← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 144 Đa tình chịu nỗi tương tư khổ. (2)

Con muốn kiểm tra xem, là chuyện ở Lộ Châu có tác dụng với bệnh của con, hay là bệnh viện trị liệu hiệu quả. Con cũng muốn khảo nghiệm, rốt cuộc là con thích thành phố này hay là con thích cậu ấy." Tả Hi Dĩnh nói, kiêu ngạo là thiên tính của mỹ nữ:

"Được, ngày mai khảo ngiệm chính thức bắt đầu, vậy con nghỉ sớm đi." Tả Nam Hạ bộ dạng trẻ con khuyên nhủ, câu này rất hữu hiệu, không cần nói nhiều, con gái vui vẻ về phòng đi nghỉ rồi:

Một lúc lâu sau Tả Nam Hạ mới cầm sách lên, lẩm bẩm:" Đế quốc ăn uống, đúng là lắm trò dỗ dành nữ nhân, thế mà cũng nghĩ ra được."

Có vài chuyện luôn ngoài dự liệu, Tả Hi Dĩnh tắm rửa xong chuẩn bị đi nghỉ ngơi sớm, ai ngờ hôm nay tinh thần phấn khích, đôi mắt sáng dập dờ nhìn trần nhà không sao ngủ được.

Cô đứng dậy, mặc áo ngủ đi vòng quanh, dù chơi suốt cả ngày rồi, nhưng cô chẳng hề mệt mỏi. Lại lấy máy ảnh ra, xem hình ảnh, video lưu lại, nhiều lắm, cái gì cũng có, lúc là khuôn mặt xấu xí đáng yêu của Lôi Đại Bằng, lúc thì bộ dạng tú tài của Tư Mộ Hiền, mỗi bức ảnh đều làm Tả Hi Dĩnh không nhịn được cười. Tay vô thức bấm dừng, là dáng vẻ của Đơn Dũng nghe cha cô giảng bài, một tay chống cằm, vắt chân chữ ngũ. Khi đó cô ngồi bên cạnh, nếu không biết còn tưởng là sinh viên chăm chỉ.

"Không biết vì sao từ khi gặp được chị, tôi cứ khao khát ái tình trong lý tưởng."

"Đừng giận, tôi đang nói vấn đề thuần học thuật, nồng độ dục vọng rất thấp."

Trong máy quay truyền ra hai câu đó, Tả Hi Dĩnh phì cười, khi ấy Đơn Dũng rất muốn bắt chuyện với cô, cô không để ý. Ai ngờ y lại mặt dày như vậy, còn đuổi theo xin SĐT, cô đã cho số ẩn đi bốn số rồi, vẫn không ngăn được cậu ta.... Lại ấn nút phát, đôi mắt Tả Hi Dĩnh mê ly, từng giọt ký ức hiện lên rõ ràng, chẳng biết có phải là yêu rồi không?

Lại bấm dừng, đó là bức ảnh cười sảng khoái, ảnh bản thân cô, trong bức ảnh cô cười thật tự nhiên, thật vui vẻ. Lật xem ảnh khác, Tả Hi Dĩnh không nhịn được cười, Đơn Dũng mô phỏng bức Hải Đường Xuân Thụy Đồ, bức ảnh cậu ta tự nhận là dâm đãng, trong bức ảnh Đơn Dũng lén lút nhìn cô. Tả Hi Dĩnh nâng máy quay lên hôn nhẹ, mắng:" Đồ ngốc, không dám hôn người ta lấy một cái, cho cậu hối hận cả đời."

Tả Hi Dĩnh phì cười, mỗi lần phát hiện ánh mắt lấm lét của Đơn Dũng, cô biết trong ánh mắt đó chứa đựng cái gì, mỗi lần cô đều trêu cho y đỏ mặt. Rồi Tả Hi Dĩnh phát hiện, giữ khoảng cách quá lâu, thành ra ngay cả cô cũng không dám vượt qua giới hạn đó.

Cô nghĩ rất nhiều, muốn có một bạn trai chính thức, ao ước đó là soái ca mang đậm vẻ học giả, giống cha. Hoặc là soái ca cao lớn lãng tử, làm ai cũng phải hâm mộ. Vô hình trung đem so với Đơn Dũng, đều khác rất xa, cho nên cô tỉnh táo nhắc bản thân, cậu ấy chỉ là người khác qua đường tình cờ gặp phải trong điểm dừng cuộc đời thôi.

Có lẽ là một vị khách đặc biệt, dù sao ở bên cậu ấy rất vui vẻ thoải mái.

Cứ thế thả mình trôi theo hồi ức, bất tri bất giác thời gian trôi đi, Tả Hi Dĩnh chẳng có lấy chút buồn ngủ nào, cầm di động lên muốn bấm số, không ngờ á một tiếng, đã 2 giờ sáng.

Cô ỉu bỏ điện thoại xuống, không muốn quấy rầy, có điều thoáng nghịch ngợm, thấy nên quấy nhiễu một chút, mình nhung nhớ cả đêm, thật không công bằng. Thế là hứng trí nổi lên, Tả Hi Dĩnh biên tập một tin nhắn rất thiếu sáng tạo:" Ngủ chưa?"

Chốc lát sau tin nhắn gửi trả cũng rất thiếu muối:"  Ngủ rồi."

Tả Hi Dĩnh cười tươi như hoa.

Hưởng Mã Trại, Đơn Dũng cầm di động, ngạc nhiên vô cùng, trên bàn rất nhiều rơm khô vuốt thẳng, đang bện một cái túi nhỏ. Đây là tài nghệ của thôn dân, từ đệm ngồi tới giỏ rau trong nhà đều bện bằng rơm, khi con dâu mẹ chồng rảnh rỗi vừa làm vừa tán gẫu đốt thời gian, Đơn Dũng giúp mẹ vài lần, ai ngờ phát hiện mình rất có tiềm chất bà tám, thế là học được.

