Q2 - Chương 2 Giang hồ xưa nay nào thiếu sóng gió đâu. (2)
Hạt Dẻ, Thịt Trắng." Lôi Đại Bằng gọi biệt hiệu, toàn là con hàng ăn, nên không để ý, ừ một tiếng, liền nghe Lôi Đại Bằng nói suy nghĩ ra:" Tôi nói này, ba chúng ta xưng hô với nhau thế nào cũng được đúng không? Đừng để họ gọi chúng ta Đại Béo, Nhị Béo, Tam Béo thì chúng ta thành Đại Béo, Nhị Béo, Tam Béo thật chứ."
"Dù sao cũng dễ nghe hơn gọi là Thịt Trắng như cậu." Nhị Béo cáu kỉnh đáp:
"Khác nhau chứ, đó là cách anh em xưng hô với nhau, còn cách gọi của người ta là miệt thị mà. Cảm giác vinh dự phải có chứ, tôi vừa vào đội thôi đấy, các cậu tới Học viện Lộ Châu nghe ngóng xem, tôi ngứa mắt ai là cho viên gạch, xiên nhát dao ngay, xử phạt mấy lần rồi, suýt bị đuổi học đấy." Lôi Đại Bằng bốc phét, sợ người ta coi thường mình, vừa nói vừa ngậm điếu thuốc mà không hút, sau đó ném hai bao Trung Hoa ra sau:" Thấy các cậu ở lỳ trong nhà chẳng biết gì, sau này theo anh đi."
Hả? Vào đội còn thu tiểu đệ, quà ra mắt là bao thuốc lá?
Đại Béo và Nhị Béo sửng sốt, đều là người hai mấy rồi, chơi thì chơi, vẻn vẹn là giang hồ trên mạng thôi, thấy chuyện thu tiểu đệ ngoài đời thật thì ngớ người. Cơ mà nghe thấy Lôi Đại Bằng muốn làm đại ca, hai người kia không vui. Đại Béo giơ ngón tay lên:" Tôi ở nhà ba năm còn kém thằng mới tốt nghiệp như cậu à?
"Đúng đấy, tôi vào trước cậu hai tháng, muốn làm đại ca cũng không tới lượt cậu đâu." Nhị Béo không hài lòng.
"Dù không luận tuổi, luận tới thể trọng thì cậu cũng không làm nổi." Đại Béo xác lập ưu thế cho bản thân:
"Dù không luận thể trọng, nói tới cha của chúng ta thì cậu cũng xếp bét." Nhị Béo lại tìm thêm lý do:
Hai tên béo không thừa nhận Lôi ca, Lôi ca khinh bỉ:" Ra ngoài xông pha dựa vào nghĩa khí, xông pha tốt dựa vào năng lực, so ai béo sao không đi so với con lợn xề đi."
"Á à, cậu chửi ai?" Nhị Béo nổi giận:
"Đúng đấy, thằng mồm thối này." Đại Béo khó chịu:
"Không phục thì chọn chỗ nào đó chơi nhau không, anh đây không gọi 80 anh em tới, chúng ta đơn đấu, tay không hay đồ chơi, chấp tất." Lôi Đại Bằng hung hăng dọa:
Hai thằng béo phía sau im luôn, chúng đánh giết trong game còn được chứ đánh giết ngoài đời thì rõ ràng không có kinh nghiệm rồi. Với lại Lôi Đại Bằng vào đội chẳng nể nang ai, cái thằng này nói không chừng lăn lộn ở đâu đó thật, Đại Béo, Nhị Béo không dám tiếp chiêu.
Có điều rõ ràng là không cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ, Nhị Béo không nói tới đanh nhau nữa, lảng đi:" Lôi Đại Bằng, đừng dọa chúng tôi, chúng ta đều là thành phần bị vứt bỏ, ai hơn ai chứ?"
"Nói ra là cùng chung cảnh ngộ, cần gì nồi da nấu thịt?" Đại Béo không dám tiếp chiêu, lén lúng trả lại thuốc lá:
"Nói thế còn giống người, nhưng tôi thấy thoải mái lắm, buổi tối ra ngoài rất tốt." Lôi Đại Bằng nói:
Đúng thế thật, gió thổi nhè nhẹ, xe điện phóng vù vù, trên đường không ít em gái ăn mặc hở hang mát mẻ, nhìn mông nhìn ngực thỏa thích, cuộc sống tốt biết bao. Lôi Đại Bằng đỗ xe lại, mua vài chai đồ uống, ném cho hai người phía sau, sự rộng rãi của hắn đã rút ngắn khoảng cách.
Nhị Béo tỏ ra thân thiện hơn:" Lôi Đại Bằng tôi tới trước cậu, có chuyện cậu không hiểu đâu, khi chấp pháp cẩn thận chút."
"Đúng, hai thằng đội trường chó má, giao chuyện thối nát cho chúng ta, tám phần là muốn chúng ta bị đuổi." Đại Béo nói:
Ồ, lại còn có tấm màn đen nữa cơ à, Lôi Đại Bằng chân thành thỉnh giáo, hai tên béo cũng không che giấu, nói năm nay tuyển hơn 60 người hiệp quản, Biết tiêu chuẩn là gì không? Là đám này dáng người cao, học vấn cao, trình độ cao, dựa vào đó lập lại hình tượng thành quản. Nhưng trừ số đó vẫn còn thành phần như họ, trong số đội viên cũng chia năm bảy loại, như bốn tên làm văn phòng, cha không ở ủy ban kiến thiết cũng là công an. Ba thằng ở lại trong đội không phải đi chấp pháp, tuy kém hơn, nhưng cha người ta ít nhất cũng là cán bộ cấp khoa.
