Q2 - Chương 5 Gian nan khốn khó đầy thân lo. (1)
Cổ họng ọe một cái, Lôi ca thiếu chút nữa nôn ra, không dám tưởng tượng ông già mà cứng rắn thêm một chút nữa thì có chuyện gì xảy ra.
Có điều giờ thì chẳng ai dám xem thường thành quản giá áo túi cơm được liền bảy cái bánh nướng kẹp thịt nữa. Lôi Đại Bằng cố nhịn, nhìn sang tên bán dưa hấu, sắn tay áo lên, khuỳnh chân đi như vịt, huênh hoang nói:" Các người cùng thế, hoặc cho anh mày ăn no, hoặc là biến khỏi tầm mắt anh mày... Tôi nói cho các người biết, tôi còn chưa phải ăn khỏe nhất đâu, Đại Béo, Nhị Béo tới đây... Ợ..."
Còn có người ăn khỏe hơn nữa à? Không ai tin.
Đại Béo và Nhị Béo thấy lão già hay nằm lăn ra đất ăn vạ "thành quản đánh người" đã chạy rồi, nên không sợ nữa, gọi là chạy tới ngay.
Quần chúng vây quanh xem ồ lên, cười nghiêng ngả, hai vị này còn cao hơn, còn béo hơn Lôi Đại Bằng, đứng đó sừng sững như núi thịt, mắt nhìn chằm chằm vào dưa hấu trên xe ba bánh. Lúc này không nói gì còn hơn muôn lời nói, bán dưa hấu đẩy xe chạy luôn, chứ để bọn chúng ăn thì sống làm sao được nữa. Hắn vừa đi một cái cư dân càng cười tợn, mấy bán hàng rong còn lại chịu sức ép quá lớn nào là xe ba bánh, xe đẩy, gồng gánh tan đàn xẻ nghé, sợ bị thành mục tiêu kế tiếp.
Ba tên buổi đuổi hết đám bán rong, quần chúng vui lắm, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười tươi hơn hớn, ai bảo thành quản đáng ghét nào? Ba vị trước mặt đáng yêu vô cùng, anh cười bọn họ, bọn họ càng cười ngốc nghếch, lại còn chắp tay nói với quần chúng.
"Các anh các chị, các chú các thím, đừng đưa ảnh anh em chúng tôi lên mạng nhé, vừa mới làm thành quản một ngày, chưa nhận được xu tiền công nào... Chúng tôi cũng hết, không tìm được công việc mới mặc bộ y phục này. Mọi người nhìn ba anh em chúng tôi đi, giống gì cũng không giống kẻ xấu bắt nạt người dân, đúng không?"
Thực ra không ai có ý đó, đều thấy ba anh chàng này vui mắt, Đại Béo nói một phen quay đầu nhìn Lôi Đại Bằng, tự tin đã mất đi từ lâu của Lôi Đại Bằng quay trở lại ưỡn bụng bước đi.
Hai người kia đuổi theo, Đại Béo quan tâm hỏi:" Đại Bằng, không bị no quá chứ?"
"Đại Bằng là cho cậu gọi đấy à?" Phen này Lôi Đại Bằng vênh lắm rồi
"Lôi ca, đúng Lôi ca, anh là đại ca." Lật Tiểu Lực sửa lời:
Bạch Thự Quang cũng giơ ngón cái lên:" Không sai, trong ba chúng ta, sau này cậu là đại ca, cậu nói đi đông, chúng tôi không đi tây.
"Thế còn được." Lôi Đại Bằng đi trước, Nhị Béo vội bượt qua lái xe:
Lật Tiểu Lực vẫn còn lo lắng cho cái bụng của Lôi Đại Bằng:" Lôi ca, thực sự không sao chứ? Thấy anh cứ ưỡn bụng lên mãi."
"Không sao, mới lưng bụng thôi." Lôi Đại Bằng vênh mặt, ai ngờ vừa mới lên xe, xe rung cho một cái liền chạy vội xuống, chạy đi thật xa. Hai người kia không biết xảy ra chuyện gì, cuống cuồng đuổi theo, đuổi một lúc thì dừng lại, chỉ thấy Lôi ca móc họng, liên tục ọe ra đống bánh vừa ăn xuống cống...
Xem ra làm anh chẳng dễ dàng gì, Lật Tiểu Lực và Bạch Thự Quang phục sát đất, Lôi ca vì công tác, ăn tới cái mạng cũng không cần, hình tượng phải cao lớn, phẩm chất phải vĩ đại cỡ nào mới làm được.
Càng không ngờ rằng bán hàng rong ở tiểu khu Thái Đông không còn nữa, bị xe tuần tra thành quản phát hiện, thế là chỉ trong một đêm truyền khắp đại đội. Ăn một trận dọa chạy bán hàng rong, hai vị đội trưởng nghe mà dở khóc dở cười, vốn nghĩ mấy tên béo dựa dẫm vào quan hệ mới vào được chẳng làm nên trò trống gì, bảo họ đi làm buổi tối là tránh ảnh hưởng tới mỹ quan thành phố, ai mà ngờ giải quyết luôn một điểm nóng, cả tối không thấy đám bán rong quay lại.
Vậy là Lôi ca đi làm được mỗi một ngày, nhờ vào ăn mà thành danh, ba tên phế vật vô tình thành vương bài của thành quản khu Thái Đông, phàm có hộ cứng đầu không giải quyết được là giao cho đội sứt môi lồi rốn do Lôi Đại Bằng cầm đầu ra tay. Chẳng bao lâu danh tiếng Lôi ca càng ngày càng cao, áp đảo nhóm mỹ nữ tổ chất cao bằng cấp cao.
Lôi ca thế coi như là nhập nghề rồi, vậy người khác thì sao?
