← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 13 Anh em hiếm một lần tụ tập. (3)

Úi da, nhìn mấy đứa em của con kìa, ha ha ha..." Đằng Hồng Ngọc đi lên thấy ba tên béo nằm ngang dọc không nhịn được cười lớn lấy chăn đắp cho mấy đứa con nuôi:

Đơn Dũng cười:" Chẳng phải là con nuôi của mẹ sao?"

"Con có vài đứa bạn đó thôi, chẳng lẽ mẹ lại không nhận. Với lại có một một đứa con buồn lắm." Có người mẹ văn hóa tiểu học có cái lợi, chẳng bao giờ để ý con kết bạn với thành phần nào, còn thấy con nuôi hơn con đẻ:" Đại Bằng giỏi thật, thành thành quản rồi, hay là nói với chú Lôi con, con cũng làm thành quản."

Đơn Dũng phủ quyết ngay:" Mẹ, mẹ biết lương tháng nó bao nhiêu không? 1000 đấy, còn chưa đủ cho nó uống rượu."

"Thế à, vậy thì ít quá."

"Chứ còn sao, không tin mẹ hỏi nó, mà nó chẳng sống dựa vào lương, nói không chừng đợi nó làm vài năm đưa vào đơn vị."

"Ài, con tôi đẹp trai thế này, sao không gặp được người cha tốt nhỉ?" Đằng Hồng Ngọc mất hứng, ôm con trai xuống lầu cảm khái:

Đơn Dũng nói ngược lại: “Mẹ đừng buồn, cái nhà này tuy không ra sao, nhưng gặp được đứa con trai tốt, mỗi tháng kiếm được mấy nghìn. Tháng này nói không chừng kiếm trên vạn... Mẹ có gì mà không hài lòng."

"Cũng phải, có điều mẹ nói trước, nếu không làm tiếp được nữa, thấy mệt rồi thì con phải nói đấy, cùng lắm chúng ta gom góp cũng có thể mở cái quán tử tế ở thành phố. Phải rồi, lần trước nha đầu Sử gia tới nhà ta, mẹ còn chưa nói, nó tới tìm con, có phải..." Mẹ bắt đầu nối tính hóng hớt, hai mắt tỏa sáng:

Đơn Dũng cười hì hì, hỏi nhỏ:" Mẹ, hay con cưới về làm con dâu cho mẹ nhé?"

"Không được, không được..." Đằng Hồng Ngọc ngớ ra giây lát rồi lắc đầu quầy quậy:" Con bé đó không tệ, chỉ là trông giống Lão Sử quá, lúc tới mẹ còn tưởng là nam đấy."

Đơn Dũng cười, rõ ràng nhìn thấy mẹ đang giằng co giữa của hồi môn lớn và con dâu, cố ý nói:" Mẹ, không phải mẹ tham tiền của người ta chứ?"

"Vớ vẩn, mẹ giống loại người chê nghèo thích giàu à?" Đằng Hồng Ngọc khinh bỉ đẩy con một cái, nhưng lại vẫn có chút luyến tiếc:" Nói ra con bé không tệ, nếu cưới nó, tiền hồi môn đủ con tiêu nửa đời."

"Mẹ đừng có mà mơ nữa, khi đó con đi làm con rể cho nhà người ta, bỏ lại cha mẹ đấy." Đơn Dũng bực mình:

:Không nói nữa, không nói nữa, con mẹ thế này mà phải ăn cơm nhão à..." Đằng Hồng Ngọc xua tay, có điều đi một lúc lại bảo:" Ăn cơm nhão sẽ không phải vất vả như thế này nữa."

Đơn Dũng không còn gì để nói với mẹ nữa, khi chào mẹ lên xe, mẹ lại chạy đi, đưa chai nước cho con, sợ con trai đi đường khát nước, còn lấy tay áo lau mồ hôi cho con, cứ như y còn bé bỏng lắm vậy. Sợ mẹ luôn, Đơn Dũng đi như chạy.

