Q1 - Chương 142 Thoáng chốc bốn năm ngày tốt nghiệp. (3)
Tả Hi Dĩnh ngồi sau, hai tay nắm mép áo Đơn Dũng, chuyện qua rồi, nhưng cô vẫn còn nghi hoặc lớn, nói nhỏ:" Tôi thấy lạ lắm, vì sao luận văn của cậu bị trượt, sau đó giáo sư Tống và đồng nghiệp vào viện, còn có chuyện giáo sư nào đó vì phẩm hạnh không đoan chính mà gây ra xôn xao, không phải do cậu làm chứ?"
"Em là một sinh viên, làm gì có bản lĩnh đó, chị đánh giá quá cao em rồi. Với lại trừ giáo sư Tống và giáo sư Khang em không dám nói chứ với đạo đức các giáo sư khác, xảy ra chuyện gì cũng không lạ." Đơn Dũng ngượng ngùng nói, may mà mặt hướng về phía trước, cho nên Tả Hi Dĩnh không thấy:
"Tôi luôn đánh giá thấp cậu, bản lĩnh cậu cao lắm." Tả Hi Dĩnh nói câu này đa phần có ý trêu chọc:
Đơn Dũng cười tự trào:" Làm gì có, gập ghềnh trắc trở mới tốt nghiệp được, học đại học đã khó, tốt nghiệp xong chẳng biết làm gì!"
"Tôi có ý nghĩ, không biết thế nào."
"Làm đầu bếp hả?"
"Í, sao cậu biết tôi muốn nói gì?"
"Tâm linh tương thông mà, với lại em còn làm gì được nữa?"
"Ừ, trừ cái này ra tôi cũng chẳng phát hiện cậu có sở trường gì."
"Không được đâu, sư tỷ ơi, một phút trên sân khấu là mười năm khổ luyện, em có quen mấy đầu bếp, người muộn nhất cũng 15 tuổi vào nghề, nhỏ hơn thì 10 tuổi đã giúp việc trong bếp. Dù vậy không có mười, hai mươi năm trong nghề không thành tài được. Em lãng phí hết tuổi xuân ở trường học, tốt nghiệp xong mới phát hiện, chả học được gì, toàn chơi thôi..."
Tả Hi Dĩnh ngồi phía sau cười khúc khích, tiếp xúc lâu, hiểu sâu hơn, thực ra từ căn bản mà nói, Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng chẳng có gì khác nhau, trừ chơi ra thì không biết gì hết. Nếu nói khác nhau thì đó là Đơn Dũng biết chơi hơn, biết ăn hơn mà thôi."
Đơn Dũng quay đầu hỏi:" Sư tỷ, chị về khách sạn hay đi chơi? Thích chơi trượt băng không?"
"Về đi, tôi mệt rồi, đã đi cả sáng, sáng mai còn phải bay..." Tả Hi Dĩnh nói ra lời không muốn nói, nói một cái rồi lại hối hận. Quả nhiên nói ra, Đơn Dũng ừ một tiếng không nói gì thêm nữa, xe đi thật chậm, cứ như muốn kéo dài quãng đường. Tả Hi Dĩnh có chút không đành lòng, cắn môi dưới suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhè nhẹ dựa người vào tấm lưng rộng vững trãi, tên tham ăn cảm nhận được rồi, người run lên.
Thời gian qua tuy cùng đi chơi nhiều ngày, nhưng trừ nắm tay ra thì không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào khác, Tả Hi Dĩnh không khỏi cười thầm, chuyện này chẳng biết làm cậu ấy trằn trọc cả đêm không. Có điều dựa vào tấm lưng rộng ấy, cô mới là người thấy không muốn tách rời, ủ rũ khẽ hỏi:" Tôi đi rồi, cậu có nhớ không?"
"Tất nhiên là nhớ rồi."
"Vậy nếu tôi không về Lộ Châu nữa thì cậu sẽ làm sao?"
