, hơn một tiếng đã vào thành phố, ở cửa đường cao tốc đã an bài cảnh sát giao thông mở đường. Xe đi thẳng một mạch tới bệnh viện, xuống xe đối đáp qua loa với đám lãnh đạo rồi tới thẳng phòng bệnh. Bác sĩ giải thích là uống rượu quá độ nên dẫn tới triệu chứng đột quỵ, bệnh tình giờ đã ổn định rồi, hiệu trưởng Vương hối hận không thối, nói không nên để chuyện vấn đáp luận văn cho Tống Lão phải vất vả. Tả Nam Hạ càng lo lắng, vào phòng bệnh thấy Lão Tống mở mắt cười mới thở phào.
Người khác đều nhẹ nhàng lui ra, để lại không gian cho hai ông già ở riêng. Tả Hi Dĩnh khép cửa lại, xung quanh có không ít lãnh đạo trường, thành phố mỉm cười lấy lòng với cô, cô cũng quen rồi, đáp lại bằng nụ cười rất thục nữ, duyên dáng đứng bên cửa sổ cách không xa không gần, nhìn cảnh sắc bệnh viện.
"Hiệu trưởng Vương, trường các ông làm cái gì thế hả?"
"Tôi sáng nay mới biết, ai ngờ giáo sư Tống tuổi lớn rồi mà uống thành như thế."
"Không phải chuyện này, nói họ Quách kìa, đêm qua ở khách sạn Phượng Hoàng Sơn..."
"Ấy, chuyện này đừng nói... Xử lý sau."
"Trưởng ban Hứa, bây giờ đội ngũ công chức giáo viên vàng thau lẫn lộn, tôi biết làm sao. Mà chuyện này cũng kỳ, ban vấn đáp của khoa Trung Văn có năm người, qua một đêm ngã ba, một nằm viện... Giáo sư Khang cũng trên nôn dưới tháo..."
Tả Hi Dĩnh vô tình nghe thấy đoạn hội thoại này, quay đầu sang thì trưởng ban Hứa và hiệu trưởng Vương đã hạ thấp giọng xuống, không nghe thấy nữa. Chẳng biết có phải do tâm linh tương thông không, cô nhớ tới anh chàng leo núi với mình, từng nói muốn ném gạch vào nhà giáo viên đánh trượt luận văn của mình.
Người nói vô ý, người nghe giật mình, cô theo cha mấy ngày chưa gặp Đơn Dũng, Tả Hi Dĩnh lấy di động ra, không cần tra danh bạ, bấm ngay số quen thuộc, quay mặt sang bên che loa nói nhỏ:" Đơn Dũng, cậu ở đâu?"
" Sư tỷ, em ở trường... Đang chuẩn bị vấn đáp... Chiều... Cái gì, giáo sư Tống đột quỵ?... Hả? Em biết gì đâu... Vâng, chiều vấn đáp xong em gọi điện cho chị..."
Đơn Dũng trả lời qua loa, bộ dạng chột dạ đi qua đi lại trước giảng đường.
Cán sự văn phòng khoa rốt cuộc đã tới, dán một thông báo lên cửa giảng đường, nói với đám sinh viên đã đợi hai tiếng:" Giáo sư Tống và giáo sư Khang nằm viện, khoa lâm thời điều chỉnh, tổ chức ban vấn đáp mới, vấn đáp muộn vài tiếng, 14 giờ chiều bắt đầu, mọi người tranh thủ chuẩn bị đi."
Câu này làm đám sinh viên khoa Trung Văn kêu cha gọi mẹ, ai chẳng biết hoãn lại vài tiếng là căng thẳng thêm vài tiếng. Cán sự khoa dán thông báo xong là đi luôn, ban vấn đáp trừ Điền Học Sơn và Lương Phong Xuyên vẫn còn, phải thêm ba vị nữa, toàn cái tên lạ.
Đơn Dũng lẻn khỏi đám đông, trong lòng có chuyện chưa yên.
Yên thế quái là được, y là tên cầm đầu mà, nhưng ai ngờ kế hoạch chệch hướng dễ sợ như thế, ngay cả Lão Tống cũng nằm viện rồi. Đơn Dũng toán mồ hôi, có cảm giác, ta không giết người, nhưng người vì ta mà giết. Chạy tới giảng đường số hai, trong hành lang đợi vấn đáp khoa Chính trị lịch sử, lúc sắp 11 giờ, Tống Tư Oánh tinh thần phơi phới từ giảng đường đi ra. Đơn Dũng huýt sáo, Tống Tư Oánh liền nhìn thấy chạy tới chỗ y, chẳng nói chẳng rằng cứ thế ôm tay y kéo đi.