Chiều xuống núi, một ngày vất vả lại bắt đầu.

Có lẽ với Đơn Dũng mà nói, vất vả không đáng là cái gì, nhìn cha mẹ từ giàu sang nghèo suy sụp, y không ngại sớm gánh vác cái nhà này. Nhưng trong lòng y lại chứa một trái tim không an phận, y không chấp nhận tương lai cũng phải vất vả, y không thể sống như Hiền đệ dù gian nan cũng phải có lý tưởng, y biết mình không đạt tới tầm vóc đó. Còn sống chỉ ăn chờ chết như Lôi Đại Bằng thì y lại không có cơ sở. Sống ù ù cạc cạc cho qua ngày như ở Sử Gia Thôn, hay là quy củ như đám bạn học thì Đơn Dũng vạn lần không cam tâm.

Vì không cam tâm cho nên mới gian nan.

Điều không cam tâm nhất là cơ hội nhìn thấy ở Lư Viên bị bỏ dở, hơn nữa y đã thử qua vô số lần rồi, đã chứng minh được tính khả thi của nó, chỉ bằng vào một mình y và một cái xe nát, mỗi tháng kiếm mấy nghìn. Có một cơ sở sản xuất như ở Sử Gia Thôn rồi tổ chức một đội ngũ bán lẻ tốt, như vậy ở cái thành phố thịt lừa tiêu hao kinh người này sẽ kiếm được con số cực lớn.

Làm việc phải bắt nguồn từ thực tế, phải từng bước một, Đơn Dũng thấy mình chuẩn bị đủ rồi, tận bốn năm trời, thêm hơn ba tháng sau tốt nghiệp, số liệu doanh thu rõ ra đó, vậy mà không vượt qua được bước cuối cùng điều này làm y chán nản. Suốt buổi chiều làm việc rất uể oải, suy nghĩ ông già đó rốt cuộc nghĩ cái gì, suy nghĩ xem liệu còn cơ hội không, nhưng thực sự nghĩ không ra, ông ta chẳng gật chẳng lắc, coi tâm huyết của người khác như trò đùa, hôm đó nếu không đi nhanh, Đơn Dũng sợ đã cho ông ta một đấm, như vậy thì thành tuyệt vọng triệt để.

Vừa nghĩ vừa làm, làm bán buôn khó ở kênh phân phối, mệt ở vận chuyển, chỉ cần trơn tru rồi sẽ không thấy quá mệt, đường Giải Phóng hai nhà đặt hàng, đường Anh Hùng một nhà, đường Tử Kim ba nhà, phố Phủ Hậu hai nhà, còn phố Trường An nữa... Đều là kinh doanh tại chỗ, mỗi ngày ít cũng phải hai ba chục cân, thường thì hai ba ngày đặt hàng một lần, biết hơn 100 nhà, gần như ngày nào cũng có việc để làm.

Đưa xong hàng đặt trước, thường khi đó Đơn Dũng kiếm chỗ râm mát hạ ghế ngồi xuống, chợp mắt một lúc, đợi trời tối những sạp hàng lưu động ra, men theo hai thành khu đi một vòng, cơ bản sẽ bán hết hàng.

Xe đi qua Tây Đại Nhai, khoảng 5 giờ chiều, cung thiếu niên gần đó không ít nam nữ hò reo tưng bừng chạy ra, vừa đi vừa nhìn làm Đơn Dũng không khỏi hoài niệm thời gian ở trường, cuộc sống như địa ngục khi ấy đem so với bây giờ lại thành thiên đường, bốn năm đại học luôn nói sống như lợn, ai có thể ngờ rời trường rồi đại đa số sống không bằng lợn.

Ít nhất không thể chơi tận tình nữa, ít nhất không thể buồn ngủ một cái là đặt lưng xuống ngủ thỏa thích nữa, ít nhất không cần thi thoảng phải sờ túi lo còn đủ tiền phải tiêu không, ở trong trường, gần như chẳng phải suy nghĩ gì.