Tin nhắn vừa gửi đi lại có hồi âm của Tả Hi Dĩnh:" Cậu mơ thấy cái gì?"

"Cưới vợ, vui lắm." Đơn Dũng bị tin nhắn của chính mình làm bật cười:

"Cưới được chưa, cưới ai?"

"Cưới được rồi, cô ấy đang gửi tin nhắn đấy."

Hồi lâu không có tin gửi tới, Đơn Dũng hồi hộp không biết lời trêu ghẹo uyển chuyển ấy có làm sư tỷ giận không, chắc là không đâu, từ chuyện hai người trải qua, có thể cảm nhận được thiện cảm của cô ấy.

"Chuyện trong mơ có thể thành sự thật được sao?" Tin nhắn lại tới:

Đó cũng là câu hỏi trong lòng Đơn Dũng, suy nghĩ rất lâu, bấm tin nhắn, biên tập đoạn văn:" Nếu có thể, hạnh phúc ở ngay bên cạnh; nếu không thể, hạnh phúc ở trong mơ, không phải tốt sao?"

Gửi tin đi, Đơn Dũng khẽ thở dài, đối với anh chàng từ cao trung đã ve vãn nữ sinh mà nói, lý giải về tình yêu chẳng qua chỉ là tam bộ khúc hôn môi, bóp vú, lên giường. So ra ở cùng với sư tỷ thực sự là thuần khiết ngoài sức tưởng tượng, tựa hồ một ánh mắt một nụ cười của cô ấy đã đủ rồi, cảm giác tán thưởng vẻ đẹp ấy còn vượt xa khao khát trong lòng.

Dù y cũng rất kỳ vọng loại khao khát ấy.

Vấn đề là sư tỷ sẽ trả lời ra sao? Đơn Dũng không biết, sờ khắp người một nữ nhân không khó, nhưng chạm được tới trái tim lại không dễ dàng. Huống hồ cả Đơn Dũng cũng chẳng dám mơ tưởng, y chỉ kỳ vọng một câu an ủi, dù là nói dối, cũng cho hồi ức có thêm một phần mỹ lệ.

Tin nhắn trả lời làm y rất thất vọng:" Vì sao còn chưa đi nghỉ?"

Đây là cách né tránh câu hỏi, Đơn Dũng nhìn thứ trên bàn:" Chuẩn bị đi nghỉ rồi, chỉ ngủ đi, không ngủ ngon mai sẽ đau đầu."

Lại đợi thêm một lúc, tin nhắn chỉ có một chữ "ừ".

Đơn Dũng buồn bã đặt di động xuống.

Ở bên kia Tả Hi Dĩnh lại cười run vai, thái độ chợt nóng chợt lạnh, thế nào cũng làm cho cậu ta ngủ không ngon. Chẳng biết vì sao làm vậy khiến cô có tâm trạng rất tốt, ôm di động nằm xuống giường, Tả Hi Dĩnh đang nghĩ, thi thoảng trêu chọc Đơn Dũng nhất định làm cậu ta trằn trọc không ngủ được. Hôm qua Đơn Dũng còn dạy cô, làm chút việc hại người chẳng lợi mình sẽ khiến tâm tư u ám của con người được thỏa mãn lớn, từ đó sinh ra tâm trạng thoải mái, đó gọi là mừng trộm... Vui vẻ rất lâu, Tả Hi Dĩnh mỉm cười ngủ mất...

Đơn Dũng thì cứ nhìn di động chờ đợi, tự nhiên một câu không đầu không cuối thế là sao? Rảnh quá nên trêu mình à? Có điều y vốn chẳng kỳ vọng mấy, cho nên không có tâm trạng xấu gì.

Đặt di động xuống, cầm túi nhỏ đang bện dở lên, màu hoàng kim, bên viền có hoa văn giống sợi thừng xoắn, trước kia nhìn thím béo nhà bên làm mà không học được, hôm  nay chả hiểu sao lại ngộ ra. Cẩn thận vê từng sợi rơm, ép dẹp, vuốt thẳng... Thi thoảng nhìn ảnh mẫu tải trên mạng xuống, một chiếc Hermès phiên bản giới hạn. Dùng rơm bện túi hạng hiệu thế giới đâu dễ, chỗ bện không hài lòng, Đơn Dũng tháo ra làm lại.

Mỗi lần nản chí, Đơn Dũng đứng dậy uống nước, thò đầu ra ngoài cửa sổ thoáng khí, đây là một đêm tĩnh mịch, gió mát vi vu, sao trời lấm chấm, ngẩng đầu nhìn lên sẽ có cảm xúc sinh mệnh thật nhỏ bé.  Có lẽ rất nhiều chuyện chỉ có thể thực hiện trong mơ, giống như ao ước một ngày khoác tay Tả Hi Dĩnh sống hạnh phúc mỹ mãn ở nơi như thế ngoại đào viên, đó có lẽ chỉ là mộng tưởng.

Đơn Dũng lại ngồi xuống, thay đổi thủ pháp, giống như lúc tìm kiếm món ngon, y đang dốc hết tâm tư làm một món quà khiến cô gái mình thích mắt sáng lên. Không biết vì sao, chỉ thích nhìn thấy cô reo hò sung sướng.

Dụng tâm làm thứ vì người mình thích, luôn tốt ngoài dự liệu, từng chút, từng chút một, công việc phức tạp ấy kéo dài tới tận khi phương đông hửng sáng.