Ba anh em thì khác, cha Đại Béo là trường phòng thuế vụ nhỏ, cha Nhị Béo là khoa trưởng ở cục kiểm định chất lượng, tốn công lắm mới có chỗ nhét con vào đợi cơ hội vào biên chế. Hai người ngồi chơi xơi nước ở nhà lâu rồi.
"Cha tôi là đại đội trưởng khu Thành Bắc, không thể kém thế được." Lôi Đại Bằng không tin, cha mình ghê gớm lắm, quản cả trăm người, mấy lãnh đạo bí tí sao so được:
"Đại Bằng, đại đội trưởng không tính là trưởng, đánh rắm chẳng kêu, khoa trưởng không tính trưởng, tóc bạc trắng chẳng lên được. Chúng ta xuất thân kém quá." Đại Béo có cảm thụ rất sâu, nếu không đã chẳng ngồi nhà ba năm:
Lôi Đại Bằng xua tay:" Vớ vẩn, nói đi nói lại toàn cha với cha, ra ngoài là phải dựa vào bản thân, đại ca tôi dạy đấy, khi nào tôi giới thiệu cho. Nhớ thời ở trường, anh em chúng tôi khí thế thế nào biết không? Vung tay một cái cả nghìn sinh viên đi theo, đập chết thằng trưởng ban bảo vệ luôn, biết chuyện đấy không?"
"Ôi, hình như là có chuyện này, thằng bạn hồi nhỏ của tôi nói học viện Lộ Châu có biểu tình." Nhị Béo gật đầu:
"Cậu làm à?" Đại Béo không tin ra mặt:
"Anh tôi, anh nuôi, anh em chúng tôi có mười mấy người cư." Lôi Đại Bằng dương dương đắc ý:
Hai người kia không cách nào phân biệt được thật giả, tuy không tin hoàn toàn, lại không dám không tin. Đi được một lúc, ra hiệu rồi lại đùn đẩy, cuối cùng là Nhị Béo nói:" Lôi Đại Bằng, chúng tôi có ý tốt đấy, tiểu khu Thái Đông từng xảy ra chuyện."
"Chuyện gì?" Lôi Đại Bằng hỏi:
Thì ra cổng tiểu khu này ở đường Thái Đông, nói ra cũng là đoạn hoàng kim để kinh doanh, nơi này đông người, rất loạn, cổng tiểu khu cứ tới hoàng hôn là xuất hiện vô số quán hàng trái phép, trị mãi không dứt, càng trị càng loạn. Mấy tháng trước đội trưởng Hà nghĩ ra độc chiêu, phái hai đội thành quản men theo tiểu khu đứng dàn hàng ngăn cản không cho làm ăn. Không ngờ hôm sau bị đưa lên mạng, dư luận rõ ràng đứng về phía quần thể yếu thế, tệ hơn nữa đám tiểu thương chẳng ăn chạy, không biến sạp hàng bị hất đổ hay tự xô đổ, mười mấy tiểu thương và thành quản một trận xô đẩy, phá hết hình ảnh chấp pháp văn minh.
Chắc chắn là có bẫy, đẩy anh đi về phía trước mà không nói trước mắt có hố.
Lôi Đại Bằng chửi thầm trong lòng, ngược lại hơi thích hai tên béo rồi, ít nhất hai thằng này không ngầm hại người, đồng thời cũng chẳng thấy công việc của mình có gì khó khăn:" Có sao đâu, đuổi đi là được."
"Ôi Đại Bằng à, nếu dễ như cậu nói thì cần thành quản làm gì?" Đại Béo biết Lôi Đại Bằng là chim non, nói kiến thiết thành phố và quản lý thành phố là chân gấu và vây cá không thể có cả hai. Kiến thiết thành phố đi lên thì mới làm ăn tốt được, mà nơi làm ăn tốt thì lại thành chỗ cho tiểu thương kéo tới, quản lý thành phố thành tồi tệ. Nhị Béo nói nên đồng tình với tiểu thương, kiếm ăn đau dễ, nhưng làm thành quản thì dễ à? Ra ngoài bị tiểu thương chửi, về nhà bị đội trưởng chửi, lên mạng bị toàn bộ cư dân mạng chửi, nếu như có chỗ mà tới, ai làm thành quản làm gì? Đứng bên chửi thành quản có sướng không?
Càng nghe hai tên đó nói càng thấy đáng yêu, Lôi Đại Bằng thực sự muốn thu làm tiểu đệ rồi.
Ba người nói chuyện, sắp tới tiểu khu Thái Đông rồi, nhìn thoáng qua Lôi Đại Bằng cũng bất ngờ, hai bên đường là cửa hiệu, quá nửa mở cửa. Lối vào tiểu khu rộng 10 mét bị xe ba bánh, gánh hàng, xe đẩy chen chúc, chỉ còn lại lối đủ một xe ra vào. Người bán hoa quả, người bán quẩy, bánh nướng kịp thịt, thi thoảng có tiếng còi xe vào tiểu khu, người bán hàng chẳng buồn để ý. Cái xe thành quản của Lôi Đại Bằng đi qua, đám tiểu thương thái độ rất lãnh đạm.