Hâm mộ vô cùng, vừa đi vừa hồi ức không ngờ mất tập trung, khi xe đi tới ao Hoa Sen hay đỗ xe, vừa nhấp phanh xe đỗ bên lề đường, thì nghe sầm, sau đó toàn thân run lên, ngực va vào vô lăng.

Mẹ nói, bị húc đít rồi, Đơn Dũng từ tối quay đầu thấy một chiếc Audi đổ, trong xe là một nữ nhân, không nói cũng biết là một sát thủ xa lộ vừa học lái xe, nhảy xuống quát:" Có biết lái xe không, đường rộng như thế mà húc vào xe tôi à?"

Cúi đầu nhìn, sau xe lõm vào, vỡ đèn hậu, lúc này lái xe cũng đi ra, váy đỏ giày cao gót, rất ngọt nước, nhưng mà không thấy có chút hối lỗi nào, đánh đá quát:" Hung dữ cái gì chứ, đâu phải không bồi thường, cái xe đó còn chẳng bằng tiền sơn xe tôi, cần làm thế không?"

"Này cô ăn nói cái kiểu gì vậy hả, lái xe ngon là có thể thoải mái đâm người ta à?" Đơn Dũng cáu tiết đứng thẳng lên, em gái váy đỏ chẳng thèm để ý tới y, rút di động ra nói là xô xe, có vẻ có chuyện gấp. Nhưng y mặc kệ, lúc này đếch thương hương tiếc ngọc gì hết, con bà nó chứ, xô vào người ta còn thái độ chạnh chọe.

"Này, tôi có việc gấp, thương lượng..." Em gái nói chuyện xong quay đầu sang Đơn Dũng:

"Không được, báo án, theo luật mà làm..." Đơn Dũng không chịu, mẹ nó, cậy lắm tiền à:

"Anh làm sao thế, được rồi tôi cho anh tiền..." Em gái về xe lấy ví, đuổi người vây quanh đi, khi tới trước mặt Đơn Dũng bảo y ra giá, tức thì sững người.... Tích tắc đó Đơn Dũng cũng đờ ra, cảm giác rất quen thuốc, cái cảm giác nhiều năm chưa gặp, gặp rồi lại chẳng nói ra được tên.

Hai người đều nhớ ra.

Đơn Dũng miệng mấp máy, suýt gọi thành tiếng, em gái đã thốt lên trước:" Đơn Dũng."

Thế là khí thế Đơn Dũng như bóng xì hơi, xìu xuống luôn, tựa gặp chủ nợ, quay đầu đi muốn bỏ chạy:" Nhầm người rồi, đi đi, coi như tôi xui xẻo."

Q2 -  Chương 14: Chuyện cũ như sương khói. (1)

"Anh đứng lại đó, anh hóa thành tro em cũng nhận ra." Em gái kia thấy Đơn Dũng ý đồ bỏ trốn thì như thấy kẻ thù, phẫn nộ chạy tới chắn trước mặt y, hai tay giang rộng ngăn cản, bước tới chỉ tay vào mặt Đơn Dũng nói từng chữ:" Nói lại một câu nhầm người xem."

Mắt phượng uy phong, ngón tay sơn đỏ chót chỉ thẳng như mũi kiếm, Đơn Dũng ngả người ra sau né tránh, biết giả ngốc không thoát rồi, làm vẻ bừng tỉnh, thoáng cái đã niềm nở sặc mùi giả dối:" À à, nhất thời không nhận ra, là em à, Giai Giai, em ăn mặc thế này  ai mà nhận ra được."

Em gái hừ một tiếng, cắn môi, bộ dạng như hận không thể ấn Đơn Dũng xuống mà đánh đập, cô đâu ngốc rõ ràng đã nhận ra cô từ trước:" Em làm sao?"

