Q1 - Chương 143 Đa tình chịu nỗi tương tư khổ. (1)
Tả Hi Dĩnh đưa tay chùi qua mắt cảm thấy cay cay, cô không biết vì sao lại thế, nhưng không kìm được như thế, vừa mới rồi còn rất bình thường, nhưng vừa quay đi một cái, tựa hồ đánh rơi mất thứ gì đó quý giá lắm vậy.
Đi nhanh vào khách sạn, chạy vào thang máy, lên tầng 18, khi gõ cửa phòng cha, Tả Nam Hạ đã thay bộ áo ngủ thoải mái, đang nằm trên ghế tựa xem sách, ông đưa mắt nhìn con gái, cười hiền hỏa hỏi:" Về rồi à, chơi có vui không?"
Vốn có lời muốn nói, nhưng nuốt trở lại, Tả Hi Dĩnh dạ một tiếng, ngồi trên ghế, ném túi xách đi. Tả Nam Hạ nhận ra con gái không vui, lại hỏi:" Hi Dĩnh, làm sao thế, trông con như có điều muốn nói, nếu không muốn về thì chơi thêm vài ngày nữa."
"Thôi ạ, về đi cha, ở thêm vài ngày con sợ mình không muốn đi nữa." Tả Hi Dĩnh buồn bã, dù sao nơi đây chỉ là điểm dừng chân mà thôi, sớm muộn cũng phải về:
Tả Nam Hạ trêu:" Sao, không nỡ à?"
"Cha, cha nói gì thế, con hỏi cha một chuyện, không được giấu con." Tả Hi Dĩnh không vui, dùng ngữ khí chất vấn cha:" Cha làm cái gì thế?"
"Cha có làm gì đâu, xem sách này, uống trà này, hành trình hôm nay cha bỏ hết rồi." Tả Nam Hạ giang tay ra, biểu thị sự thanh bạch:
"Cha có làm, khi cha gọi bọn họ tới Ấm Thành không nói với con." Tả Hi Dĩnh kể ra:
"Đó là vì cha muốn khảo nghiệm một chút, xem các con có duyên phận gặp nhau không, ha ha ha." Tả Nam Hạ ngửa mặt cười lớn, kết quả tất nhiên là có, lại còn tâm linh tương thông, giữa biển người bao la như vậy mà tìm được nhau, không phải duyên phận thì còn là gì:
"Còn nữa."
"Con nói việc gì?"
"Xuống quê chi viện giáo dục lên TV, còn cả mấy chuyện khác, có phải cha làm không?" Tả Hi Dĩnh không nói rõ được, vừa rồi Đơn Dũng nói làm cô hết sức mù mịt nên không nhớ rõ, cô chỉ có thể nghĩ tới người cha trước mắt đã làm những chuyện ấy:
"Ồ chuyện đó hả, con gái cha thông minh thật, nhìn cái là ra rồi." Tả Nam Hạ hơi ngồi thẳng lên, giọng điệu không chấp nhận được:" Đơn Dũng tuổi trẻ xốc nổi, không biết nặng nhẹ, cha mà không làm thế thì e cậu ta không tốt nghiệp được, dù có cũng tốn công lắm. Con nghĩ mà xem, sinh viên biểu tình tẩy chay nhà ăn, lợi dụng tự sát giả để tụ tập đám đông gây náo liatj, kéo đổ cả trưởng ban vảo vệ, lẽ nào không có hậu họa? Cậu ta không biết lượng sức, chẳng có chút căn cơ nào dám chơi lớn, người ta chỉ đợi chuyện lắng xuống để xử trí thôi. Cha chỉ làm ít chuyện ngáng chân, để đám người đó không dám tùy tiện làm càn, chỉ là làm hết sức, nghe số trời, nếu cậu ta còn phạm vào chuyện khác nữa thì cha chịu rồi."
Ông không che giấu con gái, chuyện cũng không có gì, bảo đạo diễn thay mặt quyên tặng, một cú điện thoại là xong, lên tin thời sự thì do điện ảnh Đại Hà cung cấp video có sẵn, ủy ban giáo dục viết thư cám ơn là điều tất nhiên khi nhận được quyên tặng lớn, còn Sức hút Lộ Châu tuyên truyền càng đơn giản, nghe ngóng đón ý ông thôi.
Đều rất dễ dàng.
Kể hết rồi, Tả Nam Hạ nhìn con gái tán thưởng vì thấu được yếu quyết trong đó, không ngờ con gái trách móc:" Vậy cha phải nói với con chứ."
Ồ, không trách mình không nên làm thế, chỉ trách không nói với nó, ông cười giải thích:" Chú nhóc đó thuộc loại bản lĩnh không nhiều nhưng tự tôn cao, nghiêm khắc mà nói là tính thối giống Lão Tống, không nhận sự giúp đỡ của người khác. Con gái à, đừng nói cho cậu ta, nếu không cậu ta không vui đâu."
