Q1 - Chương 137 Thông minh bị thông minh hại. (2)
Cô gái thích nổi loạn này đấm Đơn Dũng biểu dương:" Giỏi, anh làm chuyện này đẹp lắm, tôi nói cho anh biết, chỉ cần bảo hắn nhận vài sinh viên nghệ thuật là chúng ta kiếm lớn, mỗi sinh viên thu vài vạn, chúng ta chia năm năm, chẳng cần vài năm là chúng ta giàu to."
Úi da, Đơn Dũng đau dạ dày, ôm lấy bụng, hôm qua ngừng kế hoạch rồi, ai ngờ cô em này còn tự ý chơi lớn thế.
Tống Tư Oánh ra sức cổ động, người gần như dán sát tới, Đơn Dũng lòng hốt hoảng chẳng nhận ra đồi ngực êm ái kia đè lên vai y tới biến dạng, hai người mặt dán sát nhau, Tống Tư Oánh có vẻ hết sức tán thưởng, thỏ thẻ:" Đản ca, xem ra tôi nhìn người không sai, tốt nghiệp xong tôi theo anh, bằng vào thủ đoạn của anh, dân giang hồ lâu năm cũng chẳng bằng."
"Đừng lằng nhằng nữa, tôi tới để bảo cô, tới đây là dừng." Đơn Dũng đứng dậy, lấy đi thẻ nhớ
"Bằng vào cái gì?" Tống Tư Oánh lập tức đổi thái độ:
"Bằng vào tôi nói, đến đây thôi, nghe thấy chưa?" Đơn Dũng nổi nóng, mắt trợn lên hung bạo:
Tống Tư Oánh sợ hãi gật gật đầu, miệng trề ra như tủi thân lắm, có điều rất nhanh háy mắt quyến rũ:" Được, nghe anh được chưa, lần đầu tiên có người hung dữ với người ta như thế, có điều người ta rất thích, rất man."
Ánh mắt không che giấu si mê, giọng ngọt muốn ngấy, Đơn Dũng chịu không thấu, đi như chạy.
Chuyện hoãn thi vấn đáp truyền đi trong khoa Trung Văn, tiếng bàn tán không dứt, vì sao thi vấn đáp bị hoãn là đề tài mọi người suy đoán. Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đi nghìn dặm, không có bức tường n ào không lọt gió, dù khẩn cấp dừng tay, nhưng dư chấn vẫn đủ kinh người.
"Các cậu có biết vì sao giáo sư Quách không tới được không?"
"Nghe nói rồi, chơi gái bị đồn cảnh sát bắt được."
"Vớ vẩn."
"Thật đấy, đã tung cả lên mạng rồi, phó hiệu trưởng Phục Đán còn làm việc này mà, còn gọi là công tác cứu trợ sinh viên nghèo."
" Các cô lạc hậu tồi, tôi cho các cô biết tin tức mới nhất, mạng Lộ Châu có người tung ảnh ra, là vợ hắn bắt được, cào cho cả hai toét máu."
"Chắc là dụ dỗ được nữ sinh nào rồi."
"Thế thì làm sao lại gọi là chơi gái, đúng là không biết dùng từ, giáo sư Quách đi dạy tiết kiến thiết XHCN cho cô gái lầm lỡ."
"Đây gọi là đức cao làm gương, chơi không biết mệt."
Từ trong phòng học đến cầu thang, sân trường, đám sinh viên túm năm tụm ba thì thầm bàn tán, nói tới phấn khích, nói tới sung sướng. Còn có cả người bỏ luận văn đấy, chạy lên mạng xem. Học viện Lộ Châu nhiều nữ sinh, không chỉ nam sinh hưởng lợi, ngay cả đám giáo viên cũng được nâng cao đời sống tình dục, luôn có không ít chuyện tình yêu thầy trò truyền ra.
Đang bàn tán say sưa thì ở cửa phòng có người gọi:" Có ai nhìn thấy Lôi Đại Bằng đâu không?"
Không ít người quay đầu sang, nhìn thấy là Bí thư Vương Hoa Đình, ai nấy cười lắc đầu.
Vương Hoa Đình ở giảng đường không tìm thấy, tới phòng học cũng không thấy ba tên kia, ngay Lưu Thúy Vân cũng không thấy, lúc này trong khoa đang họp khẩn cấp, chủ nhiệm lớp bận tối mặt, đâu để ý được. Vương Hoa Đình gọi điện cho Lưu Thúy Vân, có được câu trả lời dở khóc dở cười: Đang ở thao trường.
Địa điểm này làm Vương Hoa Đình nghe mà hoang mang, sắp trưa rồi, đi phơi nắng giữa lúc mặt trời gay gắt thế này à? Cô xuống lầu, chạy tới thao trường sau phòng học, từ xa nhìn thấy ba anh em kia ngồi tựa lưng vào nhau, ỉu xìu như cà gặp sương.
Lại gần thêm chút nữa, nhìn rõ ba khuôn mặt rầu rĩ, ngay cả Vương Hoa Đình cũng không khỏi thương tình, cô đi tới, ba người kia chẳng nói gì, chỉ ngước mắt lên nhìn một cái.
"Các cậu nộp luận văn chưa?" Vương Hoa Đình hỏi:
Lắc đầu, chưa nộp.
Hoặc có thể là nộp rồi, nhưng người thu luận văn đột quỵ nằm viện, không làm chứng được, dù có cũng không kịp chiều thi vấn đáp.
"Tôi thay các cậu nộp rồi, chuẩn bị vấn đáp đi, Đại Bằng của cậu đây." Vương Hoa Đình đưa giấy tới, té ra là tới đưa luận văn, thế này không phải chuyện nhỏ rồi, Lôi Đại Bằng cảm động quá mức. Vương Hoa Đình chọc chọc Đơn Dũng: "Của anh này."