Còn làm sao nữa, váy đỏ chưa tới gối, gió thổi cái là bay, vai trần cổ rộng, chỉ cần hơi cúi xuống là lộ bầu vú trắng mịn, không quá to nhưng no đỏ tròn căng, ăn mặc mát mẻ thế này ở Lộ Châu không phải quá,  nhưng mà váy nửa xuyên thấu nhìn cả đồ lót thì thật khó bình luận. Đơn Dũng cố kìm nén cảm giác toàn thân thiếu tự nhiên như có đàn kiến đang hành quân khắp người, cười phong độ:" Không sao cả rất tốt, mấy năm không gặp em xinh đẹp hơn nhiều đấy."

"Nói thế còn giống tiếng người, đừng nói em, anh ăn mặc thành thế này làm gì đấy?" Em gái tên Giai Giai chỉ Đơn Dũng hỏi, phát hiện không ít quần chúng vây quanh, cô xua tay:" Đi đi, nhìn cái gì, người quen, chúng tôi húc nhau chơi đấy... A, anh cảnh sát tới nhanh thế, không sao cả, chúng tôi tự xử lý với nhau được."

Không chỉ ngăn cản quần chúng, còn đuổi luôn cả cảnh sát tuần tra, cảnh sát nhìn lướt qua là biết được ai là chủ cái xe nào, cũng đoán được tám phần nguyên cớ, nên không quản vào chuyện của họ, hú còi đi luôn. Vẫn cái tính nóng nảy như thời cao trung, có điều cô bạn cao trung Ninh Giai này là chủ nợ của Đơn Dũng, làm y chột dạ, lái xe về phía trước đỗ lại. Ninh Giai đỗ xe đi xuống trước, chủ động tới xe của Đơn Dũng gõ gõ cửa kính: "Hỏi anh đấy, còn chưa nói với em vì sao lại thành ra thế này, hiện giờ làm gì?"

"Bán thịt." Đơn Dũng nhảy xuống nói một câu làm em gái ngửa mặt cười, bầu ngực rung rinh vui mắt, buột miệng một cái y cũng nhận ra có vấn đề, bổ xung:" Bán thịt lừa."

"Không đúng, em nghe ai đó trong lớp nói, về sau anh vào Học viện Lộ Châu mà?" Ninh Viễn cười hồi lâu mới hỏi, nhìn Đơn Dũng áo sơ mi xanh cũ, quần jean bạc phếch cùng cái túi buộc bên hông, đúng là hình tượng con buôn, càng kinh ngạc thêm vài phần:

Đơn Dũng cười gượng, cuộc gặp gỡ này với y mà nói từng giây từng phút đều là cuộc khảo nghiệm tâm lý, thà chẳng bao giờ gặp lại còn hơn gặp lại trong tình huống này:" Ừ, nhưng tốt nghiệp rồi..."

"Tốt nghiệp xong không tìm việc à?"

"Đây không phải công việc sao?"

"Đây mà là công việc à?"

"Ừ, tổng giám đốc, chủ nhiệm cùng nhân viên công ty tiêu thụ thịt lừa."

Vẫn như thời cao trung, chỉ vài câu lại làm Ninh Giai phì cười rồi, cười xong nhìn bộ dạng phong trần của Đơn Dũng lại thấy đáng tiếc, định nói gì thì Đơn Dũng đã nói trước:" Em thì sao, anh thường lên phố, nhưng không thấy em."

"Cha em về sau đưa em tới Canada, mấy năm rồi mới về, em liên hệ được với nhiều bạn học, chỉ không thấy anh thôi."

"Tìm anh làm gì, có việc à?"

"Không có việc thì không được tìm anh sao?"

"Được, được chứ."

Vừa có vài phần quen thuộc lại xa lạ, hỏi thăm nhau xong thì không biết nói gì nữa, chắn ngang hai người không chỉ là tình bạn học. Lúc này trong xe lại có một cái đầu nữa thò ra, cũng là em gái xinh đẹp, vươn cổ gọi:" Giai Giai nhanh lên, chị còn đón máy bay."