"Chú Kỳ, bán hết chưa?"
Trong một cái xe van cũ kỹ Đông Phong Tiểu Khang, nhô ra cái đầu để kiểu tóc nắp nồi của Đơn Dũng, nói với ông chủ một quán bán thịt chín đường Tử Phường. Ông chủ đeo tạp dề nhìn qua, nhẩm tính xem còn bán bán được bao nhiêu nữa, hô:" Để năm cân nữa đi."
"Được, chú đợi chút." Đơn Dũng đỗ xe, kéo cửa xong, kéo thịt vung dao xẻo, ước lượng đặt lên cân:" Năm cân tươi nhé."
Thịt lừa của Hưởng Mã Trại, chủ quán chẳng nhìn cân, đếm tiền đưa Đơn Dũng:" Dũng này, mai đặt 10 cân, sáu giờ chiều mang tới đây nhé."
"Không thành vấn đề, cháu sẽ mang tới đúng giờ." Đơn Dũng nhét tiền vào túi bên hông, lên xe ghi chép đơn đặt hàng:
Chủ quán ở dưới rao:" Thịt lừa Hưởng Mã Trại, thịt đầu heo Trường Tử... Anh mua chút đi, xem thoải mái, thịt tươi đấy, để cách ngày không bán."
Quầy bán thịt chín khắp đường phố là nơi Đơn Dũng phát hiện có thể kiếm được khoản tiền đầu tiên, cái thị trường phân tán lỏng lẻo này chỉ cần hàng tốt giá rẻ, giao hàng kịp thời là dễ dàng có được tín nhiệm của chủ quán. Thịt lừa ngâm của Hưởng Mã Trại qua miệng những chủ quán này càng truyền càng nổi tiếng.
Khởi động xe tới quán tiếp theo.
Tốt nghiệp được mấy tháng rồi, Đơn Dũng thức khuya dậy sớm làm việc này, ban ngày đưa quán cơm, buổi tối đưa quán thịt, một nửa là hàng đặt trước, một nửa bán trực tiếp. Mấy tháng qua gia sản đầu tiên mà y kiếm được là cái xe van secondhand này, còn dư không ít. Có xe ô tô đúng là thuận tiện hơn xe đạp điện nhiều, mỗi ngày bôn ba giữa Hưởng Mã Trại, Lư Viên và thành phố, cái dáng vẻ sinh viên vốn chẳng có nhiều giờ bay biến sạch.
Chứ không à, thuần thục lái xe luồn lách đường lớn ngõ nhỏ, tắc đường một cái là mở mồm chửi. Tới quán bán thịt lộ thiên trên đường là vẻ mặt đổi ngay, tươi cười gọi chú gọi thím, thân thiết tới ai không mua vài cân thịt lừa sẽ thấy ngại. Xe tới quán cơm, việc đầu tiên là mời thuốc đám ông chủ béo tốt.
Chạy nhiều thì người gầy đi, đen đi, bây giờ hoàn toàn biến thành hình tượng con buôn rồi.
Còn thể diện à, thứ đó không đáng tiền, cái kiêu hãnh sinh viên đại học gì đó Đơn Dũng ném sạch rồi, chút giác ngộ này y vẫn có. Tuy tốt nghiệp khoa Trung Văn đấy, nhưng y cầm dao xẻo thịt còn thuần thục hơn cầm bút nhiều.
Đường Thiết Đông, đường Tử Kim, đường Anh Hùng, Tây Đại Nhai, Bắc Đại Nhai, một buổi tối chạy quá nửa thành phố, may mà xe cải tiến chạy khí nén, chứ nếu không chạy cả tối bao nhiêu xăng cho đủ. Xe lái tới trạm gas đường Tử Kim, thấy trên xe không còn bao nhiêu thịt chín nữa, Đơn Dũng đợi thêm một lúc không thấy có điện thoại, lái xe về Hưởng Mã Trại.
Xe đi qua đường Anh Hùng, theo lệ tạt qua nhà hàng Lưu Nhục Hương, xe đỗ lại, thở hắt ra lặng lẽ nhìn ánh đèn màu rực rỡ, nhìn thực khánh cười nói vui vẻ ra vào, nhìn gác cửa ăn mặc trang trọng, nhìn phục vụ viên mặc đồng phục, lại nhìn các loại xe đắt tiền đỗ trước cửa... Cái nơi quen thuộc mà xa lạ này mỗi ngày tới lại đem đến cho Đơn Dũng cảm thụ khác nhau, giống như Lôi Đại Bằng hay hô "Gió đông thổi, trống trận rung, ta là thành quản sợ đếch gì ai", mỗi lần nhìn đều thiến tấm thâm mệt mỏi tăng thêm một phần sức lực.
Ở nơi này luôn khiến Đơn Dũng cảnh một nhà ba người vui vẻ êm ấm, rồi nhớ tới nơi đây y lần đầu tiên nói ra lý tưởng cho sư tỷ nghe.
Cách lý tưởng còn rất xa, xa tới mức Đơn Dũng chẳng biết còn bao nhiêu. Sư tỷ về Hạ Môn tiếp tục học thạc sĩ đã bỏ dở hai năm, đối với vị sư tỷ xinh đẹp lại thông minh, Đơn Dũng biết cô sẽ chẳng nhất thời kích động đi theo chàng trai nghèo đâu. Hoàn cảnh xung quanh trừ không phải lo thi cử nữa thì không có gì thay đổi, nếu như nhất định phải nói có gì khác là trừ không phải lo thi ra thì cái gì cũng phải lo.
Hoặc có thể nói chẳng phải lo quá nhiều, mỗi ngày mệt tới không còn nhớ tới nữa rồi.