Q2 - Chương 4 Chớ coi thường tham ăn bẩm sinh. (2)
Lôi Đại Bằng đưa hai tay nhận lấy, há cái mồm rộng ngoạm một miếng đi quá nửa cái bánh, tướng ăn đó trông chả ra làm sao, vừa ăn vừa nói:" Chú làm ăn thiếu lương tâm quá, bánh nhỏ thế này mà bán ba đồng, phải bụng tôi ăn bảy tám cái mới thấy lưng lửng."
"Bảy tám cái?" Ông già nghe mà nổi nóng, cái bánh này hai cái bánh kẹp lại, ở giữa là thịt ba chỉ, mỡ nhiều nạc ít, người bình thường ăn hai cái là no. Bảy tám cái là một cân bột với nửa cân thịt, ăn mà ăn cho nổi? Ông già nới với xung quanh:" Mọi người có nghe thấy không? Cậu thành quản này nói là có thể ăn bảy tám cái kia đấy... Cậu mà ăn được, đừng nói là trả tiền, tôi còn cho tiền cậu."
"Thật không?"
"Thật!"
"Không lừa chứ?"
"Tôi có lừa cũng không lừa thành quản."
Xung quanh chỉ coi đây là một câu chuyện cười nên chỉ cười chẳng coi ra gì, nơi này xe qua người lại rất nhiều, chuyện xảy ra ở cái quán này lập tức gây chú ý. Người ta cười, Lôi Đại Bằng cũng cười, đột nhiên hắn phát hiện câu trời sinh ra ta ắt sẽ dùng quả là đúng con mẹ nó quá rồi, cái gì anh đây không biết chứ luận tới ăn, anh tuyệt đối hơn cả Platon lẫn Albert Einstein.
Vừa ăn vừa như sợ người ta không chú ý, Lôi ca còn hô lên:" Nghe thấy chưa, chú này nói, tôi mà ăn được bảy tám cái chẳng những không phải trả tiền, còn cho tiền... Đây, ví tôi đây, nếu tôi không ăn hết tiền là của chú hết. Cược không? Tám cái, thiếu một cái thôi cũng là của chú hết, thua thì chú mất đúng bằng đó tiền đền tôi."
Đụng tới sở trường rồi, Lôi Đại Bằng trấn định tự nhiên, cược cái gì hắn còn sợ chứ cược ăn uống thì hiếm khi gặp đối thủ. Ví tiền đặt trên bàn, căng phồng.
Đầu tiên là đám bán hàng rong sững sờ, ánh mắt đổ dồn cả vào ông già bán bánh kẹp thị, bao nhiêu người làm chúng như thế, tên bán dưa hấu xúi ông già, nói:" Cược đi, không tin cậu ta dám quịt."
"Tôi mà thèm quịt à, này, bán dưa hấu đợi đấy, lát tôi qua ăn." Lôi Đại Bằng khinh bỉ nói, quay sang ông già thích hô thành quản đánh người:" Cược không, không cược nằm lăn ra đất hô thua rồi, tôi cược với người khác."
Ông già bán bánh kẹp không biết là thấy tiền nổi lòng tham, hay là bị đám đông xúi bẩy, hạ quyết tâm:" Cược thì cược, thua rồi tôi xem cậu đi thế nào."
Cái bánh thứ hai đưa tới, Lôi Đại Bằng vẫn ăn như chết đói chết khát.
Cái thứ ba, tốc độ ăn không giảm, mọi người đều không làm ăn nữa, vươn cổ ra xem.
Cái thứ tư, gió cuốn mây tàn, đến cả người dân ở tiểu khu cũng đứng xem, ăn thật uy vũ.
Cái thứ năm, cổ họng đã hơi khó nuốt rồi, cái thứ này thực sự là chẳng ngon lành, khi khó khăn nuốt vào bụng, Lôi Đại Bằng uy phòng nhìn đám người xung quanh đang ngạc nhiên chỉ trỏ bàn tán.
Cái thứ sáu, Lôi Đại Bằng cắn từng miếng nhỏ, tốc độ giảm xuống, vẫn hô hào:" Mọi người nghe cho rõ, ăn tám cái, cược ví tiền, đừng nói là thành quản chúng tôi ức hiếp người khác, thua là tôi đi ngay. Con mẹ đứa nào nói mà không giữ lại thì cứ hắt dầu sôi lên người hắn."
Thằng này chơi ngông quá rồi, vốn thành quản ức hiếp người khác là thông lệ, nhưng hôm nay chỉ có một người phải đối diện với bao nhiêu người bán hàng như thế, ngược lại còn là phe yếu thế, thêm vào người ta nói lý lẽ, tướng mạo lại buồn cười như thế, nên dân cư tiểu khu vỗ tay cổ vũ Lôi Đại Bằng.
Có người hô:" Được, chúng tôi làm chứng, sáu cái rồi."
Có kẻ hiếu sự thúc giục:" Ăn mau lên, còn hai cái nữa thôi."
Có ông già quan tâm:" Này cháu, ăn chậm thôi, đừng để mắc nghẹn."
Quần chúng ngả về phía thành quản, đám bán hàng trố mắt. Cái thứ sáu sắp ăn xong rồi, ông già khi làm cái thứ bảy thì ra sức nhét thịt vào giữa, dù sao chỉ cần làm thằng đó không ăn nổi nữa là thắng lớn. Lôi Đại Bằng nhận lấy, cắn miếng nhỏ, nuốt gian nan, mấy chục người vây quanh bất giác động tác giống hắn, vô thức há mồm, cắn nhai, yết hầu cuộn lên cuồn xuống...