"Ồ, có việc à, vậy em đi đi." Đơn Dũng thầm thở phào, tìm được cái cớ xuống thang:

Ninh Giai mở ví lấy ra một tấm danh thiếp đưa tới, Đơn Dũng vừa nhận lấy thì người ta lại tiếp tục nhét cho xấp tiền phải mấy nghìn. Đơn Dũng lúng túng trả lại:" Cái này... Không cần đâu... Giai Giai, em làm cái gì vậy, cái xe nát này của anh va chạm suốt ngày ấy mà."

"Cầm lấy sửa xe... Còn từ chối là em giận đấy, phải rồi lúc khác gọi điện cho em, không có chỗ làm thì em tìm cho." Ninh Giai nói xong sợ Đơn Dũng từ chối, dứt khoát nhét vào tay y rồi lên xe đóng cửa lại, làm Đơn Dũng cầm tiền ngượng nghịu đứng đó. Xe quay đầu, rồ một cái lải loạng choạng đi mất.

Cô gái ở ghế phụ lái trước khi đi còn nhìn Đơn Dũng một cái, kiểu liếc xéo khinh bỉ rõ ra mặt, từ đầu tới cuối chẳng buồn xuống xe. Đơn Dũng hồi lâu mới tỉnh lại, nhìn áo sơ mi đẫm mồ hôi, nhìn cái quần đã bạc, lại nhìn tiền, lẩm bẩm:" Con mẹ nó chứ, thương hại mình à?"

Thế là quẫn bách biến thành bực tức, lên xe hạ thấp ghế nằm xuống, bóng dáng xinh đẹp thoáng lướt qua càng khiến y phiền muộn hồi lâu, thà để người ta ghét còn hơn là thương hại như thế.

Ở trên xe hai cô gái trách móc nhau, cô gái ở ghế phụ lái nói:" Giai Giai, em lái xe chậm một chút, sợ chết, may mà chị thắt đai an toàn rồi đấy."

"Thôi đi, thế này là quá chậm, em học lái xe ở Canada, huấn luyện viên suốt ngày hô, chậm quá, tốc độ chậm sẽ FAIL"

"Đây là Trung Quốc, là Lộ Châu."

"Đúng thế, mấy năm không về, ai ngờ ách tắc thế này, đường không làm tốt, xe lại nhiều."

"Á, chậm chút..."

Muốn không chậm cũng chẳng được, tới giờ cao điểm tan tầm buồi chiều rồi, đường Anh Hùng tắc thành hàng dài, khó khăn lắm mới nhích lên được thì gặp đèn đỏ làm Ninh Giai tức giận đập vô lăng mắng giao thông quá tệ, điển hình của loại khó tính, lái xe lại kém.

Hết cách, không còn việc gì làm, em gái ghế phụ lái nhớ tới chuyện va chạm xe khi nãy, hỏi:" Giai Giai, vừa nãy là ai?"

"Bạn học thời cao trung."

"Thế á, học sinh trường quý tộc Hằng Đại mà lái cái xe đó à?"

"Lạ lắm à, lớp em còn có nhà chơi cổ phiếu nhảy lầu, làm quan ăn hối lộ bị bắt, con cái bị bệnh tâm thần, Đơn Dũng hay dở gì còn biết kiếm tiền, thế là khá lắm rồi." Giai Giai bĩu môi bênh vực:

"Thế trước kia nhà anh ta làm gì?"

"Mở nhà hàng, về sau đổ bể, anh ấy bỏ học, bốn năm năm rồi không gặp."

"Sao chị thấy không giống bạn học mà giống tình nhân yêu sớm thế?"

Quay về đệ tài quen thuộc của con gái, Ninh Giai lại bĩu môi bôi son đỏ chót, không trả lời thẳng:" Chị Đào, không phát hiện ra chị có tiềm chất bà tám đấy."