Chắc chắn có gian tình, không ít sinh viên nghĩ thế mắt nhìn theo cặp mông đong đưa của Tống Tư Oánh. Cô gái này luôn biết cách thu hút ánh mắt người khác, chiếc quần cạp nữ trễ xuống, thân trên lại là áo thun cộc co lên, lộ ra một đoạn bụng trắng nõn thấp thoáng cùng cái rốn đính khuyên, hễ cứ cử động là đám nam sinh tớn mắt lên xe có nhìn thấy mép quần lót bên trong không.
Tới cuối hành lang tầng một thì không thấy ai cả, thò đầu nhìn vào một phòng học, Tống Tư Oánh ra hiệu đừng nói vội, đóng cửa vào, sau đó hí hửng mở laptop ra.
Hai người ngồi cùng nhau xem thứ ghi lại được, một bản là Điền Học Sơn công khai ra giá tuyển sinh, bản khác là hình ảnh hiện trường Quách Khải Thâm bị đồn cảnh sát đưa đi. Hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng vì mấy chữ "Giáo sư chơi gái" mà gây ra xôn xao lớn trên mạng, xem lướt qua thì toàn là chửi bới, đa phần luận điệu đạo đức.
Đơn Dũng cười khổ hỏi:" Đại tỷ, ý tôi là chỉ muốn làm hắn không kịp tới tham gia vấn đáp thôi, sao lại vào đồn cảnh sát rồi?"
"Trách ai được? Anh nhét tiểu cô nương vào lòng lão sắc quỷ, làm sao có kết quả tốt? Với lại mụ vợ còn bắt gặp, không phải tôi báo cảnh sát, là mụ vợ đập cửa không được nên báo đấy. Úi, anh không thấy hiện trường, vợ Lão Quách hung dữ lắm, cào cho cô em kia xước xát toàn thân, quần áo rách vài chỗ... Cảnh sát tới còn chẳng can nổi cơ mà." Tống Tư Oánh vừa nói còn dùng bàn tay nhỏ móng tay sơn đủ màu làm mẫu, cô gái này đi thi mà vẫn phong cách ăn mặc yêu tinh, may chưa mặc váy siêu ngắn cùng áo hai dây mỏng manh yêu thích thôi:
Đơn Dũng nghe mà sởn gai ốc, không phải do sắp đặt không tốt, mà do người ta không làm theo sắp đặt, vào đồn cảnh sát rồi làm sao che giấu được, thời đại này kẻ hiếu sự chỉ sợ thiên hạ không loạn nhiều lắm.
Hưng phấn kể hồi lâu mà chẳng thấy Đơn Dũng vui vẻ gì, Tống Tư Oánh ngạc nhiên:" Sao vậy, không phải tất cả đúng theo ý muốn của anh à? Nếu không phải anh bảo dừng, bây giờ còn vui hơn. Giờ còn Điền Học Sơn và Lương Phong Xuyên bị chúng ta nắm thóp, còn muốn kiếm ăn nữa hay không đều chỉ một câu nói của anh."
Mấy kẻ đó thì Đơn Dũng không lo, y muốn chỉnh lúc nào mà chẳng được, vấn đề ở hai vị giáo sư già Tống Thành Dương và Khang Bảo Thụy kìa.
Đơn Dũng thở dài, vốn định đấu với đám giáo viên giáo sư đều giả của trường một phen cơ, kết quả là... Y có chút không biết giấu mặt vào đâu. Nghĩ tới giáo sư Khang kiên trì nguyên tắc, giáo sư Tống khóc không thôi, y sao vui nổi.
"Này, hỏi anh đấy, làm sao vậy hả?" Tống Tư Oánh không vui đẩy một cái:
" Bỏ đi, chuyện này tới đây thôi, tôi tham gia vấn đáp, kết quả nghe trời định, nếu cứ làm giả làm bậy thế này, tội sợ mình bất an." Đơn Dũng buồn bã nói, thấy Tống Tư Oánh há hốc mồm nhìn mình, lấy làm lạ:" Sao thế?"
"Sao anh không nói sớm, tôi đã lấy đoạn phim kia uy hiếp Điền Học Sơn rồi." Tống Tư Oánh líu lưỡi:
"Hả, sao cô tự tung tự tác thế?" Đơn Dũng giật mình:
"Tôi cũng không ngờ chuyện tuyển sinh khoa Nghệ Thuật lại lắm trò như thế, gọi điện thoại hai lần, hắn không thèm để ý, còn nói là đi tố cáo tôi... Dù sao hắn cũng không biết tôi là ai, tôi uy hiếp hắn, không muốn kiếm ăn nữa, tôi chỉnh chết luôn, năm ủy viên vấn đáp các người, đừng mong kẻ nào thoát." Tống Tư Oánh ghé tai Đơn Dũng, hớn hở kể:" Tối qua hắn không tin, nhưng mà sáng nay Quách Khải Thâm xảy ra chuyện, vào đồn, giáo sư Tống và giáo sư Khang vào viện, hắn sợ chết khiếp gọi điện tới, nói chuyện gì cũng có thể thương lượng, hỏi tôi là ai, tôi không nói."