Khó ăn đến mấy cũng phải ăn, Lôi ca dựa vào cái này để kiếm lại thể diện đấy, làm sao mà dễ dàng bỏ cuộc cho được.
Gió đông thổi, trống trận rung, mình là thằng tham ăn có sợ ai... Lôi Đại Bằng lẩm nhẩm đọc, lòng tin thế là lại tăng lên, vươn cổ trợn mắt như đối diện với kẻ địch đời người, đang tiêu diệt từng chút một. Không có canh, không có nước, bánh nướng khô, thịt mỡ ngấy, chẳng dễ ăn tí nào... Càng ăn càng khó.
Quan trọng nữa là còn không ngon, nên Lôi ca ăn rất khổ sở.
Có điều giờ cả người xem lẫn dân cư đều dần dần bị khí thế của Lôi Đại Bằng trấn nhiếp, không ai dám thở mạnh, đều nhìn Lôi ca không chớp mắt. Trên đời này có đủ các loại giá áo túi cơm, nhưng mà chưa bao giờ có tên túi cơm nào ăn nổi bảy cái bánh nướng, cái mồm to kia như con chó Ngao Tây Tạng, không, chó Ngao cũng phải sợ.
Ngoài đám đông lố nhố, Đại Béo Lật Tiểu Lực và Nhị Béo Bạch Thự Quang nhìn muốn rớt mắt khỏi tròng luôn, Ai mà ngờ được Lôi Đại Bằng còn có chiêu này chứ, lại còn ăn hung hãn như vậy, làm hai tên béo khiếp sợ. Đại Béo hỏi:"Thịt Trắng, cậu nói nếu hắn bội thực có tính là tai nạn lao động không?"
"Chúng ta đang trừng trị thói vòi tiền ăn đút, đây là hành vi chống đối mới đúng." Nhị Béo nuốt nước bọt nhìn đám đông vây quanh cổng tiểu khu xem ăn:
"Cậu ăn được mấy cái?" Lật Tiểu Lực hỏi nhỏ, hắn cũng tự tin vào sức ăn của bản thân, có điều khẳng định là không ăn được như Lôi Đại Bằng:
Bạch Thự Quang suy nghĩ một lúc rồi giơ bốn ngón tay lên, nghĩ một lúc liền rụt về một chút, so sánh hai đằng, rõ ràng là kém hơn mấy bậc.
Hai tên béo cùng nhìn nhau thế là bội phục Lôi Đại Bằng cuồn cuộn như Hoàng Hà chảy.
Cái thứ bảy rốt cuộc cũng ăn xong, đám đông hiếu sự nhảy nhót hô hào, còn người bán rong thì chết khiếp, đám thành quản đủ thứ người thối nát, nhưng không ngờ lại có loại giá áo túi cơm ăn khỏe như thế. Bảy cái bánh kẹp thịt, đủ hai đại hán cao to ăn nứt bụng, vậy mà chàng trai này chẳng sao cả. Ngược lại đôi vợ chồng già tái cả mặt, nhìn nhau run run làm cái thứ tám, đang kẹp thịt vào bánh, Lôi Đại Bằng hô:" Khoan."
Vừa hô một cái, mọi người đổ dồn ánh mắt tới, Lôi Đại Bằng trong ánh mắt chăm chú của đám đông, xòe ra một xấp tiền 100, mấy cái thẻ ngân hàng:" Mọi người còn cả chú thím cũng nhìn rõ nhé, tôi mà ăn thêm một cái nữa, hai người sẽ lỗ chừng này đấy."
Chết lặng, bán một cái bánh ba đồng, lãi được có mấy hào thôi, một ngày bán nổi bao nhiêu chứ, một ngày lãi lắm chỉ mười mấy hai mươi đồng, làm sao là đền được mấy nghìn? Lúc này kết quả sắp rõ, đám bán hàng rong có tính toán riêng, cách sông xem lửa cháy, chẳng ai lên tiếng nói giúp một câu cho đôi vợ chồng già.
Bế tắc rồi, cư dân trong tiểu khu thì thầm bàn tán, có người nói thành quản quá đáng, có người bảo đám bán hàng rong suốt ngày chặn lối đi gặp kẻ ác là đáng đời, xúi giục Lôi Đại Bằng ăn tiếp. Những kẻ hiếu sự không sợ lớn chuyện, song cũng có nhiều người tâm tư không u ám tới vậy, thấy để đôi vợ chồng già mất nhiều tiền như thế không đành lòng.
"Hay là chúng ta đổi cách đi." Lôi Đại Bằng lúc này tự tin tăng vọt, trí tuệ cũng ngời ngời:" Đổi cách cược, tôi biết chú thím chẳng đền nổi, nếu quịt lại sợ không chọc được vào tôi... Còn có cách khác, đừng để tôi thấy hai người ở đây nữa, thế nào? Tốt cho cả hai."
Xem ra chàng trai này ý đồ cũng giống những thành quản khác, chỉ có điều phương thức khác, trừ đuổi người còn ăn thêm mấy cái bánh. Có điều lúc này đám bán hàng rong đuối lý trước tên tham ăn hào khí ngút trời đang được người dân ủng hộ.
"Đi thôi, đi thôi."
Bà già kéo ông già, cả hai vội vàng đẩy xe xuyên qua đám đông chạy mất, ở phía sau chẳng những không có ai giúp lại có đống người hò reo. Chàng trai này không bắt ông bà già đền tiền, cư dân tất nhiên vỗ tay rồi.