← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 9 Đường xa mà tới ắt có ý đồ. (3)

Lại gặp nhau rồi, lần này gặp lại Sử Bảo Anh làm mắt Đơn Đũng đờ ra một chút, Sử Bảo Anh đứng cách lò mổ không xa, áo sơ mi cộc tay, quần cưỡi ngựa, giày ống cao, tay cầm roi gân trâu quất chan chát. Mấy tháng không gặp, tóc cô đã để dài, cũng chẳng tăng thêm chút quyến rũ nào, chỉ thấy hung hãn, Sử Bảo Anh thấy hai người đi ra, giơ roi chỉ em trai:" Qua một bên chơi, đừng có quấn lấy Đơn Dũng."

"Còn chưa gả đi mà đã không nhận anh em nhà mẻ đẻ nữa." Sử Bảo Quý chẳng vừa trợn mắt lên nói, thấy chị vung roi đi tới liền co cẳng chạy, chạy xa rồi còn chửi gì đó, rõ ràng là rất sợ bà chị này:

Sử Bảo Anh ngượng ngùng nói với Đơn Dũng:" Sau này nó còn quấn lấy cậu đòi chơi thì kệ nó, thằng bé này bị mẹ tôi chiều hư rồi."

"Thích chơi là thiên tính, không nhất định là chuyện xấu mà." Đơn Dũng cười lấy lòng:

Nói thật với bà chị hung hãn này trừ tôn kính ra thì còn có một chút sợ hãi, hơn nữa với nhãn quang của Đơn Dũng cũng chẳng nhìn ra có ý với mình, nên mỗi lần thằng nhãi Sử Bảo Quý gọi là anh rể, luôn làm Đơn Dũng sợ làm hỏng quan hệ hai người.

May mà người ta có vẻ không để ý mời Đơn Dũng đi cùng, Đơn Dũng thì lại hết sức dè dặt hỏi:" Cha chị tìm tôi có chuyện gì thế?"

"Không biết, có điều tôi nhắc tới chuyện hôm đó chúng ta tán gẫu, cha tôi có vẻ không vui, không rõ ý tứ ông thế nào, lát nữa cậu vào đó cẩn thận." Sử Bảo Anh có chút không hiểu cha kiên trì ở lại cái Sử Gia Thôn bé tẹo này có ý gì, nếu không sản nghiệp Sử gia đâu chỉ có thế này, chẳng lẽ có tuổi rồi, nên mất dũng khí tiến thủ sao:

Nghe thế Đơn Dũng có chút nản chí, Lư Viên có bảy tám thôn lấy Sử Gia Thôn làm đầu, thái độ của ông Sử gần như sẽ thái độ của các thôn quanh đây. Lại nói,  y đi khắp vùng này từ thời đại học, hiểu rất rõ nó, y có ý định nung nấu mấy năm, nhưng nếu người quyết định không coi trọng, vậy ý định của mình không có cơ hội thành hiện thực rồi.

Đều không nhiều lời, đi rất nhanh, bà Sử đang đập da lừa treo trong sân chào Đơn Dũng, ánh mắt như kiểu đánh giá làm Đơn Dũng mất tự nhiên. Theo Sử Bảo Anh vào phòng bên, vẫn là tiểu lâu hai tầng đó, khi lên lầu cũng giống hệt cảnh lần đầu gặp nhau, ông Sử cầm cốc trà lớn, hút thuốc lá cuốn, ngồi trước chữ Lư lớn, đưa tay mời ngồi rồi chỉ tự uống trà.

Đúng rồi, khác một chút là có thêm cái ghế, Đơn Dũng cẩn thận ngồi xuống, ông Sử đặt "cạch" cái cốc xuống, cười nói:" Còn chưa tới trưa, chúng ta tranh thủ trò chuyện một chút, vừa rồi tôi lật xem sổ sách nhập hàng của cậu mà giật mình, chỉ bốn tháng mà nhập hàng gần bằng bốn năm, hơn vạn cân thịt... Tôi hỏi này Dũng Oa, cậu làm cái gì quái gì thế, cho cậu cơ hội, cậu không làm, giờ cậu làm hăng say.”

Cảm giác được sự đề phòng của ông ta, Đơn Dũng hỏi lại:" Lần trước bác tranh tôi nhập hàng ít, lần này lại chê quá nhiều sao?"

"Không phải, chẳng qua là thấy khó hiểu thôi." Ông Sử hình như có tâm sự gì đó, nói một câu che giấu, mà Đơn Dũng lại rất hài lòng kiểu làm ăn như kiến chuyện nhà khiến ông ta giật mình.

Kỳ thực với Đơn Dũng mà nói tinh túy của Lư Viên chính là ở món thịt ngâm bất truyền kia chứ không phải là đàn lừa lớn, ngay cả Đơn Dũng cũng lấy làm lạ, vì sao Sử Gia Thôn không mở rộng sản xuất mà  suốt bao năm chỉ hài lòng với một xưởng nho nhỏ đó. Thứ thịt chín này mất kể đem chế biến kiểu gì cũng là món ngon, tuy không thể so với Toàn Lư Yến vang danh xa gần, nhưng loại món ngon có thể thiên biến vạn hóa đó nhu cầu càng lớn. Đơn Dũng từ khi học đại học đã bắt đầu nhập hàng, không ít chi tiêu kiếm được nhờ xưởng đó.

