← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 10 Lời vàng ý ngọc coi như đùa.

Bác Sử, bác đừng giận, cháu tới đây cũng hơn bốn năm rồi, có thể coi là một nửa người Sử Gia Thôn, nếu cháu có tâm tư méo mó gì thì cũng đã làm từ lâu, nói không chừng bị bác đuổi đi lâu rồi. Đợi cháu nói xong đã rồi bác có đuổi cũng không muộn." Đơn Dũng nghênh đón đôi mắt lừa của ông Sử chẳng tỏ ra sở hãi:

Sử Bảo Anh có chuẩn bị lấy từ trong túi ra chi chít bản vẽ, nhìn một cái là nhận ra bản đồ địa hình của Lư Viên, từ bãi cỏ, dòng chảy, trại chăn nuôi đều ghi chú rõ ràng. Mỗi nơi này Sử Bảo Toàn đều biết, nhìn cái là thích, bỏ công sức thế này phải có lòng lắm.

"Ài chà, tự quyết thay tôi rồi kia đấy, vậy thì nói đi, để tôi xem cậu tính toán thế nào." Sử Bảo Toàn áp lửa giận xuống, giọng điệu vẫn rất bất thiện:

"Cháu đúng là đã có tính toán, chỉ sau một hai mùa chăn thả nữa, bãi có lớn nhất của Lư Viên tối đa chỉ nuôi được 4000 con, mà giờ Lư Viên có hơn 1,1 vạn con.  Dù là nuôi bằng thức ăn gia súc, thôn dân vì giảm chi phí cũng thường cắt cỏ tự nhiên... Trên bản đồ cháu đánh dấu rồi, nơi này, nơi này, còn có cả vùng sau Long Cương Sơn, thổ nhưỡng sa mạc hóa nghiêm trọng, chỉ cần có một tai nạn thiên nhiên nào đó, bãi cỏ Long Cương sẽ bị hủy..." Vì thứ này mà Đơn Dũng bỏ không ít tiết học, suy tính rất lâu cho nên hiểu thấu triệt, những lời này y cũng đã nói với Sử Bảo Anh, vì thế mà hai người mới hợp ý nhau:

Có điều ông già kia thì không nể mặt, lật bản đồ nói:" Tôi biết, đây không phải chuyện cậu cần lo."

"Được, vậy cháu nói tới chuyện tiêu thụ nhé, theo cháu không cần phải mở rộng chăn nuôi một cách mù quáng như thế, có thể nghĩ cách từ việc gia công." Đơn Dũng đổi giọng điệu:

Ông Sử cau mày, Sử Gia Thôn toàn người chân tay vụng về, không làm được chuyện cầu kỳ như vậy.

Đơn Dũng cẩn thận giải thích:" Đồ tể Sử Gia Thôn nổi tiếng, từ lột da nấu keo đều tài giỏi, có đồ tể nào trong thành phố dám nói có trình độ hơn Lư Viên? Có đồ tể, có xưởng ngâm thịt, có lao lực, chỉ cần có kênh tiêu thụ nữa thôi. Đừng nói là lừa nuôi thả, dù là lừa vỗ béo công nghiệp, cũng cao cấp hơn đại bộ phận thịt mà các sạp thịt ở thành phố đang bán. Nâng cao lợi nhận từ gia công có thể giải quyết vấn đề dư thừa lao động."

"Không phải bác luôn có nghi vấn chuyện bốn năm qua cháu luôn chỉ nhập một hai cân thịt sao? Giờ cháu có thể nói với bác rồi, cháu dùng nguyên liệu bán thành phẩm Lư Viên cung cấp để nâng cao danh tiếng của Hưởng Mã Trại, giờ đa phần người thành phố biết thịt lừa Hưởng Mã Trại ngon là vì thịt. Cháu quen hơn 200 quầy thịt chín ở thành phố, một phần ba là khách hàng thường xuyên của cháu. Ngoài ra cháu còn làm ăn qua lại với 20 khách sạn, nhà hàng, quán cơm... Tuy lượng tiêu thụ không lớn, nhưng mỗi ngày ít dăm ba cân, nhiều mười mấy hai mươi cân... Cộng lại rất khả quan. Nếu như có năm, mười, thậm chí nhiều người bán hàng như cháu, vậy thì mỗi năm chỉ cần chăn nuôi một vụ là đạt được mức độ thu nhập như hiện nay, không cần mở rộng chăn nuôi."

Đề xuất đã đưa ra, tuy không có cơ hội thành đầu bếp, nhưng Đơn Dũng có cơ hội bán đồ ăn, y bán sẽ là bán thứ ngon nhất, không phải hàng kém bán giá cao như người khác.

Thằng nhóc này lấy món ngon làm kênh tiêu thụ, hơn nữa làm liền mấy năm, sự tỉ mỉ đó làm Sử Bảo Toàn bất ngờ, biết Đơn Dũng là người có nhiệt tình, không ngờ tới mức đó, chạy đi chạy lại trăm km, chạy bốn năm: "Ý cậu là, tôi gia công, cậu phụ trách bán hàng?"