"Em kiếm tiền đi thăm chị." Đơn Dũng trả lời dứt khoát:
"Kiếm bao nhiêu tiền?"
"Kiếm trăm vạn, chẳng lẽ nào vẫn đi xe đạp tới chở chị à?"
Cả hỏi và đáp đều ngây thơ như trẻ con, Tả Hi Dĩnh vui lên một chút, một niềm vui kỳ lạ, chưa từng có, kỳ thực hai người ở bên nhau đơn thuần hơn cả nước, chẳng xen vào trong đó chút tạp chất dục vòng nào. Chỉ nhớ lần đầu gặp lỗ mãng, chỉ nhớ hứng phấn ôm nhau nhảy ở miếu Thành Hoàng, chỉ nhờ dìu nhau leo núi ở công viên rừng rậm, càng nhớ những niềm vui nhỏ bé ở Lộ Châu, nhớ rất nhiều, như cơn gió vi vu xua tan cái nóng, hay như đêm phương bắc này, chỉ đơn chở nhau đi trên chiếc xe đạp nói những chuyện ngốc nghếch...
" Sư tỷ, chị đã từng nghĩ tới đến thành phố này sống chưa?" Đơn Dũng đột nhiên hỏi:
"Hả?"
"Em hỏi chị có nghĩ tới tương lai tới Lộ Châu an gia không?"
"Vì sao lại muốn tôi tới đây an gia?" Tả Hi Dĩnh hỏi với giọng trêu ghẹo:
"Ừ thì cùng giáo sư Tả về, lá rụng về cội mà."
Đơn Dũng làm ra vẻ thoải mái, ai cũng hiểu đối phương muốn nói gì, nhưng lại làm bộ hồ đồ, vẫn có chút ngăn cách giữa hai người.
Tả Hi Dĩnh chuyển sang giọng điệu làm nũng:" Không muốn, phương bắc lạnh lắm, không khí lại khô. Vậy cậu có nghĩ tới tương lai rời khỏi thành phố này không?"
"Em..." Đơn Dũng ngẩng đầu nhìn phố xá thân thuộc, chẳng có gì đẹp đẽ, ồn ào, khói bụi, nhưng thân thương:" Em thích nơi này, cha mẹ em đều ở đây, nếu rời đi, em sợ mình sẽ nhớ nhà."
"Đợi sau này cậu cưới cô gái Lộ Châu, tôi sẽ tới làm phù dâu nhé." Tả Hi Dĩnh cố ý nghiêng người đi, len lén nhìn trộm sắc mặt Đơn Dũng:
Đơn Dũng nói đùa:" Làm phù dâu thì uổng phí tài năng quá, chỉ có nghĩ tới làm tân nương không, nói ra chị cũng là người Lộ Châu mà."
"Nằm mơ... Vòng đi vòng lại nửa ngày là vì trêu sư tỷ đấy hả?"
Tả Hi Dĩnh đấm thùm thụp vào lưng Đơn Dũng, giọng vừa êm vừa hờn dỗi đó, Đơn Dũng nghe mà ngây ngất, ngửa đầu lên huýt sáo, lại là khúc ( Khiêng kiệu hoa). Tả Hi Dĩnh giả vờ không nghe ra nói:" Khó nghe chết được, đừng thổi nữa..."
Nói là vậy lại si mê trong khúc điệu nhẹ nhàng vui tươi ấy, gió đêm thổi lồng lồng vô cùng dễ chịu, nếu cuộc sống lúc nào cũng thế này, Tả Hi Dĩnh không ngại để vĩnh viễn trôi đi như thế. Đột nhiên xe phanh gấp, Tả Hi Dĩnh va vào lưng Đơn Dũng, định mắng thì phát hiện ánh mắt Đơn Dũng đang nhìn về phía một nhà hàng sáng rực trong ánh đèn neon muôn màu, nhìn xa xa tựa cung điện cổ tích, tầng 1 treo biển "Lẩu Lư Nhục Hương", vô cùng bắt mắt.