"Hừ, lần này cha mới tự coi mình là thông minh ấy, cha nghĩ cậu ấy không nhìn ra à, cậu ấy nghĩ con làm, trong khi con mới chẳng hiểu chuyện gì." Tả Hi Dĩnh phản bác:
Tả Nam Hạ ngớ người:" Ồ, nói thế cậu ta cũng không phải là vô tích sự đâu, có chút nhãn quang đấy... Không uổng chuyến đi này, cha đúng là muốn nâng đỡ người này, đang chuẩn bị hỏi ý kiến con gái quý báu."
"Không được." Tả Hi Dĩnh nói rất kiên quyết:
"Ồ, lạ thế, vì sao không được?"
"Chuyện của con, cha và chị đều không được xen vào, nếu không con không để ý tới hai người nữa."
"Tuân lệnh." Tả Nam Hạ giơ tay chào kiểu quân đội, làm con gái vừa cười vừa dỗi, sau đó chuyển giọng:" Có điều không phải là người con nghĩ, mà là người này."
Rồi đưa sách đang xem tới, là sách Tìm cội nguồn văn hóa dân gian, Tả Hi Dĩnh xem qua, tác giả là Tư Hiếu Trung, còn kèm theo một bài luận văn. Cô liền hiểu ngay, chuyện này cha cô và giáo sư Tống đã thương lượng không chỉ một lần, đang chuẩn bị tìm cơ hội thích hợp đưa Tư Mộ Hiền và hạng mục xây dựng viện bảo tàng phong tục dân gian. Chuyện này cô gật đầu:" Đồng ý ạ, trong ba người họ, cậu ta có chân tài thực học, là đại tài tử."
"Chàng trai đó thật không đơn giản, lần đầu tiên cha nhìn thấy bài luận văn này là đã chấn động rồi, nếu không phải người có tình cảm sâu nặng với mảnh đất này sẽ không viết ra được những lời như thế. Sau mới biết là con trai học sinh Lão Tống, cả hai đều không đơn giản." Tả Nam Hạ thở dài, nghĩ tới chàng trai loắt chắt đó, không khỏi nhớ tới cả ba anh em, bật cười, ai mà ngờ có một tài tử trong đám tham ăn nói:" Hi Dĩnh, vì sao không cho cha nâng đỡ cậu ta, dù chỉ là bạn, con cũng nên tận lực giúp cậu ta chứ?"
Cậu ta lúc này lại chuyển sang nhân vật khác.
Thấy con gái và Đơn Dũng ngày một gần gũi, ông cùng Tả Hi Dung thương lượng chuyện này, song không có kết quả, giúp cũng không được mà không giúp cũng không được, rốt cuộc có cơ hội để hỏi.
Tả Hi Dĩnh lắc đầu, nói dứt khoát:" Không cần, cậu ấy tự có lý tưởng của mình."
"Í, sao cha không nhìn ra nhỉ?" Tả Nam Hạ ngạc nhiên, ông nhìn người rất chuẩn, chàng trai đó thuộc kiểu sống thả trôi hưởng thụ:
"Cha sai rồi, cậu ấy có lý tưởng lớn lắm, cậu ta muốn mua lại Lẩu Lư Nhục Hương, sau đó mở mười cái nhà hàng lớn cỡ đó, lập nên đế quốc ăn uống. Hi hi, còn nói tới khi đó mời con tới ăn miễn phí... Con thấy hay lắm, so với công vụ viên hay là nhân viên văn phòng thì hay hơn nhiều." Tả Hi Dĩnh hưng phấn hoa chân múa tay kể lại lý tưởng của Đơn Dũng:
Trong mắt Tả Nam Hạ đó như câu nói đùa của trẻ con, song từ vẻ phấn khích của con gái nhìn ra, sợ là con gái quý giá của mình thích thằng nhóc lỗ mãng đó rồi, kế hoạch ngốc nghếch thế mà không nhận ra, còn thấy hay.
"Hi Dĩnh này, con nên chú ý sức khỏe, bệnh của con tuy không tính là bệnh song vẫn là bệnh, lần này về cha định đưa con đi bệnh viện Nam Phương, nghe nói chữa trị tâm lý ở đó rất hiệu quả." Tả Nam Hạ nhắc, con gái mải chơi quên mất trị bệnh, lại thành tâm bệnh của người cha:
Tả Hi Dĩnh bĩu môi:" Thế này mà tính là bệnh gì chứ, cậu ấy cũng bị trầm cảm, chẳng phải vẫn ổn sao?"
"Cái gì, cậu ấy biết à? Sao mà biết?" Tả Nam Hạ giật mình:
"Con nói cho cậu ấy, chẳng qua là mất ngủ, đau đầu, tinh thần hoảng hốt. Cha cứ coi coi thành người bệnh, con thấy cách của cậu ấy hay lắm, chơi điên, ăn mạnh, rồi sau đó vui vẻ, hiệu quả lắm... Hai ngày qua con ngủ rất say." Tả Hi Dĩnh mắt mê ly, nhớ lại đống chuyện ôm bụng cười thời gian qua:
Tả Nam Hạ hít sâu một hơi, chuyện này nằm ngoài quỹ đạo dự liệu rồi:" Vậy vì sao con còn muốn về mà không chơi thêm vài ngày nữa."