Q2 - Chương 8 Đường xa mà tới ắt có ý đồ. (2)
Ông Sử cũng vì chuyện này mà lo buồn, vuốt râu nói:" Xem ra nuôi thả phải giảm thiểu, dựng thêm mấy cái chuồng đi. Nói tới kiếm tiền là ai cũng mắt đỏ ngầu, không dừng lại được đâu."
"Cha, nhưng cứ như thế Lư Viên sẽ bị hủy, Lư Viên hưng thịnh dựa vào cái gì? Là hoàn cảnh và bãi cỏ thiên nhiên ở nơi này, kỹ sư nông nghiệp trong xã tới xem rồi, hắn nói đất đai sau khi bị sa mạc hóa thì mấy năm không khôi phục được đâu." Sử Bảo Anh nói, trải qua chuyện kia, không thể không coi trọng khoa học, có quy luật không thể không phục tùng, ví như lừa chăn thả năm nay vỗ béo dài hơn ba mươi ngày, chúng ăn không no về ăn thức ăn gia súc.
Sử Bảo Toàn gật nghe rồi gật đầu, xua tay ý bảo về nhà ăn sáng, sự khó xử trong đó thì Sử Bảo Anh cũng biết, một nhà phát tài, trăm nhà đua theo, không cản nổi. Mà giải thích cho thôn dân cũng không xong, người ta sẽ chửi anh muốn phát tài một mình, bất chấp người khác sống chết.
Đi vài bước Sử Bảo Toàn đột nhiên nhớ ra cái gì, nhìn lò mổ hồ nghi hỏi con gái:" Bảo Anh, có chuyện gì con chưa nói với cha à?"
"Chuyện gì ạ?"
"Lò mổ hình như mổ nhiều hơn."
"Con đang định nói với cha."
"Cha thấy rồi, lại là Đơn Dũng chứ gì? Thằng nhóc đó đúng là tà môn, trước kia cả tháng mua một hai lần, mỗi lần một hai trăm cân. Mấy tháng qua mỗi ngày mấy trăm cân, cha chẳng hiểu nó làm gì."
"Cậu ấy tốt nghiệp rồi, chuyên môn kinh doanh thịt lừa thôi ạ."
"Đúng là cởi quần đánh rắm, phải làm sớm rồi mới đúng, đi học làm cái gì không biết, cuối cùng vẫn làm việc này thôi, vớ vẩn." Ông Sử có vài phần khinh thường:" Cậu ta bán đi đâu, hay tự mình mở quán rồi?"
"Không ạ, cậu ta bán cho sạp thịt chín, còn cả quán cơm, đường bán hàng của cậu ấy rộng lắm, giờ có xe rồi, mỗi ngày tới một lần, muộn nhất không quá hai ngày, hôm nay cũng nên tới rồi." Sử Bảo Anh giải thích, thấy cha ngẩn ra, cẩn thận nhìn sắc mặt cha nói:" Mấy ngày trước con có nói chuyện với Đơn Dũng, cậu ấy nói chúng ta tự có kênh tiêu thụ của mình, đem một bộ phận nuôi nhốt di dời ra ngoài, thúc đẩy xã xung quanh chăn nuôi, cũng có lý lắm... Cha, hay là..."
Lúc này sắc mặt Sử Bảo Toàn rất âm u làm cô không nắm chắc, hồi lâu sau ông mới nói:" Tới rồi thì bảo cậu ấy tới gặp cha." Nói xong phất tay bỏ đi.
Sử Bảo Anh ngượng ngùng đứng đó, không biết mình đã làm gì phật ý cha.
Khi tiếng toét toét toét vang lên, Căn Oa, Lão Trụ, Tam Hài, Đại Bưu ở lò mổ đều biết là Đơn Dũng tới rồi, Đơn Dũng đi vào chào hỏi mọi người, còn bê theo két bia đặt lên giá. Cái thứ này với nam nhân trong thôn cũng chỉ như nước ngọt mà thôi. Lão Trụ có tuổi khách khí nói:" Ài, cái thằng bé này, tới thì tới, cứ mang hết thứ này tới thứ khác."
"Khách khí cái gì, chú Trụ, chú mà khách khí cháu không gọi là chú nữa. Ra nồi chưa ạ, hôm nay cháu lấy 500 cân." Đơn Dũng nói:
Đại Bưu ở bên kia đang lau cái cân nói:"Đợi một lúc, buổi trưa ăn ở đây nhé."
"Nói trước, không uống rượu, còn phải lái xe." Đơn Dũng đề phòng trước, nhìn Sử Căn Oa cao tới mét chín đứng đó là nhớ tới trận đấu rượu với Lôi Đại Bằng, đổi lại là y đã ứng phó không được. Chuyện đã qua bao lâu Sử Căn Oa vẫn chưa quên tên béo đã thắng mình một con lừa, tuyên bố muốn đấu lại.
Nói cười ngồi xuống, nhìn cái nồi có thể nấu nửa con lừa, chọc ngón tay thử nước canh, Đơn Dũng quay sang khen Sử Tam Hài người dung mạo không ra làm sao nhất trong này: " Chú Tam Hài, tài nghệ của chú đúng là miễn bàn, bảo sao mà Thế Long Lư Nhục cũng phải dùng thịt lừa ngâm của Lư Viên."