"Vâng, có nguyên liệu, có địa điểm, có nhân lực, chỉ cần 5 cái xe, đội ngũ tiêu thụ 10 người, có thể phủ toàn bộ thị trường Lộ Châu, chúng ta tự lập nên kênh tiêu thụ của mình, không bị người ta níu chân nữa." Đơn Dũng đang nói hào hứng thì thấy ông già bĩu môi, có chút cảm giác không lành liền nói thêm:" Mặc dù Sử Gia Thông được thương buôn tâng bốc rất cao, nhưng cháu biết bác làm ăn chẳng dễ dàng gì. Cửa hàng lớn bắt nạt khách, khách lớn bắt nạt cửa hàng, đó là đạo lý thông thường. Huống hồ bây giờ cơ sở chăn nuôi riêng Lộ Châu có 3 cái, các tỉnh bên như Hà Bắc, Sơn Đông, Thiểm Tây còn nhiều hơn, tổ chức vận chuyển đường dài dễ dàng. Tiêu thụ nguyên con lợi nhuận bị ép ở không gian nhỏ, mỗi con lợi nhuận thuần 300 đồng, vì sao lại ít thế? Đơn giản, nhà tiêu thụ bắt nạt hộ chăn nuôi không có kênh tiêu thụ mà thôi."

Vấn đề đã nói rõ rồi, mấy cơ sở chăn nuôi, hơn nữa có vận chuyển đường dài, tuy thị trường thịt lừa là thị trường bên bán, nhưng không liên quan gì tới người chân nuôi, tiếng nói cuối cùng là ở công ty gia công động chút là đầu tư ngàn vạn có thể cung cấp hàng trực tiếp người tiêu thụ điểm cuối.

Đứng ở tầm cao nhất định mà nhìn, cơ sở chăn nuôi như Sử Gia Thôn cũng sinh tồn giữa khe hở của xí nghiệp gia công và nhà tiêu thụ. Đây là cơ hội Đơn Dũng nhìn thấy, Lư Châu có lượng tiêu hao thịt lừa kinh người, kiếm cái bát vàng này, lương cao hơn trăm lần nghìn lần đi làm công chức.

Chuyện bị tiêu thụ kiềm chế, Sử Bảo Anh có cảm thụ rất sâu, thấy cha không lên tiếng, khuyên:" Ca, lượng đặt hàng của chúng ta năm nay hơn 8000 con, do thiếu cỏ, thời gian vỗ béo dài hơn, lợi nhận sụt giảm hơn năm ngoái rất nhiều, mặt ai cũng dài ra rồi. Bây giờ kỹ thuật phát triển, nhà hàng chê lừa sống phiền toái, bọn họ chọn thịt đông lạnh từ Thiểm Tây, Đông Bắc. Mà Lư Viên chúng ta lại thành thế này, làm được bao lâu chưa biết."

Nghe con gái nói nhụt chí như thế, Sử Bảo Toàn trợn mắt, đúng là nữ nhi hướng ngoại, gõ bàn nói:" Cho nên các con lén làm ra quy hoạch phát triển này à?"

"Bác Sử, cháu thấy có tính khả thi, chỉ cần vận chuyển không sai sót, đưa hàng kịp thời, hoàn toàn có thể tránh hao tổn. Đem so với thực phẩm đông lạnh đóng gói chân không, cùng nhà máy thịt chạy điện, cháu thấy cách làm thủ công có ưu thế riêng, nhất là với Lư Viên, ưu thế là ở phương pháp ngâm thịt truyền thống, chứ không phải chăn nuôi." Đơn Dũng tự tin miêu tả tương lai:

Nhưng con lừa già khịt mũi coi thường.

Cô con gái nói giúp:" Cha, con thấy chăn nuôi có thể mở rộng kinh doanh ra ngoài, chúng ta cung cấp lừa nhỏ, mua lại lừa trưởng thành, phát triển ra các xã Tróc Mã, Vũ Nghĩa, Nam Quách, Đông Minh, chăn nuôi phân tán sẽ giúp bãi cỏ ở Lư Viên được nghỉ ngơi vài năm."

"Ừ, con nói đúng, cách này được." Lão già thiên vị dễ sợ, chỉ khen con gái, không khen Đơn Dũng:

Xấu hổ rồi, con lừa già không thèm để ý tới Đơn Dũng, cứ ngồi quấn thuốc lá. Lý tưởng tính toán suốt mấy năm của Đơn Dũng bị tan biến trước mặt ông già, cứ tưởng rằng bằng vào nền tảng quan hệ của mình với chủ sạp thành phố và người Lư Viên liên hợp, có thể dễ dàng kiếm khoản tiền đầu tiên. Hơn nữa lại còn được Sử Bảo Anh giơ hai tay tán thành, dù bị ông già bắt bẻ phủ nhận, y vẫn có thể tự tin thuyết phục bằng lý lẽ, vậy mà ông già coi như trò trẻ con, chẳng thèm nói gì.

Ông già cứ ngồi hút thuốc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thi thoảng lại nhả khói ra từ mũi, làm Đơn Dũng toàn thân thiếu tự nhiên. Sử Bảo Anh nhìn cha, không chỉu nổi nữa:" Cha, cha nói một câu đi chứ."

"Thế thì... Trước tiên làm bừa đi, năm sau khai xuân rồi tính, dù sao không phải chuyện ngày một ngày hai. Con gái, giúp cha tiễn Đơn Dũng." Sử Bảo Toàn nói hàm hồ, xua tay đuổi khác, vẻ mặt chẳng hoan nghênh: