Q2 - Chương 3 Chớ coi thường tham ăn bẩm sinh. (1)
A, những người này ghê gớm quá, thấy thành quản mà không sợ." Lôi Đại Bằng thấy khác hẳn cảnh mình đi xe thành quản của cha, bấm còi một cái là chạy tán loạn trước kia thì bất ngờ lắm."
"Thấy rồi chứ, trong đội không cách nào khác cho nên mới ném chúng ta tới đây, đây là một dải phồn hoa, có chút động tĩnh là cả thành phố đều biết." Nhị Béo nói:
"Nơi này từ khi đuổi thành quản đi liền hống hách lắm, chỉ cần có người thành quản tới là bọn họ có người lăn ra đất hô thành quản đánh người, làm chúng ta sợ, không ai dám tới." Đại Béo bổ xung:
Đúng là cái hố lớn mà, Lôi Đại Bằng vừa không phục lại chẳng biết làm sao, nhìn đám người bán rong, nhỏ thì có mười mấy tuổi non nớt, lớn thì có ông già da nhăn nheo. Đều là người kiếm sống, ai dễ dàng đâu, vốn nghĩ gọi mười mấy anh em tới, trước kia không mặc đồng phục còn dám làm bừa, giờ mặc đồng phục vào còn sợ ai? Cùng lắm bị khai trừ thôi, dù sao cũng chẳng muốn đi làm. Nhưng đến khi gặp chuyện thực sự lại thấy khó xử.
Hắn khó xử một cái, hai tên kia liền khích bác. Đại Béo xúi bẩy: "Lôi Đại Bằng, chính là mấy cái nhà đó đó, cậu đuổi họ đi đi, đừng nói là bọn tôi, cả đội sẽ nhận cậu là anh... Tiền đề là sau đó cậu không bị đuổi đi."
"Đúng, nếu cậu không bị đuổi đi, tôi là người đầu tiên nhận cậu làm anh. Chính là nhà kia kìa, hai vợ chồng già ấy, lão già đã qua khảo nghiệm rồi, lần nào tới là ông ta cũng lắn ra đất hô thành quản đánh người, bây giờ trong đội ai cũng sợ bị ông ta tống tiền." Nhị Béo chỉ tay về phía đôi vợ chồng già:
"Vậy để tôi thử xem, cùng lắm là bị đuổi, tôi chẳng thèm làm." Lôi Đại Bằng bỏ lại một câu rồi xuống xe, hai tên kia hí hửng đợi xem trò hay:
Gần rồi, gần lắm rồi, không tới 10 mét nữa thôi, Lôi Đại Bằng dừng lại. Đó là hai vợ chồng già, trên 60 tuổi, bán bánh kẹp thịt, bà già đang làm bánh, ông già thì chào mời khách, 3 đồng một cái bánh, kiếm chẳng được bao tiền. Dọc bên đường dù giả hay trẻ thì đều mặc áo cũ nát, chân đi dép lộ ngón chân bẩn thỉu, thành sự đối lập rõ ràng với xe cộ đắt tiền ra vào tiểu khu.
Công bằng mà nói ở trước tiểu khu đắt tiền xuất hiện cái chợ trời nhốn nháo nhếch nhác thế này thực sự là phản cảm.
Lôi Đại Bằng đi qua đi lại, không biết phải làm sao, vô tình dẫm phải cái gì đó trượt chân, suýt chút nữa là ngã dập mặt. Cúi đầu nhìn thì là quả táo thối, mả cha nó chứ, sao vứt lung tung thế này, lại nhìn quanh cổng tiểu khu, không ít túi giấy bóng, đũa dùng một lần, lại nhìn thấy một tiểu thương đội nón đang ăn táo, chắc là không ngon thuận miệng nhổ xuống chân.
Phải dẹp, cơ mà dẹp thế nào?
Tiến thoái lưỡng nan, tục ngữ có câu người đáng thương có chỗ đáng hận, nếu là ở cửa nhà mình có đám người tùy tiện họp chợ như thế thì đã xông lên cho vài cái tát rồi. Có điều Lôi Đại Bằng cũng hiểu là không được kích động, đặc biệt mặc đồng phục, xảy ra chuyện một cái thì thế nào mình cũng là người sai.
Danh tiếng thành quản thật quá nát, bộ đồng phục này nhìn xa thì giống cảnh sát lắm, tới gần người ta chỉ muốn nhổ nước bọt.
Nghĩ rất lâu Lôi Đại Bằng lấy di động ra, gọi cho một cái số hết ức quen thuộc:" Đản ca, nể mặt Đảng và nhà nước, anh phải giúp em một tay, không thể để người khác coi thường em được."
Trong điện thoại Đản ca nói:" Muốn không đánh mà khuất phục được người khác thì phải người ta sợ hãi, nói một cách đơn giản giương ná lên dọa càng làm người ta sợ hơn bắn ra, hiểu không?
"Vậy cụ thể em phải làm gì?"
" Tự nghĩ đi, dựa vào trời vào đất không bằng dựa vào mình, trải quá nhiều chuyện thì bản lĩnh mới tăng, chỉ có chuyện không nghĩ ra chứ không có chuyện gì không làm được."