"Chứ sao, đầu bếp Đức Châu mỗi lần tới đều muốn lừa phối phương của chú, ông chủ nói đó là nguồn sống của Sử Gia Thôn, ai dám tiết lộ ra ngoài, xẻo trym hắn, nấu thay dái lừa." Đại Bưu nói làm mọi người cười lớn:
Sử Tam Hài là anh em con chú con bác của Sử Bảo Toàn, người ngoài hay nói Sử gia lưỡng bảo, nhưng còn một bảo bối mà không phải thôn dân không biết, năm xưa từng làm đầu bếp, từng đánh xe lừa, từng nấu cao lừa, chính là Sử Tam Hài. Tuy tướng mạo ông ta hơi tệ, nhưng mà ở trong thôn trừ lời nói của Sử Tam Bảo thì phải nói tới ông ta, chỉ huy mấy người chống đỡ cả lò mổ và xưởng thịt ngâm. Nói tới những biển hiệu thịt lừa lâu năm của Lộ Châu thì Lư Viên cũng là một trong số ít những nhà sót lại.
Mỗi lần nói tới chuyện này người trong lò mổ đều híp mắt cười nhìn Đơn Dũng, ý là cậu đừng có mơ nữa. Nói ra Đơn Dũng là người tới đây nhiều nhất, chăm chỉ nhất, dù không có tâm tư kia thì cũng bị người ta coi là có rồi. Đơn Dũng cười kiếm ghế ngồi xuống:" Đừng nhìn tôi, tôi không hứng thú với phối phương, bằng vào trình độ nửa vời của tôi, cả đời cũng chẳng trở thành đầu bếp được, có cho tôi thì tôi cũng lấy làm giấy chùi đít rồi vứt thôi..... À đúng rồi, chú Tam Hài, cháu bảo kiếm người làm cùng cháu có được không? Một mình cháu làm mệt quá, chỉ cần thuận lợi, không phải sau này chúng ta có thêm một điểm xuất hàng à? Bán thịt lợi nhuận cao hơn bán lừa nhiều."
Chuyện này thì đúng, gia công càng sâu thì lợi nhuận càng cao. Nói tới đó Sử Tam Hài mặt đầy nếp nhăn cuộn điếu thuốc rồi nói:" Chuyện này tôi không quyết được."
Đơn Dũng nghe mà chán, người nơi này đôi nghi ngang lên còn ương hơn lừa, lúc kiệm lời thì ba ngày không đánh một phát rắm, khó chơi vô cùng. Sử Tam Hải không lên tiếng làm Sử Đại Bưu, Sử Căn Oa muốn đi theo Đơn Dũng cũng không dám ho he gì nữa. Xem ra bối phận, xuất thân trong thông là chướng ngại tự nhiên không dễ phá vớ, Đơn Dũng cũng biết, chuyện này e cần Sử Bảo Toàn lên tiếng mới được, nhưng thuyết phục con lừa già đó còn khó hơn con lừa đang hút thuốc.
Thông thường nói tới đây sẽ lảng sang chuyện khác, có điều trong miệng đám người này, trừ nói chuyện làm ăn ra thì chỉ nói tới vú vợ ai to hơn, da con gái nhà ai mềm hơn. Ở điểm này thì người nông thôn cũng chẳng khác gì ở thành phố, thậm chí Đơn Dũng trước còn lấy cái MP5 của Lôi Đại Bằng ra cho đám nam nhân đói khát này an ủi. Phải nói là hữu dụng cực, khiến người ngoài như y quan hệ kéo gần thêm mấy phần.
Đang tán phép xem trym Tây với trym ta cái nào chơi dai nhất thì có một cái đầu thò vào, thấy Đơn Dũng một cái liền hớn ở gọi:" Anh rể, cha em tìm anh đấy, em thấy xe anh tới là biết ngay anh ở đây."
Đơn Dũng dài mặt:"Bảo Quý, sau này đừng gọi là anh rể nữa được không?"
"Hì hì, người khác muốn làm anh rể em, em còn chẳng chịu ấy chứ." Sử Bảo Quý đi vào, thằng bé này vừa tròn 13, nhưng đã chỉ thấp hơn Căn Oa và Đại Bưu thôi, thậm chí chẳng thua kém Đơn Dũng, chỉ là tính cách thì vẫn rất trẻ con, nhe răng cười:" Anh rể, anh gặp cha em bảo cho em theo anh vào thành phố chơi được không, vào thành phố thôi mà cha em cũng trông rất chặt, muốn chơi cũng không cho đi chơi."
"Anh còn làm ăn, làm gì có thời gian mà chơi?" Đơn Dũng từ chối, y có hơi sợ em vợ nhận vơ này, mỗi lần gặp nó đều có trò mới, không thỏa mãn nó, nó quấn lấy không cho đi:
Chứ không à, Sử Bảo Quý không chịu, cầu xin:" Anh nói với cha em là được mà."
"Được rồi, anh nói, nhưng anh không đảm bảo là sẽ được đâu nhé." Đơn Dũng đáp, đã nghe thấy tiếng Sử Bảo Anh hỏi em trai, Đơn Dũng có ở đấy không? Sử Bảo Quý kéo Đơn Dũng ra, không biết cái đám sau lưng nói đùa cái gì mà cả đám cười rộ lên hết sức thô bỉ.