Thử tưởng tượng có hai ba, thậm chí mười cái xưởng như vậy sẽ thế nào?

Mỗi người theo đuổi một tâm tư riêng, mắt ông Sử đảo tròn, xem chừng là đang đánh giá lại Đơn Dũng, mới đầu tưởng thằng nhóc này tới học trộm cách chăn nuôi, nhưng thử rồi, không phải. Sau lại nghĩ y có ý đồ với phối phương thịt ngâm, cũng thử rồi, bảo y tới xưởng thịt ngâm làm việc, y không chịu, vậy là không phải. Thậm chí y cũng không phải nhắm vào con gái mình, cái này cũng thử nốt.

Theo lý mà nói, có ý đồ thì phải khúm núm lấy lòng, nhưng thằng nhóc này chẳng phải loại gặp người ta khom lưng cúi đầu, hơn nữa làm việc còn rất đường hoàng, từ cách nhập hàng có thể nhìn ra được.

Đánh giá một lúc, Sử Bảo Toàn đi thẳng vào vấn đề:" Đơn Dũng, tôi biết trong lòng cậu có chuyện, người có văn hóa các cậu vòng vòng vèo vèo, người thô kệch như tôi thì không chơi theo cái kiểu đó, cậu nói thẳng đi, cậu có ý gì?"

"Ý bác là..." Đơn Dũng không chắc lắm:

" Tôi không quanh co, nói thẳng cho cậu biết Lư Nhục Yến đứng ba hạng đầu Lộ Châu thập đại yến có gốc ở Lư Viên, người đầu tiên làm ra Lư Nhục Yến là Sử Thế Long, nhưng đây là bản lĩnh tiền nhân để lại cho già trẻ Sử Gia Thôn kiếm ăn, cậu không phải họ Sử, không lấy đi được. Dù cậu lấy đi được, cũng là kẻ thù của người họ Sử.

"Người Lộ Châu có câu tục ngữ gọi là hai thứ đừng chọc, một không chọc vào người Hồi Hột tây nhai, hai không chọc thổ phỉ Lư Viên, bác có đặt lên bàn, tôi cũng không dám lấy.

Câu này vừa đúng ý cha con Sử Bảo Toàn lại làm người ta không vui, Sử Bảo Anh lườm Đơn Dũng, không ngờ y thường ngày ngoan ngoãn lại dám càn rỡ như thế trước mặt cha mình. Ông Sử không để bụng, chỉ một cuốn sổ đổi đề tài:" Biết thì tốt... Mấy tháng qua cậu bán được không ít, xưởng thịt chúng tôi chỉ bàn cho mấy cửa hiệu lâu năm trong thành phố như Lư Nhục Hương, Vị Nguyên, khách sạn Lộ Châu. Đều phải đặt trước, hơn nữa bán với giá cao, cậu lại đem đồ tốt bán rẻ. Có ai làm ăn như cậu không, cậu làm thế là đập vỡ bát cơm của mọi người, nếu còn làm thế, tôi đập bát cơm của cậu."

Đây mới là vấn đề cốt lõi, vì giữ giá cao mới giữ được lợi nhuận cao của mấy cửa hiệu kia, bọn họ mang ra bàn khách bán theo lạng, rẻ cũng ba bốn chục đồng. Còn mấy sạp thịt chín là bán theo cân, mỗi cân bán ra so giá nhập vào chỉ hơn năm đồng, về lý luận mà nói, chênh lệch thấp như vậy không bù được chi phí vận chuyển, huống hồ còn có vấn đề hàng tồn. Bán ít không sao, vậy mà Đơn Dũng bán lượng lớn, bán với giá thấp còn muốn mở rộng kinh doanh, hơn nữa nhìn có vẻ y kiếm được tiền thật, thế thì ông ta không thể không tính tới ảnh hưởng xấu rồi.

Vả lại ông ta nhìn kiểu gì cũng không ra ý đồ của Đơn Dũng ở đâu, chỉ vì kiếm vài đồng chênh lệch sao? Không giống.

Có vẻ tới lúc xòe bài rồi, chân Sử Bảo Anh ở dưới bàn lén lút đá Đơn Dũng một cái, ánh mắt hai người nhìn nhau, có vẻ đã ngầm thương lượng với nhau rồi. Động tác nhỏ này không qua được ông già thành tinh như Sử Bảo Toàn, ông ta ngậm ngụm trà phun phì, làm Đơn Dũng và Sử Bảo Anh giật mình.

Thấy ánh mắt bất thiện của ông ta, Đơn Dũng vội nói:" Không phải cháu muốn đập bát cơm của mọi người, mà bát cơm của bác sắp không giữ được nữa rồi, chẳng lẽ bác không có một chút chuẩn bị nào sao?”

Một câu làm ông Sử thiếu chút nữa là sặc trà, ông ta xông pha mấy chục năm, ở mảnh đất Lư Viên này nói sao là vậy, lần đầu tiên có thằng nhãi con dám nói chuyện với ông như thế, đặt sầm cốc lên bàn.