Đang không hiểu thì Đơn Dũng chỉ tay về nhà hàng đó nói:" Sư tỷ, thực ra em có một lý tưởng rất lớn chưa nói với bất kỳ ai."
"Mở một nhà hàng lớn như vậy phải không?" Tả Hi Dĩnh đoán ngay ra:
"Gần như vậy, đây vốn là nhà hàng Bách Lư Uyển." Đơn Dũng nghiêm túc bổ xung:" Em sẽ thu hồi lại nó, sau đó mở mười nhà hàng quy mô tương tự."
"Sau đó rồi sao?"
"Sau đó là chị tới Lộ Châu, chúng ta muốn ăn gì thì ăn nấy."
Tả Hi Dĩnh che miệng cười khúc khích, khẽ "ừ" một tiếng coi như đồng ý, thế là tinh thần Đơn Dũng tăng thêm trăm lần, trên đường chở Tả Hi Dĩnh về khách sạn hưng phấn kể hoài bão to lớn của mình, mở ra đế quốc ăn uống vĩ đại.
Tình nồng đường ngắn, đi đường vòng rất xa, rốt cuộc vẫn tới cổng khách sạn Khải Lai Duyệt, Tả Hi Dĩnh xuống xe, có chút kích động muốn ôm lấy Đơn Dũng:" Mười giờ sáng mai... cậu có tới tiễn tôi không?
Không ngờ Đơn Dũng tựa hồ chẳng mấy phấn khích, chỉ khẽ gật đầu:" Cám ơn chị."
"Cậu lại cám ơn rồi, vì sao?" Tả Hi Dĩnh hỏi:
"Vì tất cả những gì chị làm cho em, em biết sau lưng em có một bàn tay thúc đẩy, chi viện trường học được lên TV, lại tham gia tổ chế tác Sức hút Lô Châu, còn thư biểu dương của ủy ban giáo dục... cám ơn chị, vốn em nghĩ về trường sẽ là ngày tháng cam go nhất, không ngờ lại là đoạn thời gian yên bình và hạnh phúc nhất bốn năm qua."
Những lời này Tả Hi Dĩnh nghe mà như đi trong sương mù, một lúc sau mím môi, tâm tình biệt ly phai nhạt, thuận nước đẩy thuyền hỏi:" Vậy cậu có nghĩ tới không, có lẽ tôi còn giúp được cậu nhiều hơn đấy."
Nếu như nói lần đầu gặp đơn thuần vì thích, vậy thì sau khi biết thân phận của cô, Tả Hi Dĩnh biết, hai người tiếp tục gặp lại có bao nhiêu là thuần khiết.
Đơn Dũng lắc đầu, tự tin nói:" Không cần, em là người thà tự mình hận mình cũng không muốn mình coi khinh mình."
Tả Hi Dĩnh đột nhiên đi tới, ôm lấy cổ Đơn Dũng, tựa hồ kích động hiến lên nụ hôn, ai ngờ chỉ ôm rồi buông, thuần túy là một động tác thân mật thôi:" Vậy cậu lỡ mất cơ hội tốt nhất rồi, sau này đừng hận bản thân."
"Không đâu."
Bốn mắt nhìn nhau, người nhung nhớ đều in trong mắt đối phương, Tả Hi Dĩnh tựa hồ sợ không kìm lòng được, khẽ xoay người, từ từ, từ từ rồi bước chân nhanh hơn, chạy về khách sạn, mái tóc dài bay bay, tựa hồ đưa tay quệt qua mắt, hoặc là vuốt tóc xõa xuống thôi, Đơn Dũng không chắc lắm, đưa tay sờ cổ, nơi vừa rồi sư tỷ từng ôm.
Tựa hồ ngửi thấy u hoang thoang thoảng, dần bay đi theo bóng hình kia biến mất.