Đơn Dũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đẹp hết sức phức tạp, cánh môi mím chặt giống kìm nén điều gì, y không nhận. Vương Hoa Đình cũng chẳng khách khí, nhét thẳng vào lòng y rồi lại nói với Tư Mộ Hiền:" Mộ Hiền, luận văn của cậu do Thúy Vân chuẩn bị, hôm qua nộp hộ cậu rồi, hôm nay tìm mãi không thấy cậu, có điều vẫn chưa muộn, chủ nhiệm khoa và ban vấn đáp sẽ thông cảm, chuẩn bị vấn đáp buổi chiều đi."
Những lời này chẳng có chút sắc thái tình cảm nào, Lôi Đại Bằng muốn nói gì đó, nhưng hai anh em khác đều có mặt nên chẳng thể nói ra. Đơn Dũng không dám lên tiếng, nội dung kế hoạch Chậu Cứt thực sự là không dám để lộ ra ngoài. Thực ra toàn bộ chi tiết y chỉ mật mưu với Tống Tư Oánh.
Lúc này tiêu điểm ba người đấu tranh tư tưởng kịch liệt không phải là vấn đề luận văn có qua được hay không, mà khi biết tin giáo sư Tống và giáo sư Khang cùng nhập viện, Tư Mộ Hiền, Lôi Đại Bằng trách mắng Đơn Dũng rất lâu.
"Tôi không biết các cậu đã làm cái gì, có điều là bạn bè, tôi làm mọi thứ trong phạm vi có thể, dù tôi không hề thích làm mấy chuyện gian lận."
Vương Hoa Đình nói tới đó hơi nghẹn lại, không tiếp tục được nữa, nói nặng không được, nói nhẹ chẳng xong, nhìn ba anh em đó ngồi im thin thít, lại hận sắt chẳng thể thành thép, bồ xung:" Chuyện không phải chỉ có một cách giải quyết, các cậu đừng đi vào con đường cực đoan."
Nói xong thất vọng bỏ đi, câu này có ý ám chỉ. Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng đều quay sang nhìn Đơn Dũng, Đản ca từ khoa chính sử ra chưa nói câu nào, không biết tiếp theo phải làm sao nữa. Xem ra bí thư vẫn có tác dụng.
Lôi Đại Bằng hồi lâu mới nhận ra thứ trong tay, lật xem mà cảm động, trừ luận văn còn có điểm mấu chốt vấn đáp, hết sức rõ ràng, cao hứng nói:" Xem ra lúc mấu chốt, nữ nhân hữu dụng hơn huynh đệ... Đản ca, anh làm cái gì thế, giáo sư Tống đã đồng ý cho em qua rồi, thế mà anh lại làm ông ấy vào viện, khiến em phải làm lại từ đầu. Giờ ủy viên mới có xử lý cũng không kịp."
Tư Mộ Hiền lật xem mà hậm hực thở dài, cái luận văn trong quy củ này chẳng có gì mới mẻ sáng tạo, nhưng giờ còn kén chọn được sao? Tám phần là do bí thư làm rồi, đây là chuyện trái với nguyên tắc bản thân, lại thở dài:" Đại Bằng, biết đủ đi, trong lòng Vương Hoa Đình có cậu rồi."
Lôi Đại Bằng đang bực bội nghe vậy khịt mũi không nói gì nữa, có vài chuyện ấm lạnh tự biết, chẳng cần nhiều lời, nhưng lúc này lo lắng không phải ở đó. Chỉ thấy Lôi Đại Bằng kéo Hiền đệ hỏi:" Hiền đệ, tôi lên vấn đáp phải làm sao?
"Học thuộc lòng là được."
"Tôi không học được."
"Bình thường cậu thi sao qua được."
"Cậu còn chẳng biết quá hay sao? Thi viết thì đều viết bừa sau đó đút lót giáo viên là được, vấn đáp thì phải dùng miệng, cái miệng thối của tôi không biết nói chuyện."
"Vậy tôi có cách nào, chẳng lẽ thi thay cậu."
"Này đừng đi, thương lượng làm chút công nghệ cao đi, cậu nói tôi nói theo..."
Tư Mộ Hiền bị dây dưa hết cách, đứng dậy bỏ đi, Lôi Đại Bằng sốt ruột đuổi theo, hai người truy đuổi nhau bỏ lại Đơn Dũng ngồi đó một mình dưới giá bóng rổ.
Lần này đúng là thông minh bị thông minh hại rồi, nếu thực sự lên vấn đáp, đứng nói Lôi Đại Bằng, e minh cũng chẳng làm được.
Từ nơi này đi ra đâu phải con đường tươi sáng, ở lại đây cũng chẳng phải quân tử lỗi lạc, mình cần gì phải kiên trì chứ.
Đơn Dũng ngồi rất lâu, cuối cùng ra quyết định, tìm số di động của Điền Học Sơn bấm số, điện thoại vừa thông bên kia a lô, y nói:" Tôi là Đơn Dũng, hôm qua người thầy gặp là của tôi.... Tôi chẳng định làm gì cả, tôi và thầy không thù không oán, chỉ muốn thi vấn đáp được thuận tiện thôi."
Cúp máy rồi, có vẻ là từ chối.
Đơn Dũng nhếch môi cười, không cần gặp cũng nắm bắt được tâm tư đối phương, có lẽ là muốn nâng cao tư thái, có lẽ là cân nhắc đối sách, có điều đối phương không dám mạo hiểm, dù là hư trương thanh thế cũng chẳng dám, đối với việc nắm bắt tâm lý u ám, y tựa hồ ngày mội mẫn cảm.