Đèn xanh rồi, Ninh Giai khởi động xe lên đường, em gái ngồi ghế phụ lái tên Đào Đào người ngặt ngoẽo, nhìn dáng vẻ kia là biết tám phần đoán trúng, lại xem tình hình hiện tại thì năm xưa yêu nhầm người rồi. Đào Đào trêu:" Ninh Giai, kể đi, e không chỉ là yêu sớm, phải có gì hơn thế chứ, mối tình đầu phải không? Á … tình đầu thật à? Vậy mà gặp lại như vậy, kể mối tình đầu mỹ hảo của em đi, để chị hâm mộ với. Đừng vờ vịt, chị nhìn bộ dạng của em là đoán ra rồi."

"Đúng thì sao nào? Đừng thấy bây giờ anh ấy nghèo túng, thời cao trung là soái ca có tiếng, đá bóng rất giỏi, mỗi lần trường thi đấu, trên khán đài có cả đống nữ sinh cổ vũ cho anh ấy...” Ninh Giai rốt cuộc không chịu nổi sự quấy rầy của Đào Đào, kể:”  Chẳng những đá bóng giỏi còn trượng nghĩa, thời cao trung dẫn bọn em đánh nhau với Lục Trung, bọn em đi một phát hơn trăm người, bọn chúng thấy thế trận đó liền chạy mất... Em còn nhớ sinh nhật em, anh ấy tặng bó hoa hồng, em cảm động lắm, thế là..."

Nói tới đó bỗng dưng im bặt, ánh mắt thất thần nhìn phía trước, như hồi ức lại chuyện khó quên nào đó.

Q2-  Chương 15: Chuyện cũ như sương khói. (2)

Đào Đào không chỉ là cô gái đáo để biết nhìn mặt đoán ý, còn rất từng trải nữa, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang chìm vào hồi ức dịu ngọt của Ninh Giai: "Sinh nhật, hoa hồng, cảm động … sau đó liền hiến dâng hả, té ra còn là tình nhân đêm đầu của em nữa phải không?"

Đoán trúng rồi, Ninh Đào sực tỉnh, cong cớn nói:” Phì, Đào Đào, chị là đồ lưu manh, có tin em dụ dỗ bạn trai chị không?"

"Hì hì, đừng lấy chuyện đó ra dọa chị, chị còn đang muốn đổi bạn trai đây, em thích vui vẻ chút thì tùy."

Hai cô gái cười không dứt, lái xe thẳng tới sân bay, đón bạn trai Đào Đào. Tới sảnh chờ bay, người bạn trai từ xe tới còn không quên tặng bó hoa hồng, hai người ôm nhau lãng mạn. Nhìn đôi tình lữ đó, Ninh Giai hồi tưởng lại thời cao trung ngây thơ, cô từng bị một bó hoa hồng làm cảm động không thôi, chỉ có điều cảnh còn người mất, người tặng hoa hồng khác biệt quá lớn so với tưởng tượng, làm trong cô chỉ còn thương xót, không còn rung động và lãng mạn nữa.

À phải, quên SĐT của anh ấy, Ninh Giai đột nhiên nhớ ra một sơ xuất lớn, có điều cũng không tình là sơ xuất, anh ấy sẽ gọi điện cho mình thôi, nhìn bộ dạng của anh ấy thì sống không như ý lắm.

Hồi ức tràn ngập trong lòng, Giai Giai nghĩ liệu có nên giúp anh ấy không, nhưng nhìn thấy bạn trai Đào Đào như tài tử điện ảnh ôm vai bạn gái đi tới, ý nghĩ kia bị dập tắt ngay. Nếu đưa Đơn Dũng vào vòng tròn của mình, để người ta biết mối tình đầu của mình là tên bán thịt lừa, mình sẽ thành trò cười.

Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi.

Ninh Giai đi tới cười nói trêu Đào Đào, rời sân bay, bỏ lại ký ức sau đầu.

...... ….

Mân mê tấm danh thiếp ghi hai hàng chữ Trung - Anh còn thoang thoảng mùi thơm Công ty quản lý người mẫu Duy Đa Lợi, giám đốc kế hoạch, Ninh Giai.