Thế là xong rồi, thỉnh giáo một phen làm đầu óc Lôi ca còn mù mịt hơn, nếu không có người đưa chủ ý thì Lôi Đại Bằng chẳng biết làm sao. Hắn chỉ nghĩ ra một cách trực tiếp nhất, đó là gọi đám anh em tới, vung gậy đánh đập một trận, chắc chắn là hiệu quả. Có điều giờ manh nha sinh ý rút lui, bắt nạt ông bà già sáu chục tuổi đầu thì dễ lắm, sau đó thế nào mới là khó. Thắng chẳng vẻ vang mà có thắng được hay không còn chẳng biết nữa kìa. Nếu người ta thực sự nằm lăn ra đất la hét, anh mặc cái đồng phục này, có lý đến mấy cũng chẳng ai tin.
Quay đầu nhìn cái xe, Lôi Đại Bằng đang định rút lui liền dừng lại, nếu trận đầu không thắng, người ta coi là bại não thiếu năng, thêm vào coi thường trình độ rồi, thế sao được.
Vì thế Lôi ca lẩm nhẩm trong lòng:" Gió đông thổi, trống trận rung, anh là thành quản sợ đéo thằng nào."
Đọc đến lần thứ N thì lòng tin tăng vọt, uy phong tới trước quán của hai vợ chồng già rồi đứng lại.
Đột nhiên thấy chàng trai xấu xí mắt lé mồm lệch đứng trước quán, lại còn mặc đồng phục thành quản, điệu bộ hung dữ, hai vợ chồng già đúng là giật nảy mình. Sau đó thấy chỉ có một người, không chỉ ông già, đám hàng rong xung quanh đều bật cười.
"Chà, thành quản phái đặc phái viên tới đàm phán kìa."
"Hết giờ làm rồi bọn bận rộn làm cái gì nữa?"
"Muốn đuổi chúng tôi cũng phải có thêm người chứ?"
"Kệ hắn, không có xe công cụ, không phải tới đuổi chúng ta đâu."
Chỉ cần không phải thành quản kéo bầy kéo đội tới thì không có gì phải sợ hết, huống hồ lại còn là hết giờ làm rồi. Bán táo, bán quẩy, bán dưa hấu, già trẻ trung niên đủ ba thế hệ lên tiếng, coi Lôi Đại Bằng như trò cười. Lại nói Lôi ca năm xưa là nhân vật nổi tiếng một phương, lần này bẽ mặt lớn rồi, đừng nói người ngoài, hai cái thằng ở trên xe cũng đang cười lăn cười bò kìa kìa.
Đối diện với đám người này, Lôi Đại Bằng nhận ra, bọn họ chẳng hề đáng thương gì cả.
Quan sai và điêu dân là kẻ địch trời sinh, đôi vợ chồng già nhìn Lôi Đại Bằng với ánh mắt chẳng hiền hòa nữa, bọn họ không tin thành quản có người tốt.
"Tránh ra, tránh ra, đừng cản trở chúng tôi làm ăn." Ông già bực mình xua tay đuổi Lôi Đại Bằng:
Lôi Đại Bằng cay cú lắm, đáng lẽ phải là mình chửi người ta mới đúng chứ, đột nhiên phát ra một câu:" Tôi đói, ông cho tôi ăn, tôi không gây rắc rối cho ông."
Xung quanh nghe vậy cười ha hả, bộ dạng nhìn cái bánh kẹp thịt tới chảy nước dãi của Lôi Đại Bằng rất buồn cười, ông già thì ngớ ra, không kịp phản ứng. Thế là Lôi Đại Bằng uy phong quát:" Tôi là đặc phái viên thành quản, trú ở tiểu khu Thái Đông, khu vực này do tôi quản, chẳng qua các người muốn chiếm chỗ để buôn bán ở chỗ này thôi chứ gì? Không thành vấn đề, chiếm đi, bày quán ở đâu mà chẳng phải bày... Có điều các anh các chú các dì, tôi tạo điều kiện cho mọi người, mọi người cũng phải tạo điều kiện cho tôi chứ."
Á à, công khai vòi tiền rồi đấy à? Ông bà già vẫn ngớ ra, đoán chừng là chưa từng gặp loại người này.
Lôi Đại Bằng biết đám tiểu thương kinh nghiệm đấu tranh với thành quản rất phong phú, mà hắn lại không có kinh nghiệm đấu tranh với họ, thế nên tạm làm việc mình giỏi nhất xem sao đã, đó là... Giả heo.
"Được, ăn đi." Bán dưa hấu nghe giọng bản địa, lại thấy thằng bé này thật thà, bổ một miếng dưa hấu đưa tới, làm mọi người cười ầm ĩ:
Nhưng Lôi Đại Bằng rất chung tình với bánh kẹp thịt, thèm rõ ra mặt:" Tôi muốn ăn cái này, đảm bảo ăn no là đi, không ai tới làm phiền.
"Cho này." Ông già cũng chẳng keo kiệt, vả lại cũng có ý bớt chuyện bớt phiền, đưa Lôi Đại Bằng, dù sao người ta cũng là người chính phủ mà.