Q2 - Chương 11 Anh em hiếm một lần tụ tập. (1)
Đơn Dũng thất vọng, đứng dậy đi vài bước lại không cam lòng, y đã tốn rất nhiều công sức rất nhiều thời gian, đây là bước đầu trong lý tưởng của y, y không cam tâm, quay lại nói:" Bác Sử, có thể xin bác một việc không?"
"Ồ, ông già này thì giúp gì được cậu cơ chứ?" Giọng điệu lão già chẳng dễ nghe nữa:
"Cháu cần người, Căn Oa thì sao, để hắn theo cháu giúp ít việc, bác không lên tiếng, hắn không dám đi, tiền lương cháu phát theo ngày, sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc ở xưởng thịt ngâm." Đơn Dũng hạ yêu cầu xuống mức thấp nhất, ngay cả Sử Bảo Anh cũng rất bất ngờ Sử Căn Oa là thằng ngốc, ăn thì rõ nhiều, mà trong thôn ngoài xưởng thịt ngâm ra thì chẳng có nơi nào nuôi hắn:
"Đi đi, thích làm gì thì làm... Có điều Sử Gia Thôn chưa tới lượt cậu định đoạt đâu." Ông già bực mình phẩy tay:
Đơn Dũng thở dài thất vọng mà đi.
Sử Bảo Anh đuổi theo xuống lầu thì Đơn Dũng đã đi mất rồi, cô rất tức giận, chận nền rầm rầm quay về, tức giận tới trước mặt cha mình, còn chưa kịp nói gì thì Sử Bảo Toàn đã cười phá lên rất đức ý, làm cô ngớ ra:" Cha cố tình à?"
"Hả chỉ cho các con mật mưu, không cho cha cố tình à?" Sử Bảo Toàn cười rất gian:
" Vậy ý cha là gì, con thấy Đơn Dũng nói rất có lý, nếu có kênh tiêu thụ, chúng ta không phải lo nữa." Đây là tâm bệnh của cô, cũng là của Sử Gia Thôn, vậy mà cha cố không nghiêm túc là sao chứ?”:
"Cha có bảo là cậu ta không có lý đâu."
"Vậy vì sao? Vì cậu ta không phải họ Sử à?"
Sử Bảo Toàn hút nốt điều thuốc mới mập mờ nói:" Con gái, cha xông pha ngoài kia mấy chục năm, chuyện trải qua nhiều hơn số lông trên người con lừa, không phải con muốn sao là được vậy đâu. Nghe cha đi, không sai đâu, lừa ở đây ăn cỏ, nhưng có con lừa ăn thịt người đấy, chúng ta cứ trông coi nơi này sống cho yên ổn, thành phố không phải thiên hạ của chúng ta, cũng không phải nơi Đơn Dũng chơi được đâu."
" Ý cha là gì, thần thần bí bí, có gì mà phải sợ, con không tin có ai ăn thịt được chúng ta." Sử Bảo Anh không phục:
"Con giận cha cái gì chứ, không phải cha nói rồi sao, làm trước đi, theo cách các con làm ba tháng, nếu được thì vụ này nghe con và Đơn Dũng hết, thế nào?" Ông già nói thế chứ giọng điệu rõ ràng rất xem thường, chuyện này không phải ông ta không biết, làm nghề bao năm, sao không nhìn ra mầm họa ở đâu, sở dĩ gọi là chuyện đau đầu vì có cách giải quyết cũng không dễ dàng, dễ đã chẳng khiến người ta đau đầu:
Sử Bảo Anh hừ một tiếng bỏ đi luôn không thèm quay đầu lại:
Đối với Đơn Dũng mà nói, gặp phải đả kích lớn như vậy, lòng tin cũng tổn hại nghiêm trọng, tốn mất bốn năm trời mới nghĩ ra lối đi, vậy mà ông già chẳng khẳng định chẳng phủ định đuổi đi, thực sự khó chịu hơn bị thẳng thừng từ chối mấy lần. Rời đại viện Sử gia, cân xong thịt, kéo léo từ chối lời mời ở lại ăn cơm, chở Sử Căn Oa về thành phố. Mà Sử Căn Oa thì nghe nói tộc trưởng đồng ý thì mừng lắm, hớn hở vận chuyển từng tảng thịt lớn, có một trở thủ khỏe như vậy, Đơn Dũng cũng thấy được an ủi phần nào.
Lúc lái xe lại quay đầu nhìn về Sử gia đại viện, đoán chừng Sử Bảo Anh cũng chẳng thuyết phục được lão già, hậm hực khởi động xe. Xe đi chưa được bao xa thì phanh két lại, Đơn Dũng tức giận đấm vô lăng, suýt thì xuống đánh người, tất cả là vì đứa em vợ nhận vơ lái xe moto đột nhiên từ dưới đường xông lên, chắn giữa đường, thiếu chút nữa là va chạm rồi.
Thằng bé đó còn làm bộ mặt căm thù:" Anh rể, anh là đồ bất nghĩa, chỉ mang Căn Oa đi, không mang em đi chứ gì? Anh không mang em đi thì anh cũng đừng hòng đi."
"Bảo Quý, cha em không cho đi," Đơn Dũng đau đầu:
"Nói dối, anh đã nói với cha em chưa?"
"Nói rồi, kiểu gì ông ấy cũng không cho."
"Vậy thì anh xem mà làm, anh không mang em đi thì anh cũng đừng đi." Sử Bảo Quý ăn vạ:
Đơn Dũng gãi đầu một cái rồi khích:" Có cách, xem em dám làm không, nếu không sợ cha em đánh thì cứ đi theo."
"Đi thì đi." Sử Bảo Quý ném cái một sang bên đường, hớn hở mở cửa xe ngồi lên:
Đơn Dũng thì có chút tâm lý phản nghịch phát tác, rồ xe lên đường.
Nhưng y rất sớm dở khóc dở cười, giữa đường Sử thiếu gia mở khoang sau lấy miếng thịt lớn ăn, còn đưa cho Căn Oa, hai tên vừa ăn vừa kêu không có rượu ăn không đã. Đơn Dũng phải tăng tốc mà đi, nếu không chưa đến nơi thì bị người ta ăn cụt vốn rồi...
Rời đường xã, đi lên đường cấp hai, 30 km hành trình đi chẳng tới một tiếng, Đơn Dũng tâm sự trùng trùng chẳng nói chẳng rằng, hai tên dở người thì không ngồi yên được, càng gần thành phố càng hưng phấn. Bảo Quý còn từng theo người đưa hàng vào thành phố, Sử Căn Oa cứ như dã nhân trong núi, không ngờ chưa từng vào thành phố, dọc đường vui như đứa trẻ.
"Trời trời.... Xe gì kia, chạy nhanh hơn cả lừa."
Căn Oa ngạc nhiên kêu lên, Đơn Dũng buồn cười lắm, đó là một cái xe đạp điện nữ trang trí màu mè chạy nghênh ngang trên phố. Đám đại hộ lái toàn Mercedes, Hummer, mấy cái đó trong thôn không hề thiếu, nhưng chẳng có loại xe đạp điện nhỏ này.
"Úi da... Cái nhà kia trông như cái quần lớn."
Đơn Dũng lại quay đầu nhìn, là nhà văn hóa, chân tháp chẳng giống cái quần là gì, y không giải thích, nói đúng là cái quần thật.
Có hai tên ngốc này, nỗi buồn bị ông Sử từ chối nguôi đi không ít. Xe vào thành phố không xa, Đơn Dũng đứa hàng đặt trước tới Khách sạn Kim Uy, thấy sắp trưa rồi, bảo là về Hưởng Mã Trại trước. Lúc này không chỉ Căn Oa và cả Bảo Quý cùng "oa", Đơn Dũng quay đầu nhìn, thì ra là một em gái mặc váy siêu ngắn, áo cộc lộ cả rốn đi qua, tay trần, đùi thon thả khoe trọn vẹn, lại còn trắng tới lóa mắt, làm hai con lừa trong xe lồi mắt, nước dãi chảy ròng ròng.
"Sao, thành phố hay chứ hả?" Đơn Dũng trêu:
"Hay, hay, cái gì cũng thấy luôn, không cần phải nhìn trộm:" Tiểu Bảo Quý bình luận, thằng nhóc này khôn sớm, đối với chuyện nam nữ đã hiểu mông lung, thường ngày thích nghe đám mổ lừa bình phẩm nam nữ:
Căn Oa cũng cười rách miệng, líu cả lưỡi: "Đúng đúng, tốt hơn ở quê nhiều, bà nương ở quê che kín mít, chẳng thấy cái gì hết."
"Anh Căn Oa, anh mau kiếm tiền, kiếm vợ thành phố, khi náo động phòng để em xem cởi quần áo ra trông thế nào." Bảo Quý đưa ra yêu cầu quá đáng làm Đơn Dũng nghe mà giật mình:
Ai ngờ Căn Oa rất hào phòng:" Được, cho hai đứa nhìn luôn."
Đơn Dũng cười lớn, kệ hai tên ngốc chỉ trỏ bình phẩm về thành phố, lúc này y mới thấy mình lo lắng có thuyết phục được Căn Oa giúp mình không đúng là dư thừa. Cái gì khác chưa nói, riêng cách ăn mặc bạo dạn của các cô gái trong thành phố đã đủ hấp dẫn với hắn. Nói không chừng còn chẳng phải trả lương.
Nói cười một lúc đi lên Hưởng Mã Trại, nơi này khác biệt với Sử Gia Thôn không nhiều, nông thôn, vắng vẻ. Đơn Dũng chỉ nhà của mình, hai tên kia tới cho biết nhà nên gật đầu lia lịa, có điều Đơn Dũng nhìn thấy cái xe điện đỗ ở bãi dán chữ "thành quản chấp pháp" thì giật mình, đừng nói là thằng ngốc kia cũng tới.
Từ lúc tốt nghiệp Tư Mộ Hiền theo tổ trù bị chạy khắp nơi, Lôi Đại Bằng cũng đi làm, anh em gặp nhau ít hẳn đi có điều với đứa em nuôi này, gặp chẳng bằng không gặp.
Sợ cái gì thì cái đó tới, Đơn Dũng đi vào sân, rửa mặt ở vòi nước, gọi liền hai tiếng "Mẹ" mà không ai đáp, chỉ nghe thấy tiếng cười ở bếp. Đơn Dũng tim lộp bộp chạy tới, thấy mẹ cười nghiêng ngả, cha đang làm thức ăn cũng cười. Đang ngạc nhiên vì sao cha mẹ cười dữ thế, Đằng Hồng Ngọc nhìn thấy con trai, chạy tới kéo tay, lại cười, cười rất lâu mới nói được:" Đại Bằng dẫn về cho cha mẹ hai đứa em nuôi."