Người và người khác biệt thật lớn, Đơn Dũng nhìn trang phục không khác gì mấy tiểu thương bán hàng rong ngoài đường, lại nhìn đống thịt lừa tỏa mùi thơm sau xe, dùng danh thiếp gãi má, lại mân mê. Chất liệu danh thiếp rất trơn, như gò má y, bờ vai, cặp mông, còn có cả bầu vú non mềm mà y từng vuốt ve, hồi ức ấy làm y không khỏi run tay, hai người từng làm chuyện hoang đường.

Trời tối đen, chân tay luống cuống, lòng vừa thấp thỏm vừa nóng ruột, quần áo sột soạt, đêm đầu tiên vừa khẩn trương, vừa hưng phấn, vừa sợ hãi. Chỉ nhớ Ninh Giai kêu đau, sau chuyện đó mấy ngày, hai người lại lén lút âu yếm, cứ sờ tới chỗ đó lại kêu đau...

Đúng vậy lần đầu tiên tuy đã phai nhạt, nhưng sẽ không quên, nó ở đâu đó trong tim, lúc vô tình sẽ phát hiện, nó rõ ràng như thế.

Danh thiếp, tiền và ánh mắt thương xót, cuộc trùng phùng sau nhiều năm chẳng mang tới niềm vui chỉ có tự tôn bị tổn thương, trái tim nhói đau, hồi ức mỹ hảo chỉ còn lại chua xót.

Công ty quản lý người mẫu à? Đơn Dũng không hiểu lắm về nghiệp vụ này, cách nghề như cách núi. Nhiều năm qua đi rồi, mỗi người một phương, đều có cuộc sống riêng, chuyện hoang đường thời niên thiếu hẳn đều bị chôn vùi trong ký ức. Đơn Dũng cất danh thiếp vào ví, bỏ hình bỏ ngày một rõ ràng qua sau đầu, không có thời gian, cũng chẳng có tâm tư, chẳng có tinh lực đi nghĩ mấy cái đó, hiện giờ y cũng có cuộc sống của mình.

Xem đồng hồ, khởi động xe đi về phía bắc, chuyện làm ăn lại bắt đầu.

Đầu đường Liên Hoa, Đơn Dũng thò đầu ra gọi:" Anh Tống, giờ rỡ hàng cho anh nhé?"

Cổng chợ nông sản Tử Phường, Đơn Dũng từ xa gọi:" Chú Kỳ, nếu không đủ bán thì gọi điện cho cháu nhé, cháu ở gần đây thôi."

Bệnh viện Tây Thành, Đơn Dũng nhảy xuống xe chào mời:" Anh Cao, để cho anh vài cân nhé, em không còn nhiều đâu."

Cho dù là một số người không đặt hàng trước cũng bị sự nhiệt tình của y làm cảm động mua ít nhiều, cũng có người xua tay không cần, Đơn Dũng chẳng buồn, lái xe tới chỗ khác chào hàng.

Sạp hàng đều biết bán thịt lừa không dễ, chủ yếu là giá cao, thịt sống hơn 30 đồng một cân, thịt chín hơn bốn mươi đồng. Còn loại thịt ngâm này bán lẽ trên 50 rồi, vốn lớn là lãi thấp, đừng nói lái buôn, dù là người bán lẻ cũng sợ hàng tồn, sạp bán tốt cùng lắm đặt mười cân, trừ khi là nhà hàng có thiết bị đông lạnh mới dám lấy nhiều hơn.

Thêm vào Lộ Châu này chính là quê hương thịt lừa, chủng loại thịt hơn mười thứ, nào muối, nào ngâm, nào khô, nhà hàng có tiếng cũng mười mấy cái.  Danh tiếng Sử Gia Thôn sở dĩ tốt, một là do nguyên liệu, hai là do chế biến, nhưng ngon tới mấy thì một người bôn ba cũng không có sức cạnh tranh.

Đơn Dũng ăn qua loa bữa tối, nhìn trên xe còn gần trăm cân, lại chạy về đường Hoa Phong, nếu bạn không hết, thừa một cân là mất lợi nhuận mười mấy cân rồi.

Hết cách, chỉ đành đi xa một chút, tìm nhiều sạp hơn để bán. Phố đã lên đèn, một người một xe, Đơn Dũng như mọi khi, qua lịa nhà hàng, quán cơm, sạp lưu động, quán bia...

Thịt giảm dần, một ngày cũng từ từ qua đi.

…… …..

" Cân miếng kia cho tôi."

"Vâng."

Một sạp hàng bên cạnh chợ giao dịch nông sản Tử Phường, khách hàng tới, Lão Kỳ hớn hở đặt miếng thịt lên cân:" Hai cân hai.. Kế toán Trương, nhà máy anh có mà, sao phải tới quán nhỏ của tôi?"

"Thừa lời, không bán thì thôi." Nam nhân lùn tịt mắng:

"Bán... Bán chứ, sao tôi dám không bán." Lão Kỳ tính tiền, lòng thì thắc mắc, đây là Trương Phát Khuê, kế toán của nhà máy thịt Tử Phường, từ thịt ngâm, lòng, tới thịt muối cùng các loại lòng mề của các sạp trong khu này đều do họ cung cấp. Mọi người thường lén gọi hắn là Trương Phát Mốc, vì thường đem đồ mốc nấu lên bán cho tiểu thương.

Trương Phát Khuê trả tiền rồi xách túi quay đầu đi luôn, lên xe, lúc này ông chủ Kỳ mới chú ý, là chiếc xe lớn của xưởng, không phải là xe của kế toán, mỗi ngày nhập hàng đều thấy.

Ông ta đoán ra được rồi, hẳn là ông chủ nhà máy đã lo chàng trai vài ba ngày lại đưa hàng tới.

Trong xe, Trương Phát Khuê bẻ một miếng thịt cho vài mồm nhai, thử một lúc gật gù liếm mép:" Không tệ, ngon hơn thịt của nhà máy."

"Kế toán Trương, tối ra đây chỉ để mua mấy cân thịt lừa à?" Lái xe ngạc nhiên:

"Chứ còn không à, tự nhiên ở đâu xuất hiện một thằng phá hoại, trước kia một ngày bán được một tấn, thừa cũng chỉ vài chục cân. Thời gian qua hay rồi, đôi khi thừa nửa tấn, tôi đi đâu mà xử lý, ông chủ rất sốt ruột."

"Chắc là nhà khác chạy lấn địa bàn, Đại Tân Trang, Bắc Thạch Điếm, Nam Thành đều có nhà máy thịt."

"Không đâu, trình độ của bọn họ cũng na ná chúng ta thôi, từ cửa hiệu lâu năm sao làm ra được trình độ này. Mà không đúng, cửa hiệu lâu năm chỉ có mấy nhà, sản lượng không đủ bán, đâu ra hạ giá bán rẻ cho sạp hàng?" Kế toán Trương nghi ngờ:

Lái xe nhớ ra gì đó:" Á, kế toán Trương, tôi nghe nói thịt lừa ở Hưởng Mã Trại ngon lắm, có phải người ở đó mang xuống bán không?"

"Vớ vẩn, chi phí vận chuyển trên núi xuống, rồi còn tiêu thụ, rồi mang lừa lên để đâu, đồ tể thế nào? Xưởng gia công nữa, chỉ co lừa đá mới xây xưởng ở đó, chắc là ai lấy tiếng đánh lừa thôi." Kế toán Trương lấy kiến thức chuyên nghiệp ra mắng:

Tuy chưa hiểu người mới vào thị trường, nhưng là người quanh năm lăn lộn trong nghề cũng hiểu, đề phòng trước chi phí thấp hơn tương lai mất bò mới lo làm chuồng, đợi người ta làm lớn rồi không dễ đụng vào nữa.

Đương nhiên, chuyện cấp bách hiện giờ là phải tra rõ nguồn gốc của số thịt này đã.